Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người giấy ma nước

Phiên bản Dịch · 1785 chữ

Lạnh!

Lạnh thấu xương!

Theo lý mà nói, giữa mùa hè nóng nực, cho dù có nhảy xuống sông, cũng không thấy lạnh, ngược lại còn rất thoải mái, nhưng tôi vừa bị kéo xuống, đã cảm thấy lạnh cắt da cắt thịt, tôi theo bản năng muốn gọi Lăng Giáng, nhưng tôi lại quên mất mình đã ngã xuống nước, miệng vừa há ra, nước sông lập tức trào vào trong miệng, khiến tôi sặc nước.

Nhưng càng sặc thì nước lại càng chui vào người qua lỗ mũi, tôi cảm giác được phổi của mình như sắp nổ tung, giống như bị ngàn vạn mũi kim châm.

Vẫn may, tôi chưa mất đi lý trí, tôi biết không thể tiếp tục há miệng ra nữa, bằng không tôi sẽ thực sự chết ngạt trong sông, tôi nén nhịn cơn đau ở ngực, nín thở, bởi vì lúc trước luôn nhắm mắt, cho nên hiện tại vừa mở mắt ra nhìn, tôi đã bị cảnh tượng trước mắt dọa choáng váng.

Cách mặt của tôi không tới một bàn tay, có một cái đầu trọc lóc sưng phù, có lẽ là vì cái đầu này bị ngâm trong nước lâu ngày, cho nên cái đầu đã phình to ra. Giống như chỉ cần chạm nhẹ, sẽ nổ tung. Nó mở to mắt, tròng mắt đều sắp rơi ra ngoài, nét mặt vô cung dữ tợn trừng mắt nhìn tôi.

Nói theo lời Trương mù thì là, dùng mông nghĩ cũng biết, cái ảnh ngược tôi vừa nhìn thấy, nhất định chính là gã ở dưới nước ngẩng mặt lên nhìn tôi, hai tay bám chặt vào đáy thuyền, vậy nên mới chỉ lộ ra nửa người, hắn ở dưới nước trợn mắt nhìn tôi, còn tôi, lại ngốc nghếch cho rằng đó là ảnh ngược của mình, còn cố tình tránh để gậy tre chạm vào nó.

Nó vẫn luôn đi theo sau thuyền, nhất định là chờ đợi thời cơ kéo tôi xuống nước.

Ma nước!

Giống ma nước mà người thế hệ trước hay nói, tôi nghĩ đó là ảnh ngược của mình, cho nên mới đi nhìn, sau đó bị chính ‘ảnh ngược’ kéo xuống nước dìm chết, đây chính là thủ đoạn dụ dỗ, mê hoặc tìm người chết thay của ma nước?

Mà hai tay nó, lúc này đang bóp chặt cổ tôi, nhưng bởi vì đã bị ngâm lâu ngày trong nước, tôi có thể cảm giác được thịt trên ngón tay nó mềm nhũn, nó dùng sức, xương trong lớp da thịt sẽ lòi ra ngoài, thịt ngón tay lập tức nổi lên trên mặt nước.

Tôi đưa tay muốn đẩy nó ra, lại không ngờ nó bóp rất chặt, trên cổ đã truyền đến cảm giác đau, xương ngón tay nó bấu mạnh lên cổ tôi, tôi thấy không đẩy được ra, trong tình thế cấp bách, đã dùng chân đạp, dù sao cũng đang trong nước, sức lực của cú đá này còn chưa bằng một nửa cú đá lúc trên mặt đất, nhưng cú đá này, lại tạo ra một cái lỗ hổng trên cỗ thi thể, chân của tôi trực tiếp đá xuyên qua bụng nó.

Nó cúi đầu xuống nhìn bụng, khi lại ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt còn dữ tợn hơn trước! nó há to miệng, cắn tôi.

