Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng Gầm Của Hổ Phách!

Phiên bản Dịch · 1356 chữ

Hắn vốn cho rằng sau khi bản thân trở thành tu sĩ, là có thể hoàn toàn thoát khỏi loại công việc nặng nhọc như lấy quặng mỏ này, nhưng lại không nghĩ tới có vài người dù đã trở thành tu sĩ, vẫn phải tới lấy quặng mỏ.

Không chỉ duy nhất Kình Thiên tông như thế, các đại tông môn đều như vậy, sản xuất vật tư trong trụ sở là một trong những ngọn nguồn chủ yếu của phần tài nguyên tu hành mà nhóm tu sĩ nhận được hằng ngày. Ai cũng sẽ không tùy tiện bỏ mặc nó, các nhà tông môn còn không có giàu có đến loại trình độ này.

Đúng là trước kia các đại tông môn đã từng nghĩ tới chuyện đi thuê một vài phàm nhân đến lấy quặng mỏ, có không ít phàm nhân trong Linh Khê chiến trường mà, nhưng bên trong mạch khoáng thường xuyên sẽ có một ít hung vật xuất hiện, hoặc có tu sĩ của tông môn địch nhân tiến đến tấn công, một khi xuất hiện loại tình huống này, phàm nhân không hề có lực lượng tự bảo vệ mình, thường xuyên sẽ chết thảm trọng.

Cứ như vậy nhiều lần, trở thành không có phàm nhân nào dám đi lấy quặng mỏ cho tu sĩ nữa.

Nhóm tu sĩ vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình ra tay.

Có thể nói, về cơ bản bất cứ ai từng lăn lộn trên Linh Khê chiến trường, mặc kệ là đệ tử đại tông môn hay tiểu gia tộc, thậm chí là một vài tán tu, đều là tay thiện nghệ trong nghề lấy quặng mỏ.

Bởi vậy, trong túi trữ vật của hầu hết các tu sĩ, đều có thể tìm được một vài cái cuốc đào quặng mỏ hoặc là công cụ lấy quặng khá ngạc nhiên kỳ quái khác.

Khoảng cách tới mạch khoáng còn không đến một dặm, Lục Diệp đang lặng yên không một tiếng động đi về phía trước bỗng nhiên dừng lại.

Một loại cảm giác nguy cơ nhàn nhạt vừa sinh ra, giống như hắn đang bị người nào theo dõi.

Gần như Lục Diệp không có bất cứ do dự nào, đã thúc giục linh lực rót vào đôi mắt của mình, một đạo linh văn tinh xảo nhanh chóng được xây dựng nên trong mắt.

Thoáng chốc, tầm nhìn biến hóa.

Dưới loại linh văn có tên là Động Sát này, hắn có thể thấy được những hình ảnh mà bình thường không nhìn thấy, hết thảy bốn phía đều trở nên không chân thật, phần ảnh ngược hiện lên trong tầm nhìn cũng trở thành từng đường ánh sáng hoặc quang mang với kích cỡ khác biệt, chúng đang không ngừng vặn vẹo biến hóa. Đó là quang mang phát ra từ thiên địa linh khí.

Tác dụng của Động Sát linh văn chính là thấy rõ linh khí phun ra, linh lực biến hóa.

Ánh mắt hắn đảo qua bốn phía, tầm mắt quay lại, dừng hình ảnh tại một vị trí phía bên tay trái mình, linh lực lưu động trên vị trí kia có chút không quá thích hợp, so với những khu vực khác, rõ ràng nơi này hơi nồng đậm hơn một chút. Nếu vẽ bề ngoài của khu vực kia thành hình, có thể nhận thấy nó chính là bóng dáng của một người!

Hình người nọ đang dùng tốc độ cực nhanh tới gần hắn, chỉ trong nháy mắt đã đến phụ cận.

Cũng chính trong nháy mắt này, cảm giác nguy cơ dày đặc đã bao phủ Lục Diệp, lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.

Bàn Sơn đao lập tức ra khỏi vỏ, dưới Phong Duệ linh văn gia trì, một đao đánh thẳng về phía trước.

Đang một tiếng, một thanh đoản đao không chút dấu hiệu đã xuất hiện, đón đỡ một kích của Lục Diệp, ngay sau đó, một bóng dáng trống rỗng xuất hiện trước mắt hắn.

