Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây Không Phải Nói Đùa…

Phiên bản Dịch · 1360 chữ

"Có người đến!" Bỗng nhiên Hách Thiến hô một tiếng, ánh mắt nhìn về phía một phía, một trái tim co thắt lại.

Trong tầm mắt, lập tức xuất hiện một đạo lưu quang nhanh chóng lướt đến bên kia, nhưng thoạt nhìn, hình như đối phương chỉ đi ngang qua đây thôi.

Tình huống vòng trong và vòng ngoài khác biệt rất rõ ràng. Ở vòng ngoài rất ít khi nhìn thấy tu sĩ ngự không đi qua, nhưng bước vào vòng trong, sẽ gặp được rất nhiều. Bởi vì tu sĩ sau bát, cửu tầng đều có thể ngự khí phi hành, cũng tương đương với, ở vòng trong thường xuyên sẽ gặp phải lưu quang ngự khí.

Nhưng bình thường, đám tu sĩ đều không dám bay quá thấp, bởi vì bay quá thấp, rất dễ bị kẻ địch dưới mặt đất đánh lén.

Đạo lưu quang này bay cách mặt đất chừng sáu bảy mươi trượng. Khoảng cách này đã rất an toàn, dù gặp phải đánh lén, cũng có thể nhanh chóng hạ xuống đối địch.

Trước khi thực lực đủ mạnh, dù là những tu sĩ bát, cửu tầng, cũng sẽ không tranh đấu cùng người trên không trung, nguy hiểm quá lớn, hơn nữa vừa điều khiển phi hành linh khí vừa tranh đấu cùng người, rất khó phát huy ra toàn bộ thực lực.

Nếu không cẩn thận bị người phá hủy phi hành linh khí của bản thân, nói không chừng còn có thể từ trên không trung rơi xuống ngã chết...

Đây không phải nói đùa. Chuyện này thực sự đã xảy ra, thậm chí còn không chỉ một lần.

Phải chờ sau khi tu sĩ chuyển tu Thiên cấp công pháp, loại tình huống này mới có chuyển biến tốt đẹp, khi đó trình độ khống chế đối với linh lực bản thân của tu sĩ sẽ tăng lên rất nhiều, có thể thỏa mãn nhu cầu vừa ngự khí phi hành vừa tranh đấu.

Từ linh quang có thể nhìn ra, người vừa bay qua trên không trung là tu sĩ cửu tầng cảnh.

Mặc dù hai huynh muội Hách Nhân đều là bát tầng cảnh nhưng cũng không muốn trêu chọc đối thủ như vậy. Bọn họ đang cố hết sức che giấu bản thân, cũng may dựa theo quỹ đạo phi hành của người nọ, xem ra đối phương không chĩa mũi nhọn qua bên này, ngược lại rất giống chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua.

Điều này khiến bọn họ thầm thở phào nhẹ nhõm. Nơi này vốn là hoang sơn dã lĩnh, cây cối rậm rạp, chỉ cần Lục Diệp bên kia cẩn thận một chút, hẳn sẽ không bại lộ.

Phải biết rằng, nếu đối phương đã dám bay qua trụ sở Kình Thiên Tông, xác suất lớn người này chính là tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, dù không phải Kình Thiên tông, cũng có chút quan hệ với Kình Thiên tông.

Một khi bọn họ bại lộ, khẳng định sẽ phát sinh một hồi đại chiến.

Tranh..

Thanh âm không quá lớn, nhưng tiếng kêu khẽ có lực xuyên thấu cực mạnh vang lên, tựa như âm thanh trường đao trực tiếp ra khỏi vỏ.

Hách Nhân và Hách Thiến liếc nhau một cái, đều cảm thấy không ổn.

Hai người lại nhìn về phía bên cạnh chỗ lưu quang xẹt qua, quả nhiên bên kia cũng nghe được động tĩnh, lưu quang đang từ từ hạ xuống.

Theo lưu quang đáp xuống, bóng dáng đứng trên phi hành linh khí cũng dần dần hiện ra.

Hách Nhân vội vàng nhìn thoáng qua, vẻ mặt nghiêm túc. Gã nhận ra thân phận của đối phương, là một vị tu sĩ tên Nguyên Quảng của Kình Thiên Tông.

Sở dĩ gã nhận ra đối phương, bởi vì Nguyên Quảng này chính là phó sứ trấn thủ trụ sở Kình Thiên Tông đời trước. Hình như Vạn Ma Lĩnh đã chịu thiệt thòi rất lớn tại Linh Khê trấn thủ chiến lần trước, cho nên rất nhiều trấn thủ sứ và phó sứ của các thế lực Vạn Ma Lĩnh đều bị quở trách, sau đó thu hồi chức vị.

