Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đơn hàng đầu tiên

Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Mã Lục và Lão Vương đã đứng ở lối vào tàu điện ngầm gần hai mươi phút nhưng vẫn chưa bán được cái bánh nhân thịt nào.

Thật ra trong khoảng thời gian đó cũng có người tới hỏi, chỉ là sau khi nghe thấy giá cả đã lập tức từ bỏ ý định ăn thử. Còn có người bị thu hút bởi tấm biển quảng cáo hải sản xào, đi tới mới phát hiện bán bánh nhân thịt, miệng vừa lẩm bẩm “Đồ điên, đi bán đồ ăn còn không đổi biển” vừa rời đi.

Thấy đã hơn mười hai giờ trưa, người bên ngoài lối vào tàu điện ngầm cũng bắt đầu nhiều hơn. Ngay cả quán bán lắc tay của anh trai người Hà Nam cũng có người hỏi thăm, càng không phải nói đến những quán bán xúc xích nướng, mì căn nướng, bánh mì kẹp bên cạnh.

Chỉ trong một thời gian ngắn đã có quán bán được cho bảy tám người, nhưng bên phía Mã Lục lại chậm chạp chưa khai trương.

Anh trai người Hà Nam nhiệt tình đi sang bày mưu tính kế, đề nghị: “Đây là lần đầu tiên hai người bày quán đúng không? Lúc mà không có khách cũng phải làm gì đó, giả vờ như đang bận, thế thì mới thu hút được khách chứ.”

Thấy Lão Vương cầm chảo dầu lên múa may, hắn toát mồ hôi, vội vàng bổ sung thêm, “Cũng không cần khoa trương như vậy. Hai người có thể lau bàn, chuẩn bị nguyên liệu gì đó là được. Ừm, tốt nhất là rán sẵn một cái để khách hàng ngửi thấy mùi thơm.”

“Hợp lý!” Mã Lục bật ngón cái lên.

“Anh hiểu nhiều thật đó, ngày xưa anh cũng từng bán đồ ăn vặt hả?”

“Không, đó giờ tôi chỉ bán lắc tay thôi. Nhưng nhìn nhiều, dần dần cũng hiểu được. Thật ra quan trọng nhất là đồ ăn cậu nấu phải ngon, người ta mới muốn mua. Hơn nữa…”

Anh trai người Hà Nam muốn nói lại thôi.

“Không sao, anh cứ nói đi. Bây giờ chúng tôi mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp, là lúc nên khiêm tốn và học hỏi nhiều điều.”

“Vậy tôi nói thẳng nhé. Tôi cảm thấy giá bán của hai người hơi cao, mười tám tệ là mua được một con gà quay rồi, rất nhiều người vừa nhìn giá đã không muốn thử nữa. Giai đoạn đầu có thể giảm giá xuống một chút, hấp dẫn nhiều khách hàng hơn.”

Thật ra Mã Lục cũng cảm thấy mười tám tệ có hơi đắt thật. Nhưng nghĩ tới chuyện chiếc bánh này được làm từ nguyên liệu nấu ăn hai sao, hơn nữa còn là nguyên liệu không có trong vũ trụ này, hắn lại cảm thấy giá này đã rẻ lắm rồi. Ngoài ra, xem phản ứng lúc trước của anh Tiêu Dương, hắn cũng có thể nhìn ra không phải không có ai muốn mua một chiếc bánh nhân thịt giá mười tám tệ.

Điểm mấu chốt là phải làm mọi người nhận thức được độ ngon của Bánh nhân thịt sói lửa chiên.

Mã Lục còn đang suy nghĩ không biết nên áp dụng kế hoạch gì để kiếm khách, bên tai bỗng truyền đến một giọng nói: “Ông chủ, cho tôi một cái bánh nhân thịt.”

Người nói chuyện là một người đàn ông đeo kính trông rất lịch sự. Bên cạnh là một cậu nhóc khoảng tám, chín tuổi, hẳn là con trai.

Vừa ra khỏi tàu điện ngầm, cậu nhóc đã đòi ăn xúc xích nướng. Người đàn ông đeo kính không đồng ý, cậu nhóc lập tức ngồi bệt xuống đất không đứng dậy.

Cuối cùng thật sự không dỗ được, người đàn ông đeo kính đành dẫn cậu nhóc tới trước quầy hàng bán xúc xích nướng. Nhưng nhìn thấy nồi dầu nâu đậm, hắn lại kéo cậu nhóc ra chỗ khác.

Sau đó bọn họ đi qua vài quán bán đồ ăn vặt mới dừng lại trước chiếc xe ba bánh của Mã Lục.

“Dạ vâng, mười tám tệ một cái.”

Nghe thấy giá, người đàn ông đeo kính sửng sốt, Mã Lục vội nói thêm: “Thịt lợn chúng tôi dùng là lợn bướu sa mạc vô cùng khỏe mạnh, không chất kích thích, chỉ nuôi thả, vừa làm thịt, vận chuyển tới bằng đường hàng không. Nguyên liệu ngon nên mới bán đắt.”

Người đàn ông đeo kính nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn lấy điện thoại ra quét mã thanh toán.

Bên kia, Lão Vương cũng bỏ bánh nhân thịt vào trong chảo dầu. Chờ đến khi rán vàng hai mặt, hắn lấy một cái túi giấy dầu đựng bánh rán giò cháo quẩy ra, gắp một ít bắp cải thái sợi bỏ vào trong, lại kẹp bánh nhân thịt ra, đang định rưới nước sốt thì lại bị người đàn ông đeo kính ngăn cản.

“Đây là gì?”

“Nước chanh với sốt cà chua, đều là đồ chúng tôi tự làm.”

“Ừm.” Vẻ mặt của người đàn ông đeo kính hơi dịu lại.

Cậu nhóc bên cạnh vốn đang ầm ĩ đòi ăn xúc xích nướng, sau khi ngửi thấy mùi bánh nhân thịt cũng dần dần nhỏ tiếng lại, nhìn chằm chằm vào chảo dầu.

“Cẩn thận nóng.” Mã Lục đưa túi bánh nhân thịt vừa rán xong cho hai cha con, nhìn bọn họ đi xa.

Tuy bọn họ tới hơi muộn, nhưng nói gì thì cuối cùng cũng đã hoàn thành đơn hàng đầu tiên sau khi ra cửa. Có điều không biết phải đợi đến bao giờ mới có đơn hàng thứ hai.

Mã Lục nhìn điện thoại, bây giờ đã là mười hai giờ mười ba, hắn phải làm gì đó thôi, nếu không sẽ bỏ lỡ thời gian vàng mất.

Sau khi hạ quyết tâm, hắn nói với Lão Vương: “Anh rán thêm bốn cái bánh nhân thịt nữa đi, hai cái để trên giá, hai cái cắt nhỏ ra cho mọi người ăn thử.”

Bạn đang đọc Nhà Hàng Vũ Trụ Vô Hạn (Dịch) của Tiểu Ngốc Chiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.