Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Ngạc Nhiên Không, Có Bất Ngờ Không, Có Vui Hay Không?

Phiên bản Dịch · 1474 chữ

Yêu quỷ dập đầu bẩm vâng sau đó lui ra sau đi ra ngoài.

Quỷ Vương hít sâu một hơi, tuy là yêu quỷ, nhưng lại có cảm giác tâm trạng kích động y như lúc còn sống, nỉ non nói:

"Cuối cùng..."

...

Hôn yến hôm nay được cử hành sớm.

Thiên nữ không chống cự nữa, làm cho Quỷ Vương vui mừng khôn xiết, lập tức phân phó quần chúng yêu quỷ tổ chức yến hội, chỉ là không thể bắt những người sống kia đến để làm một đại tiệc thịt người thơm ngon nên khiến cho những yêu quỷ kia có chút tiếc nuối, nhưng lại có ác quỷ biết chuyện đã truyền đi dự tính của Quỷ Vương, biết là ba ngày sau lại mở một yến hội khác, vì thế chúng quỷ liền mừng rỡ trong lòng.

Uống rượu ăn thịt, những tiếng hoan hô chúc phúc không dứt bên tai, toàn cảnh rất náo nhiệt.

Quỷ vương bưng rượu kính chư yêu quỷ một chén, phất phất ý bảo chư quỷ cứ tự nhiên, mỹ tửu mỹ thực hôm nay phải thỏa thích tận hưởng mới được, sau khi cỗ vũ đám ma quỷ kia càng múa loạn kịch liệt hơn thì mới xoay người nói với đạo sĩ kia: "Hôm nay ta có thể được như ý nguyện, tất cả đều nhờ vào ơn của đạo trưởng, chuyện ta đã hứa tuyệt đối sẽ không dám quên.”

"Yến hội hôm nay, kính xin đạo trưởng hãy tận hưởng thỏa thích."

Đạo sĩ áo bào đen gật đầu, thờ ơ nói:

"Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, để đạo hữu tự nhiên là được rồi."

Thế là Quỷ Vương liền cưỡi lên một cơn gió đen, đi đến Quỷ phủ mà mình xây dựng, kiểu cách có phần tương tự chỗ ở trước kia, nhưng lại có phần xa hoa hơn so với nơi ở lúc còn sống nhiều, hắn ta cất bước đi tới trước, phất tay áo để cho đám yêu quỷ trong phủ đệ đều rời đi hết, nhìn vào ánh đèn sáng lên từ phòng chính ở phía xa xa, bóng dánh Thiên nữ trùm khăn che đầu in trên khung cửa sổ.

Chỉ uống có một chén rượu mà Quỷ Vương đã cảm thấy mình sắp say luôn rồi.

Lại còn có cảm giác nóng tai rạo rực.

Vươn tay cởi nút thắt ở cổ áo, từng bước từng bước đi tới phía trước.

Nhân gian có một câu thơ: “Cận hương tình canh khiếp, bất cảm vấn lai nhân”. (Dịch nghĩa Càng tới gần quê lòng càng kinh hãi, không dám hỏi người qua đường)

Hắn ta cũng cảm thấy như vậy.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy bên cạnh ngọn nến đỏ, Thiên nữ mặc áo cưới màu đỏ đầu chen khăn đang yên lặng ngồi đó.

Ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cúi đầu ngắm mỹ nhân.

Quỷ Vương nuốt nước miếng.

Không biết đã tưởng tượng trong mơ bao nhiêu lần, điều mà trong mơ mới dám nghĩ đến, hôm nay lại sắp trở thành sự thật, niềm vui mừng làm cho hắn ta thậm chí cảm thấy đây có phải cũng là một giấc mơ hay không, mỗi một bước tiến tới gần, ký ức trong quá khứ lại càng rõ ràng hơn.

Lần đầu gặp gỡ lúc còn là một thanh niên, kinh động lòng người.

Mà sau khi có được lụa là gấm vóc, mỹ thực thuần tửu, nàng ấy lại không để ý đến.

Thậm chí chính mình còn không tiếc dùng tà thuật phong ấn áo lông vũ của nàng ấy xuống ngàn dặm tất đất.

Tất cả những gì đã qua đều đang hiện rõ mồn một trước mắt, lại dường như chỉ là một giấc mơ.

Quỷ Vương ngồi xuống trước mặt Thiên Nữ, nhẹ giọng nói: "Cuối cùng…cuối cùng nàng cũng là người của ta rồi.”

Hắn ta bưng bình rượu trên bàn lên, rót ra hai chung, mỉm cười nói:

"Cách đây rất lâu rất lâu về trước ta đã muốn làm điều này rồi, yên tâm, đây là rượu của trần gian, là loại rượu năm đó của chúng ta, là loại rượu của quán bán chạy nhất ở trong thành, là thứ rượu mà ta bỏ ra trăm năm ròng rã tìm kiếm, vất vả tìm lại chỉ được hai chung này, nào, uống thử xem."

