Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khinh Người Quá Đáng!!!

Phiên bản Dịch · 1328 chữ

Sức mạnh của Trùng tộc có thể được xác định đại khái bằng cách nhìn vào hình dạng cơ thể, những con Trùng tộc có kích thước bằng nắm tay không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào đối với các tu sĩ, những con lớn như chậu rửa mặt thì tương đương với một tu sĩ nhị tầng cảnh hoặc tam tầng cảnh, nếu nó cao ngang người thì phải cẩn thận, bởi vì đó rất có thể là Trùng tộc lục hoặc thất tầng.

Nửa ngày sau khi Lục Diệp yêu cầu các đệ tử rút lui, bên dưới sơn cốc đã bị Trùng tộc lấp đầy, trong đó có rất nhiều con cao ngang người.

Tất cả tu sĩ đều âm thầm kinh hãi, ai nấy đều cảm thấy may mắn vì trước đó bọn họ không tiến sâu vào bên trong Trùng động.

Thực lực trung bình của Trùng tộc ở đây mạnh hơn tại Bích Huyết tông bên kia không chỉ một cấp bậc, nếu như trước đó bọn họ liều lĩnh tiến sâu vào Trùng động, nhất định sẽ có không ít thương vong.

Phải biết rằng, đây chỉ là tình huống ở Trùng cốc, chắc chắn tình hình trong trùng sào sẽ nghiêm trọng hơn hơn, kiểu gì cũng có Trùng tộc bát tầng, thậm chí rất có thể xuất hiện Trùng tộc cửu tầng được sinh ra.

Lục Diệp dặn dò Hoa Từ vài câu, rồi gọi Hổ Phách tới, xoay người leo lên lưng hổ.

Dưới ánh mắt của các tu sĩ, hắn cưỡi Hổ Phách, lao ầm ầm về phía bên trong sơn cốc.

Khi tới đủ khoảng cách, hắn giơ tay bắn ra một đạo Hỏa Phượng Hoàng Thuật, lao thẳng vào bên trong trùng triều, linh lực nổ tung, khiến vài con Trùng tộc bị trùng kích làm thân hình lăn lộn, quay cuồng.

Những con Trùng tộc này rất nhạy cảm với dao động linh lực, vì vậy ngay sau khi Lục Diệp đánh ra một đạo thuật pháp liền có một lượng lớn Trùng tộc lao về phía hắn, tiếng chuyển động tất tất tát tát bò sát dày đặc đến mức làm người ta sởn gai ốc

Hổ Phách gầm lên, tiếp tục chở Lục Diệp đi vòng quanh bên ngoài Trùng cốc. Theo quá trình Lục Diệp thi triển thuật pháp, ngày càng có nhiều Trùng tộc đi theo sau hắn, còn có những con Trùng tộc giống như con nhện đang phun tơ nhện về phía họ.

Một đám tu sĩ của Bích Huyết Tông đứng trên núi nhìn xuống, đều đổ mồ hôi hột thay cho Lục Diệp, từ góc nhìn của họ, Lục Diệp một mình cưỡi Hổ Phách lao xuống, khiêu khích vô số Trùng tộc, khiến rất nhiều Trùng tộc rượt đuổi hắn.

Không ai biết tại sao Lục Diệp lại làm như vậy.

Sau một nén hương, Lục Diệp đã chạy quanh sơn cốc đủ một vòng, hầu hết đám Trùng tộc trong sơn cốc đều bị kinh động, đuổi sát theo hắn không bỏ, những con không đuổi kịp cũng rục rịch ngóc đầu dậy.

Giữa Trùng tộc với Trùng tộc có một loại cảm ứng vô cùng kỳ diệu, loại cảm ứng này cho phép bọn chúng có thể tiến hành một số giao tiếp đặc thù trong phạm vi nhất định, loại giao tiếp chỉ Trùng tộc mới hiểu được.

Cho nên trong tình huống bình thường, khiêu khích một con Trùng tộc cũng tương đương với khiêu khích một nhóm, và đương nhiên nếu khiêu khích một nhóm, cũng tương đương với khiêu khích tất cả Trùng tộc.

Vô số Trùng tộc bò lên đuổi theo, bị Lục Diệp dẫn về phía Bắc, nhưng sơn cốc không trở nên trống rỗng vì đám Trùng tộc đã rời đi, bởi vì liên tục có Trùng tộc bò ra khỏi Trùng động, gia nhập vào đội ngũ truy đuổi.