Tôi không biết lúc ấy nghĩ thế nào,vung tay tát một cái, theo lý mà nói , các tát không mạnh, nhưng đầu của nó lại bị tôi đập gãy! Cái đầu thuận theo phương hương cái tát, lăn mấy vòng trong nước, sau đó lại há miệng, quay ngược trở lại.

Làm sao bây giờ, nếu nó cắn tôi từ phía sau, tôi chắc chắn không có biện pháp ngăn cản! mà đúng lúc này, tôi lại lần nữa bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ tới mức quên cả giãy dụa.

Trong làn nước sông xanh biếc, ánh mặt trời đổ xuống từ trên mặt sông, dưới đáy sông, có mấy chục cỗ thi thể bay lơ lửng, tất cả chúng nó đều mặc áo màu trắng, quần mào đen, cái đầu tròn tròn, mắt trợn lớn, nổi lềnh phềnh tứ tung trong nước, có cái đầu hướng lên trên, có cái đầu lại nằm ngang, thậm chí còn quay tròn giống như kim đồng hồ…..

Lúc tôi nhìn chúng nó, chúng nó hình như phát hiện ra sự tồn tại của tôi, tất cả đều dừng lại động tác của mình, đồng loạt quay đầu lại, nhìn tôi! sau đó chúng nó xoay người lại, tất cả đều hướng về phía tôi, thời gian giống như ngừng lại, tôi nhìn chúng nó, chúng nó nhìn tôi.

Nhưng tới khi tôi định rút chân ra khỏi bụng gã trước mặt, thì tất cả bọn chúng đều bơi nhanh như cá tới chỗ này, trong lòng tôi nghĩ, lần này nhất định xong rồi, cho dù Lăng Giáng nhảy xuống cứu tôi, cũng không thể một mình đối phó nhiều thi thể như vậy, đột nhiên cổ tôi bị siết chặt, cổ áo như bị cái gì đó kéo, tôi nghĩ xong rồi, nhất định bị thi thể phía sau bắt được rồi.

Nhưng giây tiếp theo, tôi lại thấy cả người mình trồi lên mặt nước, ngã dập mặt vào trong thuyền, tôi thấy Lăng Giáng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn tôi, bởi vì ngược sáng, tôi không thấy rõ biểu cảm của cô ấy, nhưng tôi có thể đoán được, nhất định là ánh mắt liếc nhìn thằng ngốc.

Cô ấy hỏi tôi:

- Anh nhảy xuống sông làm gì?

Tôi ngồi dậy nói:

- Không phải tôi nhảy xuống, tôi bị ma nước kéo, phía dưới đều là thi thể!

Lăng Giáng nghe xong xoay người ngồi xổm đuôi thuyền, sau đó nhúng tay vào trong nước, tôi giật bắn mình sợ hãi thét:

- Đừng thò đầu ra, sẽ bị kéo xuống nước đấy!

Nào ngờ Lăng Giáng lại móc lên một cỗ thi thể từ trong nước, sau đó hỏi tôi:

- Đây là thi thể anh nói?

Tôi nhìn kỹ, nào có phải thi thể, đó rõ ràng là một người giấy, thảo nào đầu của chúng nó đều tròn vo, thảo nào tôi đạp nhẹ một cái cũng đạp thủng bụng nó, thảo nào một cái vung tay cũng đánh bay đầu nó, hóa ra, chúng nó đều là người giấy.

Nhưng không đúng, vừa rồi tôi rõ ràng nhìn thấy tất cả đều là xác chết, huống hồ, tôi còn bị chúng nó kéo xuống nước! quan trọng nhất chính là, vì sao người giấy rơi xuống sông, không bị ngâm nát?

Lăng Giáng nói:

- Anh cho rằng danh tiếng của nhà họ Trương Trùng Khánh chỉ là trò đùa sao? người giấy của những tiệm vàng mã bình thường, có thể ngâm trong nước đến đầu bảy đã không tồi rồi, nhưng người giấy của nhà họ Trương, ít nhất có thể ngâm đến 49 ngày, mà nước sông cũng không chảy siết, không nát cũng là chuyện rất bình thường.