Đó là một nam tử thấp bé để ria mép, xem linh quang trên thân thể gã, rõ ràng là tu sĩ cửu tầng cảnh!

Hơn nữa còn là quỷ tu cửu tầng cảnh! Nếu không, làm sao gã có được bản lĩnh quỷ dị như vậy?

Là cửu tầng cảnh còn lưu lại canh giữ ở chỗ này?

Lục Diệp không kịp nghĩ nhiều, đã thu đao đâm thẳng.

Quỷ tu đối diện lộ ra vẻ mặt sửng sốt, bởi vì gã hoàn toàn không nghĩ tới hành tung của bản thân lại bị một tu sĩ thất tầng cảnh thoải mái khám phá ra như vậy, thậm chí còn bị người ta chiếm tiên cơ.

Một đao do đối phương bổ ra tới kia, mang theo uy thế mạnh mẽ trầm trọng, dưới tình huống gã vội vàng ứng phó, lập tức cảm thấy hổ khẩu muốn rách tan tành.

Mắt thấy Lục Diệp lại đâm một đao tới, gã vội vàng nâng linh khí lên ngăn cản.

Ngay vào lúc đó, Hổ Phách đang núp trên vai Lục Diệp, bỗng phát ra một tiếng rít gào, không khí cũng vặn vẹo, một làn sóng khí có thể thấy được bằng mắt thường, tỏa ra, đập vào người quỷ tu kia.

Quỷ tu kia cảm giác trong đầu mình vừa “Ông” một tiếng, giống như đã bị một thanh đại chuỳ vô hình hung hăng đập xuống, nhất thời đầu váng mắt hoa.

Trong khoảng thời gian này, Y Y đã trưởng thành rất nhiều, đương nhiên Hổ Phách cũng trưởng thành tương ứng, phải biết rằng thực lực của Y Y mạnh hay yếu có liên quan trực tiếp với Hổ Phách.

Lúc trước ở thời điểm đối phó với Nguyên Quảng, do Lục Diệp cố ý muốn kiểm nghiệm chiến lực của bản thân, nên Hổ Phách không ra tay.

Mãi cho đến lúc này, khi đối phó với quỷ tu cửu tầng cảnh, Hổ Phách mới tìm được cơ hội để hung hãn rít gào.

Từ rất lâu trước kia, Lục Diệp đã phát hiện ra một chút bản lĩnh kỳ lạ của Hổ Phách, hắn cũng từng hỏi qua Y Y, có phải Hổ Phách biết thuật pháp hay không, kết quả là Y Y nói Hổ Phách không hề biết.

Theo thực lực của Hổ Phách tăng lên, loại bản lĩnh kỳ lạ của nó cũng dần dần lộ ra manh mối. Đúng là nó là không phải thuật pháp, ngược lại rất giống một dạng thiên phú huyết mạch tự thức tỉnh.

Tiếng gầm của nó không mang theo lực sát thương, nhưng lại có tác dụng trùng kích tinh thần rất mạnh.

Vào thời điểm ấy, đúng là quỷ tu cửu tầng cảnh trước mặt Lục Diệp bất ngờ không kịp phòng bị đã trúng chiêu, đầu óc thoáng “Ông” lên một cái, tuy gã hồi phục rất nhanh vì suy cho cùng, thực lực đôi bên cũng chênh lệch quá lớn, nhưng chỉ một chút thất thần đó thôi, cũng mang tới cho Lục Diệp một cơ hội vô cùng tốt.

Bàn Sơn đao dứt khoát đâm vào trong ngực quỷ tu kia, đáng tiếc lại không thể xuyên thấu thân hình gã, bởi vì quỷ tu này lập tức khom người, dưới chân nhanh nhẹn tránh lui, suýt soát né được một kích trí mệnh này.

Lục Diệp được thế không buông tha người, trực tiếp nhào người qua, linh lực leo lên trường đao, một chuỗi những công kích như mưa to gió lớn ào ào chém tới.

Âm thanh “Đinh đinh đang đang” liên tiếp truyền ra, sắc mặt quỷ tu kia dần dần chuyển thành sợ hãi, lực đạo cuồng bạo truyền đến từ linh khí quá hung mãnh, gã không thể nào chống lại được.

Hơn nữa tốc độ xuất đao của đối phương lại nhanh đến biến thái.

Chỉ trong một lát giao phong ngắn ngủi này, đã khiến hổ khẩu trên tay gã chảy đầy máu tươi.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 218

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.