Từ trên cao nhìn xuống, ở phía sau Lục Diệp, Trùng tộc đã tập hợp tạo thành một con rồng dài trực tiếp dẫn đến vị trí của Trùng động.

“Thật sự có thể.” Hoa Từ sửng sốt một chút.

Khi Lục Diệp nói với nàng về kế hoạch vừa rồi, Hoa Từ luôn cảm thấy nó không đáng tin cậy. Theo nàng suy nghĩ, Trùng tộc vốn không có lý trí, chúng sẽ chỉ hành động theo bản năng. Nhưng xem tình hình bây giờ, có vẻ như chính vì chúng không có lý trí mới dễ khống chế.

Nàng bình tĩnh lại, dựa theo dặn dò lúc trước của Lục Diệp, dẫn mấy trăm tu sĩ Bích Huyết Tông đi về phía Bắc, cách nơi này mười dặm chính là trụ sở của Thiên Sát điện!

Trong trụ sở, phó sứ trấn thủ Trình Bác cùng một nhóm tu sĩ còn lại ở Thiên Sát điện vẫn đắm chìm trong bầu không khí bi thương, tức giận, không ai ngờ rằng một tai họa đang ầm ầm ập đến với họ. Mà người tới tặng món quà này lại chính là Lục Diệp, kẻ luôn được Trình Bác kia tâm tâm niệm niệm.

Lúc này Trình Bác đang dùng ấn ký của mình để đưa tin cho tông môn, báo cáo chuyện xảy ra trong trụ sở với cao tầng của tông môn, khi biết tổn thất ở đây nhiều như vậy, một vị trưởng lão hộc máu ngay tại chỗ, ngã xuống đất không dậy được.

Tổn thất quá lớn, gần 500 tu sĩ bị giết sạch trong Trùng động. Đây chính là chuyện chưa từng xảy ra trước kia.

Ngay khi hơn một trăm tu sĩ còn lại trong Thiên Sát điện đang đắm chìm trong bầu không khí u buồn, không thể tự kiềm chế, thì một tiếng nổ tung bất ngờ vang lên, kéo theo đó là âm thanh của linh lực hỗn loạn.

Trình Bác bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sửng sốt một lúc, sau đó phản ứng lại, lập tức nổi cơn thịnh nộ: "Lớn mật!"

Không biết là ai đang tấn công đại trận phòng hộ của trụ sở.

Lòng gã đầy phẫn nộ, tuy Thiên Sát điện bọn họ chỉ có bát phẩm, nhưng đã thành lập được mấy chục năm, trong nhiều năm như vậy vẫn chưa từng trải qua sỉ nhục tới cỡ này, hiện tại mấy trăm tu sĩ trong trụ sở vừa mới chết, đã có người đến để tấn công đại trận, thật sự cho rằng Thiên Sát điện bọn họ là một quả hồng mềm dễ nắn ư?

Gã lập tức lao ra, theo sau là một đoàn các tu sĩ mang theo vẻ mặt bi phẫn.

Trình Bác ngẩng đầu nhìn lên, lập tức trông thấy một bóng người với đôi cánh linh lực đỏ màu rực đang nhẹ nhàng lay động, bay lượn trên bầu trời.

Trình Bác tức giận hét lên: "Người đến là ai?".

Gã hét lên, dường như đã hù dọa người đến, đôi cánh đỏ rực như lửa của hắn vung vẩy mạnh hơn, sau đó nhanh chóng đi xa, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.

“Khinh người quá đáng!” Trình Bác vô cùng tức giận, không hiểu người kia có ý gì.

"Sư. . . Sư huynh!" Bỗng nhiên sau lưng gã vang lên âm thanh run rẩy của một tu sĩ, người nọ kinh hãi chỉ về phía trước: "Trùng tộc, trùng triều!"

Lúc này Trình Bác cũng ý thức được có điều gì đó không ổn, trong tầm nhìn của gã, lượng lớn Trùng tộc đang tràn về bên này. Đám Trùng tộc đó lít nha lít nhít, sắp xếp thành một hàng dài, uốn lượn kéo dài từ Trùng cốc đến đây, nhìn không thấy cuối.

Sắc mặt Trình Bác lập tức trở nên tái nhợt, cuối cùng gã cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 176

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.