Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bày quán

Phiên bản Dịch · 1149 chữ

“Bánh nhân thịt của cậu chỉ to bằng nửa bàn tay, bán như vậy hơi đắt rồi đó.”

“Thế anh có muốn mua không?”

Anh Tiểu Dương suy nghĩ vài giây rồi yên lặng mở giao diện trả tiền, Mã Lục cũng hoàn thành đơn hàng đầu tiên trong ngày của mình.

Nhìn tài khoản WeChat được cộng thêm mười tám tệ, Mã Lục chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Xem ra bày quán cũng đâu có khó, giờ còn chưa ra ngoài bán đã có tiền vào tài khoản rồi.

Tiễn anh Tiểu Dương đi, Mã Lục nhìn đồng hồ, mười một giờ hai lăm, đúng lúc đến giờ ăn trưa, mà đúng lúc này Lão Vương cũng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong.

Vì thế, hắn cũng không lề mề nữa, vung tay lên, “Đi, chúng ta đi bày quán kiếm tiền thôi!”

Hai người dọn hết đồ bếp và nguyên liệu nấu ăn lên xe ba bánh, sau đó nhanh chóng xuất phát.

Tuy chưa bao giờ bày quán nhưng Mã Lục cũng biết tầm quan trọng của việc lựa chọn địa điểm đối với một quán bán đồ ăn.

Một đạo lý rất đơn giản, chắc chắn nơi có nhiều người dễ bán hơn nơi có ít người.

Thế nên trước khi ra ngoài, Mã Lục đã nghĩ kỹ rồi. Bọn họ sẽ bán ở dưới tòa nhà cao ốc.

Mười hai giờ là thời gian nghỉ trưa của hầu hết các công ty. Đến lúc đó sẽ có một lượng lớn nhân viên văn phòng bụng đói kêu vang ùa ra ngoài, tìm nơi bán đồ ăn xung quanh công ty. Và đây cũng chính là thời điểm tốt nhất để bán Bánh nhân thịt sói lửa chiên.

Nhưng khi hắn vừa đẩy xe đến gần tòa nhà đầu tiên, bảo vệ đã lập tức tới cảnh cáo, “Nơi này cấm bày quán!”

Mã Lục thấy thế cũng không cãi cọ, quành tay lái chuyển sang địa điểm khác.

Mười phút sau, hắn đi tới khu phố bên cạnh, nơi này có không ít tòa nhà cao tầng, quan trọng nhất là bên đường có không ít quán ăn, có vẻ không có bảo vệ.

Hắn dừng xe, định dựng quán lên. Nhưng đúng lúc này, anh trai bán bánh nướng thịt xông khói đối diện đột nhiên đi về phía bên này.

“Đi chỗ khác đi.”

“Hả?”

“Chỗ này bị chúng tôi chiếm trước rồi.”

Mã Lục nhìn quanh một lượt, hỏi: “Không phải còn rất nhiều chỗ trống à?”

“Đi chỗ khác đi, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của chúng tôi.” Chị gái bán cơm hộp ở bên cạnh cũng xen mồm.

Hắn lại nhìn về phía bà cụ bán cơm nắm bên kia, và cả hai vợ chồng bán hamburger, thậm chí là anh trai bán trà chanh hoàn toàn không có quan hệ cạnh tranh với hắn…

Ánh mắt bọn họ nhìn sang bên này đều có vẻ hơi không vui.

Hắn lập tức hiểu ra, cũng biết trong thời điểm này, tranh chấp không có ý nghĩa gì hết. Người bán rong ở chỗ này đã hợp tác với nhau, bài xích người ngoài, nói không chừng bảo vệ ở khu vực này cũng đã bị mua chuộc rồi.

Mã Lục lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho anh trai bán bánh nướng thịt, nói: “Thêm chúng tôi nữa được không, chúng tôi chỉ bán một tiếng thôi, một tiếng sau sẽ lập tức đi, không bao giờ đến chỗ này nữa.”

Anh trai bán bánh nướng thịt xông khói không nhận lấy bao thuốc lá, nhưng vẻ mặt dịu đi không ít. Bọn họ tốn không ít công sức mới được bày quán ở đây, không muốn người ngoài nhặt của hời.

Trưa hôm qua có hai sinh viên muốn bán nước trái cây ở đây đã bị bọn họ đuổi đi, hai bên còn cãi nhau ỏm tỏi, trong người thấy tức giận thì thôi đi, còn chậm trễ không ít thời gian buôn bán.

Ngược lại, tuy nhìn người này còn rất trẻ, nhưng rõ ràng biết điều hơn rất nhiều. Có điều, anh trai bán bánh nướng thịt xông khói vẫn lắc đầu, nói: “Không được, chúng tôi đã quyết định không thêm người nữa rồi.”

Anh ta tạm dừng một lát rồi nói thêm: “Hai người có thể đi qua hai ngã rẽ phía trước, ở đó là lối vào tàu điện ngầm, lượng người cũng khá nhiều, lúc trước tôi cũng bày quán ở đó.”

“Vậy được, cảm ơn anh nhiều.”

Mã Lục nghĩ bây giờ cũng khó tìm chỗ bày quán ở gần các tòa nhà cao tầng, chỉ có thể lùi một bước, tới gần lối vào tàu điện ngầm thử xem sao.

Nếu còn không được nữa, hắn chỉ đành lôi câu chuyện bi thảm của Lão Vương bị vợ bỏ, phát điên phát khùng để kể cho mọi người nghe mà thôi.

Cũng may lối vào tàu điện ngầm bên này không xảy ra chuyện gì, những người bán rong ở đây đều khá là khách sáo, thấy hắn và Lão Vương bày quán còn có một người đàn ông giọng Hà Nam tới giúp.

Đối phương vừa giúp vừa không quên cầm điện thoại livestream, “Chào mọi người, hôm nay đoàn tiểu quán Quách gia tăng lại có người mới gia nhập, là một anh chàng rất đẹp trai cùng với… Cha của cậu ấy?”

“Là bạn cùng phòng.” Mã Lục sửa đúng, mở bao thuốc lá ra đưa cho đối phương một điếu.

“Chà, vừa nhìn là biết người anh em là người làm nên chuyện lớn rồi.”

Người đàn ông nhận lấy điếu thuốc, còn không quên nói với màn hình: “Mọi người nhìn thấy chưa, không cần biết làm gì, nhưng phải biết làm việc. Xã hội chính là giang hồ, một hảo hán sẽ có ba người giúp, ngay cả Dương Quá cũng phải có chim điêu nữa là.”

Trong lúc người này đang nói chuyện, Mã Lục nhìn lướt qua điện thoại của hắn. Góc trên bên phải biểu hiện có sáu mươi bảy người đang xem, lại nhìn tên phòng livestream – Cuộc sống thiền ý.

Ừm…

Nhưng mà người này thật sự rất nhiệt tình, giúp xong còn nói muốn mở hàng cho Mã Lục. Có điều sau khi nghe một cái bánh nhân thịt nho nhỏ giá mười tám tệ, hắn không hề nhắc lại chuyện này nữa, quay về quán bán lắc tay Phật châu của mình tiếp tục luyên thuyên với người xem.

Mã Lục dán tờ giấy A4 đã in lên, Lão Vương bên cạnh cũng bắt đầu làm nóng dầu.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ chỉ còn thiếu khách hàng nữa thôi.

Bạn đang đọc Nhà Hàng Vũ Trụ Vô Hạn (Dịch) của Tiểu Ngốc Chiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.