Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo Ân

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Vệ Uyên cười chỉ chỉ về phía cá hoa vàng trên bàn, lại chỉ về hướng hai con cá nhỏ hơn bên trong giỏ cá, khách khí nói: “Không biết có thể cho tôi ba con cá này được không?”

Đầu bếp bực bội nói:

“Đây là món chính của đêm nay.”

Vệ Uyên bước lên trước một bước, nói:

“Gần đây tôi vẫn một lòng hướng thiện, không thể chịu được cảnh sát sinh, mong anh đưa mấy con cá này cho tôi.”

“Nếu như thực sự không được, tôi sẽ bỏ tiền mua.”

“Bỏ tiền?”

Tên đầu bếp tai to mặt lớn đang cầm con dao nhọn nhỏ máu xuống, đôi mắt chập chờn quét qua người Vệ Uyên từ trên xuống dưới.

Nhất là vị trí lá gan tỳ phổi thận trong bụng, hắn ta dừng lại nơi đó một chút, dường như hơi do dự, cũng hơi thèm ăn. Tay phải Vệ Uyên chậm rãi nâng lên, đặt lên đồ vật có cán dài sau lưng, tên đầu bếp dường như chợt nhớ ra điều, thân thể run rẩy một cái, nói:

“Được, cho anh.”

Hắn ta gạt con cá vàng vào giỏ trúc, đưa cho Vệ Uyên.

Vệ Uyên nhận lấy giỏ trúc có ba con cá hoa vàng, nói lời cảm ơn rồi quay người rời đi, tên đầu bếp sau lưng im lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Trước khi anh nói anh muốn đi, có người muốn nói với anh một câu, mặc dù đường đến đã không thể nào đi được nữa, nhưng vẫn còn một con đường nhỏ có thể ra ngoài.”

Có thể ra ngoài, nhưng cũng đừng bao giờ tìm đường vào đây nữa.

Vệ Uyên gật đầu, nói: “Đã có lòng rồi.”

“Có điều phong cảnh nơi này rất đẹp, tôi rất thích, muốn ở thêm mấy ngày.”

“Trong vài ngày tới tôi vẫn chưa muốn đi.”

Đầu bếp há hốc mồm, nhất thời nói không nên lời.

...

Vệ Uyên mang theo theo giỏ trúc đựng cá, trở về phòng mình, vết máu khi chém giết Nhất Mục Ngũ trước đó đã được quét dọn sạch sẽ, Vệ Uyên đem giỏ trúc đặt lên bàn, nói: “Lúc trước là ngươi báo mộng cho ta đúng không?”

Cá hoa vàng dường như hiểu tính người, ngụp lặn trong nước, liên tục gật đầu.

Vệ Uyên như có điều suy nghĩ, nhìn thấy hai con cá vàng nhỏ kia đã thoi thóp, nói:

“Ta phải đem các ngươi về sông lại?”

Cá hoa vàng lại gật đầu lần nữa, như người dập đầu, bơi lội trong cái sọt vốn không nhiều cá, vây cá nhẹ nhàng phất qua hai con cá con, dáng vẻ trìu mến. Vệ Uyên cầm sọt cá, lại đi đến nhánh sông Lạc Giang rộng bất thường kia, anh đổ sọt xuống, ba con cá thoát ra bơi bơi vài vòng trên mặt nước, lạy vài cái, chập chờn bơi đến chỗ nước sâu.

Vệ Uyên trở lại nhà trọ.

Anh ôm kiếm dựa vào giường, nhắm mắt suy nghĩ, qua một lúc không lâu lắm, quả nhiên anh đã ngủ thật say.

Trong mộng, anh mở to mắt thì thấy người phụ nữ áo vàng kia đang kéo theo một đôi trai gái quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, bái tạ nói: “Đa tạ ân cứu mạng của Tướng quân, cho dù có vì tướng quân mà thịt nát xương tan, thiếp cũng muốn báo ân đức này.”

Vệ Uyên lắc đầu, nói:

“Không cần thiết, ngươi là tinh quái trong nước, có biết thôn này đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Người phụ nữ áo vàng đáp: “Thì ra tướng quân đã biết được, tiện thiếp ở trong sông Lạc Thủy cũng đã hơn trăm năm, một ngày nọ mơ hồ đi trúng vào thủy vực ở thôn này, từ đó không ra được nữa, bất kể là có bơi về hướng nào đi chăng nữa thì cuối cùng đều sẽ trở lại thôn này, đối với những chuyện trên bờ cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết có hai chuyện.”

“Một là lúc xe tướng quân đến đây, tất nhiên là cũng có quỷ vật ở đó, hai ngày này bọn chúng tất nhiên sẽ cực lực mời ngài đi đến nhà làm khách, tướng quân có đạo hạnh, tất nhiên không sợ, nhưng mà cũng không thể xem thường những quỷ vật này. Nhân gian có câu nói, cường long nan địch địa đầu xà, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì tuyệt đối không thể đừng đi.”