Tôi lại hỏi:

- Vì sao những người giấy này bị ném xuống sông?

Lăng Giáng lắc đầu:

- Trong câu hỏi này của anh vốn đã có vấn đề.

Tôi hỏi, vấn đề gì?

Cô ấy nói:

- Không phải bị ném vào trong sông, mà bọn chúng tự đi xuống sông.

Nghe xong, tôi thử tưởng tượng tới hình ảnh kia ---- người giấy từ bốn phương tám hướng trong thôn đi tới, sau đó tụ tập lại bên bờ, cùng nhau đi xuống sông --- tôi còn chưa nghĩ xong, toàn thân trên dưới đã nổi một tầng da gà.

Tôi hỏi:

- Nếu chúng nó không phải ma nước, vậy tại sao còn kéo tôi xuống làm kẻ chết thay?

Lăng Giáng liếc nhìn vào thôn, lại nhìn tôi và mặt nước, lúc này mới nói:

- Chỉ sợ không phải đơn giản là tìm người chết thay.

Tôi có chút khó hiểu, nếu không phải kéo tôi xuống làm kẻ chết thay, vậy kéo tôi xuống nước làm gì? chẳng lẽ thấy tôi chèo thuyền vừa mệt vừa nóng, nên muốn kéo tôi xuống cho tôi tắm rửa một cái? Lý do này có đánh chết tôi cũng không tin!

Lăng Giáng nói:

- Anh từng tới thôn Trương gia, có lẽ anh biết thôn Trương gia vốn đã là một mảnh đất vô gián, hơn nữa bên ngoài có sông lớn ngăn lại, người âm bên ngoài không vào được, người âm bên trong không ra được, nhiều thế hệ người trong thôn Trương gia đều chỉ luân hồi về chính thân thể của mình, căn bản không tới lượt tìm một người như anh chết thay, cho nên, mục đích chúng nó kéo anh xuống nước chỉ có một!

Vì sao Lăng Giáng lại hiểu rõ thôn Trương gia như thế? Chẳng lẽ cô ấy từng đến đây? Cũng giống với tôi, nhìn thấy qua phong thủy thôn Trương gia? Nhưng không phải nhà họ Lăng Tứ Xuyên và nhà họ Trương Trùng Khánh cả đời không qua lại với nhau sao? không thể xuất hiện giả thiết này, Lăng Giáng sở dĩ biết được bí mật nhà họ Trương, nhất định là trưởng bối của cô ấy nói, thảo nào Lăng Giáng cố tình muốn đến thôn Trương gia, có lẽ là cô ấy phát hiện ra gì đó, còn về cái gì, tôi rất thức thời không có hỏi, mà hỏi một câu khác:

- Mục đích duy nhất của chúng nó là gì?

Lăng Giáng:

- Chúng nó chỉ đơn thuần muốn anh phải chết!

Tôi nghe thấy câu trả lời này thực không biết nói gì, tôi cũng chẳng đắc tội với nhà họ Trương bọn họ, dựa vào cái gì muốn tôi chết ---- không đúng, tuy rằng tôi không đắc tội với người nhà họ Trương , nhưng có lẽ có một người đắc tội với bọn họ, mà người đó rất có thể là ông nội tôi! vậy thì mới có thể giải thích vì sao chúng nó muốn giết chết tôi.

Lăng Giáng tiếp tục nói:

- Anh chết hay sống hiện tại không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là nhất định trong thôn đã xảy ra chuyện, hơn nữa sự tình còn rất nghiêm trọng.

Tôi hỏi:

- Sao cô lại đoán thế?

Cô ấy nói:

- Người âm sợ nước, điểm này chắc anh cũng biết, nhưng hiện tại những người giấy này còn không quan tâm được điều đó nữa, có thể thấy, thứ trong thôn, còn đáng sợ hơn cả ‘người âm sợ nước’!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.