Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầu Nguyện Là Vô Dụng

Phiên bản Dịch · 1332 chữ

Không trách Trâu Kỳ và Du Hồng Bảo lại nghĩ như vậy, chủ yếu là ba cửu tầng cảnh trấn thủ mạch khoáng đều chết mà không kịp truyền bất cứ tin tức gì quay về, còn có Nguyên Quảng sư huynh nữa, cũng không biết đối phương đã chết như thế nào.

Tình huống này khiến bọn họ sinh ra một loại ảo giác, đó là lần này thế lực xuống tay với Kình Thiên tông, đã xuất động rất nhiều cường giả, nếu không, lấy đâu ra đạo lý để giải thích cho việc bốn cửu tầng cảnh nhà bọn họ chết không rõ ràng như vậy? Nói không chừng, lần này là hai thế lực Hạo Thiên minh phụ cận cùng liên thủ.

Bọn họ ở bên này đấu trí đấu dũng cùng không khí, lại không biết nguy hiểm đang từ một phương hướng đánh úp lại.

Dưới sự dẫn dắt của Y Y, Ứng Giao với thanh thế kinh người ngày càng tới gần trụ sở Kình Thiên tông, mà ở đằng sau Ứng Giao, Lục Diệp đang cưỡi Hổ Phách truy kích tới.

Thời gian trôi qua, bóng đêm chậm rãi rút đi, tia nắng ban mai bừng sáng phía chân trời.

Mấy trăm tu sĩ Kình Thiên tông chuẩn bị đã lâu chỉ chờ Trâu Kỳ ra lệnh một tiếng, là giết khỏi trụ sở, cho người đột kích một cái đẹp mặt.

"Động tĩnh gì đây?" Bỗng nhiên Trâu Kỳ nhíu mày, gã mơ hồ cảm nhận được mặt đất đang chấn động, tựa như còn có tiếng ầm vang long truyền tới.

Du Hồng Bảo lập tức nằm sát xuống mặt đất, lỗ tai dán lên, cẩn thận lắng nghe, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng: "Có thứ gì rất lớn đang nhanh chóng tới gần bên này!"

"Ứng Giao!" Giọng nói của Trâu Kỳ run rẩy.

"Cái gì?" Du Hồng Bảo đưa mắt nhìn về phía Trâu Kỳ đang yên lặng quan sát, khóe mắt không nhịn được, lập tức nhảy lên. Gã vội vàng đứng dậy, nhìn theo ánh mắt đối phương rồi xem đến ngây người.

Cả mấy trăm tu sĩ có mặt tại trụ sở Kình Thiên tông, đều ngây ngốc tại chỗ, chỉ vì phương hướng kia có một con xà yêu thật lớn dài tới hai mươi trượng đang vặn vẹo thân mình, tập kích, phát ra tiếng động ầm vang long. Và theo phương hướng con quái vật kia tiến đến, đúng là trụ sở Kình Thiên tông.

Ứng Giao, đúng là một con hung vật sống trong hồ nước thuộc phạm vi trụ sở Kình Thiên tông. Không thể nghi ngờ rằng Kình Thiên tông hiểu biết về nó càng nhiều hơn một chút. Người ngoài đều cho rằng chuyện Ứng Giao chính là nghe nhầm đồn bậy, nhưng Kình Thiên tông bên này lại biết, nó thật sự tồn tại. Một đêm khoảng vài chục năm trước, từng có một nhóm tu sĩ thế hệ trước của Kình Thiên tông nhìn thấy Ứng Giao kia phun ra nuốt vào nguyệt chi tinh hoa với trăng tròn.

Nhiều năm qua như vậy, Kình Thiên tông cũng từng có ý niệm thu phục con hung thú này trong đầu, khiến cho nó trở thành hộ tông yêu thú nhà mình, nhưng vẫn một mực chưa từng thành công. Bọn họ đã thử vài lần, sau khi tổn thất không ít nhân thủ, đành từ bỏ như vậy.

Ai cũng không nghĩ tới, hôm nay con hung thú ấy lại vọt tới trụ sở Kình Thiên tông, xem đối phương xông đến với khí thế hung hăng như vậy, rõ ràng là người tới không có ý tốt!

Đây là tình huống gì?

Ngay lập tức, Trâu Kỳ đã cho rằng, đây lại là thủ đoạn của Ngân Quang đảo, nhưng rất nhanh, gã lại tự phủ định ý niệm này trong đầu. Nếu Ngân Quang đảo thực sự có bản lĩnh này, bọn họ đã sớm làm cho Kình Thiên tông nát nhừ nhào nhoét, đâu thể đợi đến tận hôm nay?

