Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mời Làm Khách

Phiên bản Dịch · 1507 chữ

Đám người gật đầu đồng ý không chút nghi ngờ gì, đợi đến hướng dẫn viên du lịch đi xa, bọn họ quay đầu nhìn cánh cửa chật hẹp màu đen kia. Người lái xe đứng giữa đám người, trong lòng đột nhiên có chút bất an, anh ta dự định gọi điện thoại cho Vệ Uyên nhưng mà thân thể lại trở nên cứng ngắc, khó mà động đậy, mà người đàn ông hơi béo kia lại đi gõ gõ cánh cửa, hắng giọng một cái, nói:

“Xin chào, có ai không?”

“Có ai không?”

Không có ai trả lời.

Người đàn ông gõ lần thứ ba, lần này, anh ta cất cao giọng lên, nói:

“Làm phiền mở cửa giúp, ngoài này có khách đến nè.”

Kẹt kẹt...

Lần này, cửa mở ra.

Đám người liếc mắt nhìn nhau một cái, đáy lòng không khỏi cảm thấy có hơi bất ngờ.

Bên trong là một mảng tối đen.

Trong bóng tối có thể thấy được khuôn mặt của một người phụ nữ, nhưng cô ta cũng không đi ra.

Cô ta chỉ đứng ở bên trong mở cửa ra.

Hơn nữa cánh cửa này cũng không phải là cửa kéo về bên trong

Mà là đẩy ra phía ngoài, cách cánh cửa, có thể nhìn thấy không gian bên trong căn nhà u ám đen tối, dường như còn có thể thấy trong phòng có cây tùng bách thụ, còn có từng đóa hoa màu trắng thật lớn. Người phụ nữ mặc váy dài màu đen giơ bàn tay hơi trắng tái ra, đứng ở phía sau cánh cửa đen nhánh, vẫy gọi vào bên trong, yếu ớt nói:

“Ồ, có khách đến.”

“Mời vào bên trong...”

...

Sau khi Vệ Uyên rời khỏi nhà trọ, anh đeo theo túi đựng kiếm trên vai đi thẳng về phía tây.

Đi dọc theo đường đi giống như đang ngắm cảnh nhưng thật ra lại đang âm thầm tìm xem cửa tiệm mà Nhất Mục Ngũ nói nằm ở nơi nào, chỉ tiếc là không có thu hoạch, mà thôn dân hai bên đường bất luận là trước đó đang làm gì thì sau khi Vệ Uyên đi ngang qua, bọn họ đều sẽ dừng động tác, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chằm vào anh.

Khi ánh mắt của Vệ Uyên đảo qua thì bọn họ lại nói chuyện phiếm với nhau như không hề có chuyện gì xảy ra.

Trong quỷ vực này, người phàm đeo kiếm mà đi, dáng vẻ thản nhiên lại thong dong.

Còn bầy quỷ thì ngược lại, giống như có vẻ sợ hãi vậy.

Chỗ này không lớn cho nên rất nhanh thôi Vệ Uyên đã đi đến tận cùng phía tây của thôn.

Nhưng anh vẫn không nhìn thấy tiệm cơm gì đó.

Phía trước chỉ có núi, mà trước núi thì lại có một con sông ồ ồ mạnh mẽ chảy qua, thế nước bừng bừng.

Trong truyền thuyết có Nhược Thủy, lông vũ rơi vào sẽ chìm, chứ đừng nói là thân thể huyết nhục, cho dù là hồn phách đi chăng nữa cũng không có cách nào đi qua con sông đó. Con sông này thì tất nhiên không thể nào là Nhược Thủy trong truyền thuyết được, nhưng mà luồng tử khí và oán khí bốc lên phía trên kia, dính vào cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.

Hơn nữa con sông này, nếu như Vệ Uyên không nhớ lầm thì đây hẳn là một nhánh của sông Lạc Giang.

Lạc Giang là hệ thống nước chảy ngang qua Tuyền thành, nhánh sông của nó lẽ ra sẽ không rộng như vậy.

Vệ Uyên tò mò nhìn dòng nước chảy, trong thoáng chốc, anh nghe được tiếng cười khẽ. Anh hơi nhíu mày, thật ra cũng không sợ lắm, mang theo kiếm đi về nơi phát ra âm thanh kia. Anh nhìn thấy mép nước có một cô gái xinh xắn, hai chân trần đạp nước cười khẽ. Dường như là tiếng bước chân của Vệ Uyên tương đối lớn, cho nên đã làm kinh động đến thiếu nữ kia, cô ta ngạc nhiên hô nhỏ lên một tiếng, hai tay che miệng, lại vẫy vẫy về phía Vệ Uyên.

Vệ Uyên cười lắc đầu.