Hắn ta rót ra hai chung rồi đưa qua cho Thiên nữ một chung.

Thiên nữ dường như có chút chần chờ, nhưng vẫn vươn bàn tay trắng nõn ra, nâng chung rượu lên, cúi đầu uống rượu.

Quỷ Vương uống cạn chén rượu, dường như đang rất say.

Thừa dịp lúc Thiên nữ cúi đầu uống rượu, cầm lấy cây trâm vàng vén khăn che đầu màu đỏ lên.

Trong nháy mắt này, thời gian dường như chậm lại.

Đó là đoạn tình thâm khi hắn ta còn là một thanh niên, là ma căn thâm chủng của hắn ta khi lớn lên, là thần phật của hắn ta, cũng là yêu ma của hắn ta, nhưng mà bây giờ tất cả đều chấm hết rồi, trong lòng hắn ta không còn lòng đố kỵ lo lắng kia nữa, chỉ còn lại tình ý êm đềm như nước, khăn che màu đầu đỏ rơi xuống, Quỷ Vương mắt say lờ đờ nhìn lên, sau đó nét mặt thoáng cái trở nên cứng ngắc ngưng trệ.

Đó là một thanh niên mặt mày anh tuấn, khóe miệng mỉm cười.

Áo cưới màu đỏ bị xé rách như một bong bóng vỡ.

Thanh niên nâng chén rượu lên, ngửa cổ uống hết rượu, tâm huyết trăm năm của Quỷ Vương bị uống một hơi cạn sạch.

"Rượu ngon!"

Anh uống xong rồi cười to.

Lời còn chưa dứt, mũi nhọn của cây kiếm trong tay đã chém tới!

“Chúng ta xem như có qua có lại!”

...

Ầm!

Tiếng gầm ồn ào của máy khoan đất loại lớn vẫn còn vang vọng.

Hai mắt đen của Trương Hạo liếc nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy tơ máu.

Cả hai ngày nay, trong thành phố khẩn cấp điều động cả một đội công trình dồn dập chạy đến bến đò này, sau đó chia thành ba đội gấp rút khởi công, hùng hổ muốn đổi hướng sông Lạc Giang này, chỉ còn thiếu bước đục xuống một tầng cuối cùng thì đã có thể làm cho nước sông chuyển hướng, làm cho Phản Cung Sát kia triệt để biến mất!

Trương Hạo cầm bản vẽ, vung tay lên:

"Dùng máy khoan đất đào quá chậm rồi, rút máy khoan đất ra đi!"

“Dùng thuốc nổ!”

Vốn tưởng rằng bên dưới lớp khăn trùm đầu là thiếu nữ tuyệt đẹp mà mình ngày đêm mong nhớ, nhưng khi vén lên mới thấy không phải là Thiên nữ, mà cũng không phải là con gái, sự trái ngược quá lớn này làm cho Quỷ Vương trở nên suy nghĩ chậm chạp, phản ứng tự nhiên cũng chậm lại, mà giờ phút này, kiếm của Vệ Uyên sớm đã chém xuống.

Cơn cuồng phong mỏng nhẹ mà sắt bén trên thân kiếm phát ra tiếng gào thét lanh lảnh.

Quỷ Vương chỉ kịp theo bản năng lui ra, mới tránh được phần cổ thì Bát Diện Hán Kiếm đã nặng nề chém lên mặt hắn ta, Vệ Uyên gào lên, cầm kiếm xoay người mà chém, kiếm phong của Bát Diện Hán Kiếm chém tới khuôn mặt dữ tợn của quỷ vật, trực tiếp chém khuôn mặt kia theo chiều ngang từ chóp mũi xuống làm hai nửa.

Vệ Uyên hạ xuống đất, lách mình lui về phía sau để kéo dài khoảng cách.

"A a a! Khuôn mặt của ta, khuôn mặt của ta!”

Nỗi đau thống khổ kịch liệt khiến cho Quỷ Vương trở lại hiện thực, che mặt phát ra tiếng kêu rên thê lương.

Mặt hắn ta vốn dĩ đã bị yêu ma hóa, giờ phút này còn bị Vệ Uyên trực tiếp chém thêm một vết thương, nhìn qua càng dữ tợn đáng sợ hơn, vốn dĩ bởi vì dung nhan của Thiên Nữ không thay đổi nên Quỷ Vương cảm thấy rất câm phẫn bất mãn với dung nhan hiện tại của mình, bây giờ còn xấu xí khó coi hơn nữa, dường như nổi điên vì bị chọc giận.

Nhưng còn có một loại oán độc khác khó có thể chịu đựng được đang dâng trào trong lòng hắn ta.

Quỷ Vương che mặt, thở dốc kịch liệt, ánh mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Vệ Uyên:

"Ngươi đi ra từ phòng của nàng ấy..."

"Khó trách, khó trách trăm năm nay nàng ấy lại không chịu chấp nhận ta."

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.