Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Càng Lúc Càng Lười!!!

Phiên bản Dịch · 1318 chữ

Tu sĩ lục tầng này không phải hạng người nhát gan, bản thân gã đã từng bị trọng thương mà mặt không đổi sắc, nhưng lúc này đây, gã lại sợ rồi. Bởi vì hết thảy những thứ gã vừa nhìn thấy kia, đã triệt để vượt qua nhận thức bình thường. Nỗi khủng hoảng không biết bắt nguồn từ nơi nào, đã lan tràn khắp đáy lòng gã, bởi vậy tu sĩ này mới có biểu hiện quá tệ hại thế này.

"Khoáng mạch của các ngươi nằm ở nơi nào?"

Lục Diệp tra hỏi khiến tu sĩ lục tầng kia cảm thấy mơ hồ. Đối phương giết ba vị sư huynh, chỉ lưu lại một mình gã, lại bỗng nhiên hỏi về khoáng mạch, hiển nhiên không có ý tốt gì.

Dù trong lòng đầy sợ hãi bất an, dù tự biết bản thân chắc chắn phải chết, dù bàn tay đang nắm lấy linh khí không thể ngừng run rẩy, nhưng gã vẫn cắn răng nói: "Không biết!"

Vèo một tiếng, lưu quang ngự khí màu đỏ lửa dừng ở trên trán gã, xúc cảm bén nhọn truyền tới khiến gã đau đớn, uy hiếp không tiếng động kiểu này càng thêm trí mạng.

"Ta liều mạng với ngươi!" Tu sĩ lục tầng ấy rống giận.

Sự trung thành với tông môn đã chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng, gã chém ra linh khí trong tay, đánh bay ngự khí đang lơ lửng trước mặt mình, sau đó vội vàng đứng lên, và đáng tiếc, thứ nghênh đón gã lại là một đường đao quang sáng như tuyết.

“Phù phù” một tiếng, thi thể ngã nhào xuống đất.

Lục Diệp thu đao trở lại vỏ.

Tu sĩ trong Tu Hành giới Cửu Châu có điểm không tốt, chính là hầu hết đều có xương cốt khá cứng rắn, hỏi không ra thứ gì giá trị, đương nhiên Lục Diệp sẽ không lãng phí nước bọt.

Dù sao loại người một lời không hợp là quỳ xuống như Phùng Nguyệt, cũng chỉ là số ít, mà sở dĩ Phùng Nguyệt có biểu hiện như vậy, cũng vì nàng ỷ vào thân phận y tu của mình, thêm nữa, vào thời khắc đó, nàng cảm nhận được rõ ràng, nếu mình không làm gì, lập tức sẽ chết!

Kết quả một cái quỳ đã biến nàng trở thành người đáng thương không có nhà để về.

Trước khi Lục Diệp rời đi, nàng vẫn ở lại trụ sở Bích Huyết Tông, tuy không danh không phận nhưng may mắn nàng là một Y tu, các tu sĩ Bích Huyết Tông cũng không xa lánh nàng.

Y Y bắt đầu quét dọn chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm.

Lục Diệp ngồi trên một tảng đá bên cạnh linh hoa kia, cầm thanh đoản đao không chuôi dùng để ngự khí kia.

Uy năng Ngự khí vẫn còn kém một chút, vừa rồi lại bị một tu sĩ cùng cấp độ cho một quyền đánh bay, tuy một phần nguyên nhân là do đối phương vốn là thể tu nhưng nói tóm lại, đúng là uy năng Ngự khí vẫn không bằng hắn cầm đao đi chém.

Lúc hắn cầm đao chém có thể gia trì Phong Duệ linh văn lên Bàn Sơn đao.

Lại nói, hắn vẫn luôn có một ý tưởng, thử gia trì linh văn cho ngự khí, nếu như vừa rồi có thể gia trì Phong Duệ linh văn cho Ngự khí, mà thể tu nọ dám dùng nắm đấm đánh tới, thì uy lực của Phong Duệ đủ sức trực tiếp phá vỡ nắm đấm của gã.

Nhưng gia trì linh văn cho Ngự khí là quá trình rất phiền phức, dù trước mắt Lục Diệp có thể hơi khống chế linh lực ly thể, cũng khó mà làm được. Lúc trước hắn từng làm thử nhiều lần, kết quả cuối cùng đều là thất bại, bởi vì linh văn được xây dựng nên không đủ ổn định, khó mà phát huy được tác dụng.