Thiếu nữ kia nhìn thấy anh không đến thì đứng dậy đi về phía dòng sông mấy bước, cô ta lại ngoái đầu nhìn nhìn về phía Vệ Uyên, ánh mắt quyến rũ, trong đó ẩn chứa tình ý nồng đậm, quần áo trên người cũng rất mỏng manh, ở trong nước hơi xuyên thấu, khiến cho người ta dao động không thôi. Mà cho dù không vì sắc đẹp thì khi nhìn thấy có người ra giữa sông để nghịch nước, chỉ cần là người có chút lương tri chắc chắn đều sẽ khuyên can.

Thiếu nữ lại quay đầu vẫy gọi Vệ Uyên, dáng vẻ thướt tha, xinh xắn động lòng người.

Vệ Uyên bất đắc dĩ, cười lắc đầu nói: “Tôi không qua đâu.”

Giọng nói dừng một chút, nói: “Khi xưa chính vì cô đơn thuần như vậy cho nên mới rơi vào tình cảnh như bây giờ.”

Sắc mặt thiếu nữ kinh ngạc, chợt hơi đỏ mặt lên một chút rồi, đỏ mặt tía tai, dường như là đang cực kỳ xấu hổ cực kỳ ngượng ngùng. Đôi mắt Vệ Uyên có thể thấy được trên người cô gái chỉ có quỷ khí nhè nhẹ chứ không có lệ khí oán khí của lệ quỷ, anh cũng không nghĩ đến chuyện muốn rút kiếm ra chém chết cô, hứng thú dạt dào dò hỏi:

“Quấy rầy rồi, cô ở trong nhánh sông Lạc Giang này có từng nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo vàng, còn dẫn theo hai đứa bé một trai một gái cao chừng này không.”

Vệ Uyên đưa tay ra một bên ra hiệu rồi lại đưa lên một chút.

“Cao như này.”

Thiếu nữ kia dường như kinh ngạc khi có người hỏi thăm mình, suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

Vệ Uyên tiếc nuối nói nhỏ: “Vậy à...”

Anh đứng dậy, gật đầu nói với thiếu nữ kia: “Đa tạ.”

Hồn phách thiếu nữ đỏ mặt tía tai làm tư thế vái chào, sau đó biến mất không thấy đâu.

Vệ Uyên nhìn mà bật cười, người có phân chia hiền dữ, loài tinh quái dường như cũng có tính cách khác nhau, giống như là thiếu nữ vừa rồi, hình như cô ta bị chết đuối nhưng lại không biến thành lệ quỷ, nhìn qua lại là có mấy phần giống như tinh quái trong nước. Anh thu hồi suy nghĩ, ngẫm nghĩ lại những lời nói của người phụ nữ áo vàng kia có ý gì.

“Vì sao cô ta lại nói mình có thể cứu cô ta?”

Tinh quái ở trong sông Lạc Thủy...

Vệ Uyên trầm tư một hồi lâu, đột nhiên liếc nhìn về phía bên trong dòng sông, thấp thoáng có hai con cá lớn lướt qua.

Giật mình trong lòng, một suy nghĩ hoang đường nhưng lại rất có khả năng chợt nổi lên.

Người phụ nữ mặc áo vàng là tinh quái trong sông Lạc Thủy, hơn nữa đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Mắt thấy hai đuôi cá vung lên chập chờn trong nước.

Trong lòng Vệ Uyên đã có suy đoán, lúc này, anh không dừng lại chút nào mà chạy ngay về phía nhà trọ kia.

Sau khi bước vào nhà trọ, anh cất bước đi thẳng xuống nhà bếp. Lưng đeo trường kiếm, đưa tay vung rèm lên.

Cái rèm tựa như ngăn cách hai thế giới.

Mùi vị của máu đập ngay và mặt.

Keng keng...

Keng!

Bếp đang nổi lửa, nước trong nồi đang sôi sùng sục, từng bọt nước to như tròng mắt quay cuồng lên, lại vỡ ra, hơi nước màu trắng bao trùm toàn bộ căn phòng.

Tên đầu bếp tai to mặt lớn đang cầm một con dao nhọn róc xương, chặt từng nhát lên đống xương lớn trên bàn, máu thịt tràn ra, vung dao liên tục, xương trắng bị chặt đứt, vụn thịt màu đỏ hồng, tập hợp thành một cảnh tượng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Một con cá hoa vàng cực lớn đang được đặt ngang trên bàn của đầu bếp, đang giãy dụa kịch liệt.

Bên trong giỏ cá đặt bên cạnh là hai con cá hoa vàng nhỏ hơn một chút.

Khi ba con cá nhìn thấy Vệ Uyên thì lại càng thêm ra sức giãy dụa.

Quả nhiên là vậy.

Trong lòng Vệ Uyên thầm nói một câu, còn người đầu bếp kia nhìn thấy Vệ Uyên thì cũng dừng động tác lại.

Hắn ta từ từ xoay đầu lại, đôi mắt đờ đẫn như gỗ nhìn về phía Vệ Uyên, dao nhọn trong tay nhỏ máu xuống, chậm rãi nói: “Vị khách này đến đây làm gì?”

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.