Phần lớn trấn thủ sứ thuộc các thế lực ngũ lục phẩm đều là tu sĩ cửu tầng cảnh, bởi vì tu vi này đã đủ rồi. Chỉ có tứ phẩm tông môn, bởi vì trụ sở tới gần vòng hạch tâm, cho nên trấn thủ sứ mới là tu sĩ chuyển tu Thiên cấp công pháp.

Dù vậy, Nguyên Quảng này cũng không dễ chọc, chắc chắn gã đã có được Thiên cấp công pháp, chỉ vì số lượng khai khiếu không đủ, nên chưa chuyển đổi xong công pháp tu hành.

Nhưng chắc chắn rằng số lượng khai khiếu của gã đã vượt qua hai trăm.

Hách Nhân không rõ Lục Nhất Diệp lấy lực lượng ở đâu ra để khiêu khích một vị cường giả như vậy. Nhưng động tĩnh rút đao khỏi vỏ vừa rồi, nhất định là hắn cố ý làm ra.

Giờ này khắc này, Lục Diệp đang ngồi yên bên cạnh Tử Vân Hoa, lẳng lặng nhìn Nguyên Quảng hạ xuống, không xuất thủ trước, vì hắn còn chưa xác định được trận doanh của đối phương.

Nhưng rất nhanh, Lục Diệp đã xác định được rồi.

Bởi vì sau khi Nguyên Quảng nhìn thấy bốn thi thể nằm trong vũng máu, sắc mặt trở nên rất khó coi, thậm chí cả da mặt cũng hơi giật giật một cái. Tiếp sau, gã dùng một loại giọng điệu trầm thấp hỏi: "Là ngươi giết mấy người này? "

Oanh...

Nguyên Quảng vừa dứt lời, Lục Diệp đã nhào tới trước mặt gã, bổ xuống một đao.

Không hổ là tu sĩ cửu tầng cảnh, phản ứng cực nhanh, gã lập tức đưa ngang thanh trường kiếm trong tay tới chắn ở trước người, ngăn trở một đao này của Lục Diệp.

Gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Quảng tức giận: "Ngươi muốn chết!" Đồng thời, gã cũng thầm kinh hãi. Tu sĩ thất tầng cảnh này có tốc độ thật nhanh, khí lực thật mạnh, lấy tu vi cao hơn hai cấp độ của gã, khi tiếp nhận một đao này, hổ khẩu cũng có chút tê dại.

Đây là binh tu hay thể tu? Nhưng kể cả một vị thể tu cửu tầng cảnh, cũng không có khí lực lớn đến như vậy?

Nghiêm Quảng nghiêm túc đánh giá đối phương, dường như muốn thấy rõ diện mạo của Lục Diệp.

"Y Y! "

Lục Diệp quát khẽ, bỗng nhiên trên Bàn Sơn đao nở rộ ra hào quang chói mắt, trong giây phút này, dường như vừa có một vầng mặt trời mọc lên trên thân đao.

Nguyên Quảng đâu ngờ được, lại có biến cố như vậy phát sinh, trong phút chốc, trước mặt gã đầy một màu tuyết trắng, nhất thời không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì!

Có điều gã gặp biến cố nhưng không sợ hãi, chỉ vội vàng rút lui về phía sau. Ngay lúc này, lại có một luồng lực lượng vô hình từ trên trời giáng xuống, tựa như một ngọn núi lớn đè ép, làm Nguyên Quảng không tự chủ được, lập tức cúi thấp thân mình.

Biến hóa xuất phát từ hai đạo linh văn Nhật Chiếu, Trọng Áp, đã đánh cho gã trở tay không kịp.

Phương thức chiến đấu của chiến văn sư vốn quỷ quyệt đa đoan như vậy. Trước mắt, Lục Diệp mới nắm giữ được không quá nhiều linh văn, nhưng đã có thể biến hóa linh văn phát huy ra một ít kỳ hiệu. Có thể tưởng tượng được, những chiến văn sư thành danh đã lâu kia sẽ khó chơi đến mức nào. Ở thời điểm tranh đấu với bọn họ, đám người ấy sẽ xuất ra rất nhiều thủ đoạn căn bản khó lòng phòng bị, thường thường ngay cả lúc địch nhân chết rồi, cũng không biết mình đã chết như thế nào.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 249

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.