Chung quy lại, vẫn là hắn điều khiển linh lực chưa đủ, nếu kỹ xảo điều khiển đủ trình độ, hẳn là gia trì linh văn cho ngự khí cũng không khó.

Chỉ có thể chờ cho đến khi tu vi dần dần cao lên, sẽ thử lại.

Hiện giờ, hắn cũng không vội rời đi, nơi này còn có một đóa linh hoa chờ thu thập, kể cả Y Y cũng không biết đây rốt cuộc là loại linh hoa gì, nhưng có thể khẳng định rằng giá trị của nó không thấp, bằng không bốn tu sĩ kia cũng đâu chịu một mực ngồi chờ ở chỗ này.

Lục Diệp lấy linh đan ra, ném một viên vào trong miệng, Hổ Phách cũng vội vàng ngoảnh đầu tới, há miệng, chờ hắn cho ăn. . .

Lục Diệp ném cho nó một viên, lại tiện tay búng đầu nó một cái.

"Ngươi càng lúc càng lười!"

Một trận đại chiến vừa rồi, Hổ Phách hoàn toàn không có ý muốn nhúng tay, từ đầu tới đuôi đều an tĩnh ghé vào trên vai Lục Diệp. Nhớ ngày đó, khi hắn còn nhỏ yếu, lúc cả đám gặp phải kẻ địch, Hổ Phách còn chịu xông lên cắn người.

Bốn người, bốn túi trữ vật, Lục Diệp ngồi trên tảng đá, tùy tiện cầm một cái lên, mở khóa cấm chế.

Cùng lúc ấy, ở phía sau một tảng đá lớn cách nơi đây mấy trăm trượng, có hai cái đầu, một nam một nữ, đang chăm chú nhìn về nơi đây, dù khoảng cách không gần, nhưng bọn họ đều trông thấy hết một màn hồi nãy.

Từ lúc Lục Diệp hiện thân, đến lúc hắn chém quỷ tu kia, giết hai tu sĩ thất tầng, lại giết lục tầng, khiến hai người đều nhìn mà trợn mắt há mồm.

Đến khi chiến đấu kết thúc, hai người lập tức rụt trở về, liếc nhau, tất cả đều nhìn thấy kinh ngạc trong mắt nhau.

"Bé ngoan Long Địa Đông, tên kia có lai lịch gì?" Nam giới mở miệng.

"Ca, ta không nhìn lầm chứ? Hắn thực sự là thất tầng? Có phải tên kia đã mang theo loại linh khí gì đó ẩn giấu tu vi không?" Nữ tử cũng mở miệng hỏi.

"Dù mang theo linh khí, thì lúc ra tay, tu vi thật cũng sẽ lộ ra."

"Vậy hắn thật sự là thất tầng sao? Làm sao thất tầng có thể mạnh như vậy?"

"Tiểu muội à, đây chính là chuyện trước đó đại ca từng nói với muội, đừng dùng tu vi một người để phân tích thực lực mạnh yếu. Trên đời này luôn có rất nhiều thiên tài ngạo nhân, bọn họ có thể vượt cấp giết địch. Cho nên, về sau lúc muội hành tẩu trên chiến trường, tuyệt đối phải nhớ kỹ."

"Thế nhưng người kia. . . mạnh đến quá đáng."

Nàng từng được chứng kiến người mạnh vượt cấp giết địch, nhưng trong quá trình đó, đôi bên cũng đánh tới nước sôi lửa bỏng, nào giống vừa rồi? Một quỷ tu bát tầng bị thất tầng chém mấy đao, đã chết, chẳng khác gì giết gà.

"Đúng vậy!" Nam giới gật đầu: "Ta nghe nói mấy tháng trước, ở Bích Huyết Tông xuất hiện một tên yêu nghiệt, trên Kim Quang đỉnh, hắn dùng tu vi ngũ tầng liên trảm bốn mươi ba vị lục tầng. Lúc ấy, bản thân ta còn kinh động tựa gặp thiên nhân, đối phương đúng là một tấm gương mẫu mức cho chúng ta. Ta chỉ hận bản thân mình không có duyên được nhìn thấy người nọ. Hiện tại xem ra, người này cũng không kém Lục Nhất Diệp kia."

"Thế chúng ta còn cướp Tử Vân Hoa kia không?"

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.