Nhưng gã cũng không kịp nghĩ nhiều, rút cuộc là vì sao con hung thú một mực Thần Long chỉ thấy đầu không thấy đuôi này lại rời khỏi hồ nước. Trâu Kỳ vừa hô to vừa khiến cho các đệ tử tăng lớn uy năng của đại trận phòng hộ, vừa âm thầm cầu nguyện trong lòng, cho con hung thú kia chỉ đúng dịp đi ngang qua, rất nhanh sẽ rời khỏi!

Nhưng cầu nguyện là vô dụng, phương hướng tiến lên của Ứng Giao không hề thay đổi.

Dưới cái nhìn chăn chú của mấy trăm tu sĩ Kình Thiên tông, Ứng Giao lại lấy tốc độ cực nhanh, trực tiếp va chạm lên quầng sáng của đại trận phòng hộ.

Oanh. . .

Tiếng nổ truyền ra, lấy điểm va chạm làm trung tâm, một tầng sóng khí có thể thấy được bằng mắt thường lập tức thổi quét tứ phương, quầng sáng phía trên đại trận phòng hộ lại ảm đạm đi một mảng lớn, một vòng gợn sóng nhộn nhạo, lan dài.

Ngay sau đó, quầng sáng ảm đạm lại một lần nữa trở nên sáng ngời, là tu sĩ Kình Thiên tông đang điên cuồng thúc giục uy năng đại trận.

Bên trong đại trận, trái tim nhóm tu sĩ Kình Thiên tông cũng nương theo lần va chạm mãnh liệt kia mà giật thon thót, thậm chí còn có không ít tu sĩ theo bản năng, co rút thân mình lại một chút, chấn động kịch liệt khiến cho một vài kiến trúc bên trong trụ sở đều phát ra tiếng động ầm ầm.

Bên ngoài quầng sáng đại trận, Ứng Giao với thân mình dài chừng hai mươi trượng đã đứng thẳng hơn phân nửa người, đầu rắn ngẩng cao, phun ra nuốt vào xà tâm trong miệng, ảnh ngược trong đôi mắt màu xanh biếc là từng gương mặt đầy kinh hãi.

Nó hơi hơi ngửa thân mình ra sau, tựa như thân rắn đã hóa thành một cây trường cung.

Trâu Kỳ vừa nhìn thấy tư thế này, trong lòng thầm nghĩ không ổn, cực kỳ không ổn.

Quả nhiên, Ứng Giao lại đập mạnh một cái xuống dưới.

Oanh. . .

Lại một lần đất rung núi chuyển, va chạm lần này còn mãnh liệt hơn hồi nãy, vừa rồi là Ứng Giao vội vàng chạy tới, đập vào, không mang theo quá nhiều ý nguyện chủ quan, mà lúc này, nó lại chủ động muốn làm, cường độ của hai đòn công kích này không giống nhau.

Quầng sáng phía trên đại trận hộ tông lại ảm đạm đi rất nhiều, cũng may, nó lại nhanh chóng trở nên sáng ngời.

Oanh oanh oanh. . .

Tiếng va chạm chói tai liên tiếp không ngừng vang lên, cả trụ sở Kình Thiên tông đều loạn thành một đoàn, tâm trạng của nhóm tu sĩ cũng theo màu sắc tối – sáng của quầng sáng phía trên đại trận hộ tông mà trở nên lên xuống khác nhau.

Ứng Giao cứ va chạm vào đại trận hộ tông của bọn họ như phát điên, ai cũng không biết rốt cuộc là vì sao nó lại làm như vậy. Trong thời gian ngắn, đại trận hộ tông còn có thể kiên trì, nhưng một lúc sau kiểu gì cũng bị phá, mấy trăm tu sĩ có mặt ở nơi này căn bản không ngăn được Ứng Giao giết chóc.

Trâu Kỳ và Du Hồng Bảo đang hỏi người trong tông xem có phải gần đây ai đó đã trêu chọc con hung thú này hay không, nhưng không nhận được đến bất cứ manh mối hữu dụng nào.

Chỉ có duy nhất một người nắm rõ tình hình, nhưng lúc này hắn đang đứng trên một sườn núi cách nơi này năm dặm, thăm dò nhìn qua.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 201

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.