Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thể Tu Kỳ Lạ!

Phiên bản Dịch · 1362 chữ

Cũng không phải trước kia hắn đã trông thấy kiểu cờ hiệu này, chỉ là hắn từng trông thấy đồ án trên cờ hiệu, tại Thập Phân Đồ. Đằng sau cái tên của mỗi tông môn trên Thập Phân Đồ, đều có đồ án trên cờ hiệu tông môn.

Cũng giống như phía sau Bích Huyết Tông là đồ án nền đỏ lửa vàng.

Một bên tu sĩ khác cũng không có gì đặc biệt, nhìn đồ án trên cờ hiệu kia, lại so sánh một chút với Thập Phân Đồ, Lục Diệp nhận ra bọn họ là người của Thần Ẩn cung .

Trong hai đại trận doanh của Hạo Thiên minh, đã có một nhà tới nơi.

Hắn nhìn trên Thập Phân Đồ, khoảng chừng bốn nhà thế lực sẽ có cơ hội chạy tới, lúc này vẫn không thấy bóng dáng tu sĩ của Hạo Thiên Minh Lăng Vân điện và Vạn Ma Lĩnh Chiếu Nhật sơn, đoán chừng bọn họ còn đang trên đường chạy tới, dù gì khoảng cách hai nhà này cũng khá xa xôi.

Lục Diệp ghìm xuống thân hình tại vị trí thuộc về nửa bên Thần Ẩn cung, sau đó ngưng thần dò xét phía trước.

Sở dĩ sau khi hắn nghe tin tức về Vô Lượng Thận cảnh, đã không tiếc một khoản tiền lớn để mua sắm tình báo từ Thiên Cơ thương minh, lại vội vàng chạy tới nơi này, nguyên nhân chỉ có một, chính là hai chữ Thận Cảnh kia làm hắn chú ý.

Hắn có một hạt Tức Quả, thông qua hạt Tức Quả kia, hắn có thể tốn công huân tiến vào bên trong Thận Cảnh, ở trong đó ma luyện kỹ xảo giết địch.

Hắn không biết Vô Lượng Thận cảnh này có quan hệ gì với Thận Cảnh mà hắn đã vào kia không, nhưng đến xem cũng không sai.

Lúc này Lục Diệp phóng tầm mắt nhìn tới, lại phát hiện chuyện có chút không đơn giản.

Bởi vì sương mù màu xám bên trong sơn cốc nhìn quen mắt như thế, khi hắn tiến vào bên trong Thận Cảnh, hoàn cảnh bốn phía cũng có loại sương mù này.

Giữa hai bên thật sự có liên quan? Nhưng chỉ từ loại sương mù màu xám này để phán đoán, lại có chút bừa bãi, đến cuối cùng giữa chúng có liên quan hay không, còn phải tiến vào mới biết được.

Lục Diệp đang đánh giá, bỗng một tu sĩ thanh niên đi đến bên cạnh hắn, chắp tay thi lễ: "Vị đạo hữu này, tại hạ Thần Ẩn cung Kỷ Viêm, muốn mời đạo hữu cùng Thần Ẩn cung ta thăm dò Vô Lượng Thận cảnh, không biết ý đạo hữu thế nào?"

Lục Diệp giương mắt nhìn đội ngũ Thần Ẩn cung bên kia, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không cần."

Đi theo đội ngũ Thần Ẩn cung vào Vô Lượng Thận cảnh chắc chắn an toàn hơn một chút, nhưng trói buộc cũng nhiều.

Kỷ Viêm cũng không nhiều lời, chỉ hơi gật đầu với Lục Diệp, ngay sau đó đã vượt qua hắn bước về phía trước, hiển nhiên muốn đi lôi kéo người khác.

Chờ sau khi Kỷ Viêm rời đi, bên người Lục Diệp chợt xuất hiện một bóng dáng ngũ đoản (đầu ngắn, mặt ngắn, thân hình ngắn, tay ngắn, chân ngắn), tu sĩ để hai bên ria mép nọ liền cười hắc hắc nói: "Đạo hữu từ chối là sáng suốt. Tuy lời đồn đại về Thần Ẩn cung bên kia không tệ, nhưng nếu đạo hữu thật sự gia nhập vào bọn họ, chỉ sợ cũng không có được tốt chỗ, những tán tu chúng ta, trời sinh đã không thích hợp hành động cùng với những đệ tử tông môn nọ."

Dường như người này từng bị thua thiệt chuyện gì, cho nên nói gần nói xa vẫn có chút bài xích tu sĩ xuất thân tông môn.