“Nếu như bất đắc dĩ phải đi, vậy thì trước khi đến nhà bọn chúng, ngài phải mua một cây dù đỏ, đợi khi đến cổng, nhất định phải để hắn đi vào trước, đợi đến sau khi hắn vào cửa thì chống cây dù đỏ ra, chống ở trước cửa lớn nhà hắn, bất kể là hắn nói cái gì thì cũng không thể đồng ý, cũng không nhìn tới, như thế mới có thể bình an vô sự gì.”

Vệ Uyên như có điều suy nghĩ, nói: “Vậy, còn một chuyện nữa, là chuyện gì?”

Sắc mặt người phụ nữ mặc áo vàng hơi tái nhợt chút, dập đầu nói:

“Bất luận thế nào, cũng xin tướng quân hãy rời khỏi quỷ vực này trong vòng ba ngày.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ba ngày sau thì có lẽ đã chậm rồi, sau ba ngày nữa, Quỷ Vương ở đây sẽ thành thân.”

Vệ Uyên ung dung: “Hắn ta thành thân thì sẽ có rất nhiều ác quỷ đến đây hả?”

“Không...”

Người phụ nữ mặc áo vàng lắc đầu, nét mặt sợ hãi:

“Người hắn ta muốn ép cưới, là thiên nữ trên núi.”

...

Có từng nghe qua chuyện giữa thiên nữ và phàm nhân chưa?

Nhất định đã nghe nói qua rồi đúng không?

Thần nữ chán ghét cuộc sống khổ hạnh trên trời nên đi xuống nhân gian, trong lúc tắm gội lại bị tên người phàm tham luyến dung mạo của thần nữ vụng trộm giấu đi quần áo, không có cách nào trở lại trên trời, sau đó nàng lưu tại nhân gian, gả cho tên phàm nhân đã ăn cắp quần áo của mình, sinh con dưỡng cái.

Hạnh phúc mỹ mãn, người người cực kỳ hâm mộ.

Nhưng mà thần nữ vốn phải ở trên trời, có hạnh phúc thật không?

Tu vi của người phụ nữ áo vàng có hạn, mộng cảnh nhanh chóng tỉnh lại, Vệ Uyên nghĩ đến lời nhắc nhở sau cùng của nàng.

Trong lòng đột nhiên nghĩ đến tài xế hôm nay xung phong nhận việc, muốn đi tìm hiểu tình hình trong làng, trong lòng lập tức cảm thấy không thích hợp, lấy điện thoại di động ra, mở lên mới nhớ điện thoại vốn không có tín hiệu, không có cách nào liên hệ với tài xế.

Trước mắt trời đã về chiều nhưng tài xế vẫn chưa trở về, rõ ràng là có chuyện không ổn.

Vệ Uyên nhíu mày, ở bên ngoài dạo qua một vòng, nơi này vậy mà không có chỗ nào có màu đỏ.

Chứ đừng nói đến cây dù đỏ.

Chẳng lẽ phải lấy máu để tạo ra một cây dù hay sao?

Vệ Uyên có chút ê răng, nhất thời từ bỏ ý tưởng này, nhưng mà cách người phụ nữ áo vàng bày cho anh rất có thể mang đến hiệu quả, nếu như bỏ qua như vậy thì hình như có chút đáng tiếc. Suy nghĩ một hồi, Vệ Uyên nghĩ đến một người, có lẽ người đó có thể giúp đỡ, chính là ông chủ nhà trọ hôm nay đã nhắc nhở anh.

Anh định đi tìm ông chủ, hỏi thăm xem có cây dù đỏ lớn hay không.

“Anh cần cây dù sao?”

“Nhà trọ này của tôi vừa hay có một cây dù màu đen.”

Người đàn ông gầy gò mặt không đổi sắc nhìn về phía Vệ Uyên, từ từ quay lại. Ông ta tìm được một hộp gỗ từ dưới bàn, đưa cho Vệ Uyên, nói là dù đen, nhưng mà sau khi mở ra thì bên trong lại chính là một cây dù lớn màu đỏ tươi. Vệ Uyên tinh mắt, nhìn thấy bàn tay cầm hộp của ông chủ có vết tích màu đen giống như vết giấy trắng bị cháy đen vậy.

Ông chủ giấu hai hay trong ống tay áo, mặt mày thản nhiên nói.

“Tôi muốn được phơi nắng mặt trời.”

Thời tiết bên trong thôn này cứ luôn là âm u như vậy.

Dường như muốn làm con người ta mốc meo.

Vệ Uyên gật đầu, nhận lấy chiếc hộp, tiện tay để ra sau lưng, giống như phía sau có hai cái hộp kiếm vậy.

Mới đi ra tới cửa liền thấy đôi tình nhân lúc trước đi chung xe đến đây, có vẻ hưng phấn chào hỏi: “Vệ tiểu ca, bây giờ cậu có rảnh rỗi không? Lão Ngô nói ở trong thôn này đối diện bên sông có một căn nhà cũ, có thể dẫn chúng ta tới đó tham quan.”

“Cậu cũng cùng đi đến đây, chi bằng chúng ta đi chung tiếp nha?”

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.