Lời nói xoay chuyển, gã lại mở miệng nói: "Nếu đạo hữu có ý, chúng ta cùng hành động một chỗ, được không? Ở bên trong, cũng có người giúp đỡ lẫn nhau, nhìn bộ dạng đạo hữu, hẳn là một binh tu, ta là pháp tu, tên to con này là thể tu, ta lại đi tìm Quỷ tu nữa, vậy là đầy đủ. Ý đạo hữu làm sao?"

Lúc gã nói chuyện, còn vỗ vỗ bả vai một người bên cạnh, và sở dĩ người này có thể đập tới bả vai đối phương, chủ yếu là vì người ta đang ngồi dưới đất.

Lục Diệp cúi đầu nhìn lại, ban đầu còn không có quá để ý, lúc này mới nhìn tới, chỉ thấy nam nhân đang ngồi dưới đất kia có thân hình cao lớn, khí huyết tràn trề, xem chừng chính là thể tu. Người nọ chỉ ngồi một chỗ cũng mang tới cho người ta một loại cảm giác an nhẫn bất động như núi, khi cẩn thận quan sát, cả hắn cũng không khỏi rung động.

Bởi vì một thân linh lực của thể tu này thuần khiết vô cùng.

Lục Diệp xông xáo trong Linh Khê chiến trường thời gian dài như vậy, đã gặp qua đủ các loại tu sĩ, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, dù linh quang ngoài thân có tinh khiết đến đâu, hoặc ít hoặc nhiều cũng có một chút tì vết, có tình trạng này là vì phục dụng linh đan.

Hắn chưa từng thấy linh quang của một ai thuần khiết có thể so sánh với mình, mãi cho tới lúc này, hắn gặp được một người, hơn nữa đối phương còn là thể tu.

Thể tu này đang ngồi dưới đất, trên tay nắm một miếng thịt thú vật còn dính chút máu, há miệng lớn ăn.

Dường như thể tu nọ đã phát hiện ra ánh mắt của Lục Diệp, đối phương hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười ngu ngơ với hắn.

"Ý đạo hữu thế nào?" Tu sĩ ria mép kia lại mở miệng.

Lục Diệp thản nhiên nói: "Không cần."

Ria mép khẽ “Xuy” một tiếng: "Vốn còn muốn dìu dắt đạo hữu, đã không thức thời như vậy, quên đi." Bản thân gã và đồng bạn đều là tu sĩ cửu tầng, đối mặt với một tu sĩ bát tầng như Lục Diệp, đương nhiên có thể nói mấy lời tựa như dìu dắt đó.

Sau khi gã nói xong, lại quay sang một tán tu ở cách đó không xa, hiển nhiên là muốn đi lôi kéo người khác.

"Cho ngươi ăn!" Thể tu đang ngồi xếp bằng trên mặt đất đưa thịt thú trong tay qua.

Vốn dĩ Lục Diệp còn muốn từ chối, nhưng Hổ Phách đang ghé trên bả vai hắn chợt nhảy xuống, đáp lên đùi thể tu kia, thản nhiên gặm cắn miếng thịt thú vật nọ.

Biểu cảm ngu ngơ trên mặt của thể tu hiển lên nụ cười, gã vừa đút cho Hổ Phách, vừa nâng lên bàn tay to như cái quạt hương bồ, nhẹ vỗ bộ lông mượt của Hổ Phách.

Lục Diệp cụp mắt xuống.

Có chút thú vị nha.

Từ lúc hắn mang theo Hổ Phách về Bích Huyết tông đến nay, ngoại trừ hắn và Y Y, không nhiều người có thể tiếp cận nó, kể cả Linh Ngọc có quan hệ rất tốt với Y Y. Có một lần Nguyễn Linh Ngọc muốn trải nghiệm cảm giác cưỡi Hổ Phách, kết quả là Hổ Phách nằm trên mặt đất phơi nắng sống chết cũng không chịu đứng dậy, cuối cùng vẫn là Y Y lên tiếng, nó mới lười biếng chở Linh Ngọc chạy một vòng trên Thủ Chính phong.

Về phần cho Hổ Phách ăn. . . trừ thứ do Lục Diệp và Y Y cho, dù là nhị sư tỷ Thủy Uyên cho, nó cũng không cắn một miếng.

Lục Diệp chưa bao giờ thấy Hổ Phách thân cận với một người không quen biết như thế, còn ăn đồ do người ta đưa cho như vậy.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.