Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ảnh ngược trên sông

Phiên bản Dịch · 1908 chữ

Từ sau khi Lăng Giáng xuống xe, tôi đã biết sự tình nhất định không đơn giản, nhưng tôi không ngờ, Lăng Giáng lại nói có khí tức của thợ cạo đầu!

Hiện tại sức khỏe của Lăng Giáng còn chưa bình phục, thợ thuật nhất định không như ý bằng lúc trước, còn tôi, không gây thêm phiền toái là may lắm rồi, tôi xoay người rút ra con miệt dao của Trương mù dưới ghế ngồi, đứng bên cạnh Lăng Giáng hỏi:

- Hiện tại làm sao bây giờ?

Tôi thấy Lăng Giáng ‘bất lực’ nhìn mình, sau đó nói:

- Thợ cạo đầu không có tới đây, là hắn để lại đồ của mình ở trong này --- hơi giống khí tức của kính giới.

Nghe nói như thế, tôi yên tâm không ít, dù sao cũng có Lăng Giáng ở đây, muốn phá kính giới là chuyện rất nhẹ nhàng, hơn nữa, kính giới lần trước không phải cũng không thể nhốt được một thợ nhân gà mờ như tôi sao?

Từ từ, kính giới lần trước?

Tôi ngẩng đầu đánh giá một chút bốn phía, lại nhìn nhìn đường hầm phía trước. vị trí này chính là vị trí lần trước, vì thế tôi hỏi Lăng Giáng:

- Kính giới, có phải là dùng một tấm gương, bốn phía xếp mấy cái bát, trên gương đặt một chiếc đũa không?

Lăng Giáng đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi hỏi:

- Anh từng nhìn thấy?

Tôi nói:

- Lần trước lái xe về Trùng Khánh đã bị kính giới kia cho ăn hành mệt muốn chết, nhìn vị trí, hẳn là ở chỗ phía đối diện không xa.

Lăng Giáng nghe xong hỏi một câu rất kỳ lạ:

- Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu không?

Nghe thấy câu hỏi này, phản ứng đầu tiên của tôi là, mẹ nó, muốn làm gì vậy? sao lại giống phân cảnh tỏ tình trong phim thế nhỉ? Không thể nào, một thằng ‘loser’ như tôi mà cũng được thổ lộ? nhưng tôi vẫn trả lời:

- Ở sân thể dục trong trường, cô cầm bưu phẩm của tôi.

Lăng Giáng nghe xong, cúi đầu nói thầm một câu, tôi nghe thấy câu nói này, thật chỉ muốn chạy ra giữa đường cao tốc, đâm đầu vào xe chết luôn cho rồi, cô ấy nói: ‘không phải giả mạo, nhưng vì sao hắn ra được kính giới nhỉ?’

Té ra trong mắt Lăng Giáng, tôi cũng thuộc loại người nếu đã ngu ngốc thì nên ngốc đến chết.

Giống Trương mù, lúc đả kích người khác xong căn bản không hề có vẻ tự trách, ngược lại, còn thật giống như là --- đả kích thì đả kích, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? nói thật, cũng là do luật pháp không cho giết người, nếu không, tôi sẽ đẩy Lăng Giáng ra giữa đường cao tốc, cho bị nghiền thành đống thịt vụn trong nháy mắt --- được rồi, tôi thừa nhận, tôi đang chém gió, trước chưa nói đến chuyện tôi đánh không lại Lăng Giáng, cho dù đánh được lại, tôi cũng không nỡ.

Không biết vì sao, sau chuyện này, trong lòng tôi ngược lại còn không thấy quá sợ hãi với nguy hiểm cận kề trước mắt nữa.

Lăng Giáng đưa cho tôi mấy đồng tiền, sau đó nói:

- đi vào trong, dùng tiền đồng ném đổ tấm gương.

Tôi liếc nhìn những chiếc xe đang lao vù vù trên đường cao tốc, không chắc chắn lắm hỏi:

- Cứ thế này chạy vào?

Lăng Giáng gật gật đầu.

Tôi lại hỏi:

- Có thợ thuật nào đưa tôi qua đó không? tôi không chắc chắn lắm mình có thể sống sót chạy sang đến bên đối diện.

Lăng Giáng gật gật đầu, nói có.

Sau đó Lăng Giáng đi ra phía sau tôi, một cước đá tôi lên đường cao tốc.

Tôi không muốn miêu tả nhiều về quá trình tôi làm thế nào chạy tới dải phân cách trên đường cao tốc, cũng không muốn miêu tả lúc trèo qua giải phân cách gặp phải những khó khăn gì, tóm lại, đây sẽ trở thành một ‘quá khứ’ khó quên trong lòng tôi --- may mắn chính là, không xảy ra tai nạn xe cộ, bằng không, tôi có chết một trăm lần cũng không đủ để bồi thường.

Tôi đi men theo dải phân cách tiến lên trước hơn mười mét, đã nhìn thấy cái gương, lúc thấy nó, phát hiện nó đang từ từ xoay tròn về phiá mình! Tên này nhất định là biết có nguy hiểm, cho nên muốn ‘quay’ lại, lại lần nữa thi triển kính giới với tôi, con mẹ nó, kính giới chẳng lẽ cũng có linh trí?

Tôi vội vàng lấy tiền đồng ném tấm gương, nhưng trên đường cao tốc dù sao cũng rất rộng, với lại còn có nhiều xe cộ đi lại, gió còn lớn, tấm gương kia xoay được một nửa, tiền đồng tôi ném qua đó đến ngay cả mép gương cũng chưa đáp trúng.

Trong tay đã không còn tiền đồng, hoặc là trở về lấy thêm, hoặc là chạy tới lấy chân đá, cân nhắc thật kĩ xong, tôi cảm thấy chạy qua đó hợp lý hơn.

Lúc tôi chạy đến nơi, mặt kính đã hoàn toàn hướng về phương hướng Trùng Khánh, tôi không nói hai lời, giơ chân đá mạnh một cái, ‘cạch’ một tiếng, gương vỡ nát, tôi dường như nghe thấy có những tiếng khóc thảm thiết thê lương vang vẳng đâu đây, âm thanh đó, tôi chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng mà tôi dám khẳng định, đó là tiếng của con trai, lẽ nào, là cậu bé váy đỏ tối hôm đó?

Tôi còn chưa kịp nhìn kĩ, đã cảm thấy dưới chân đau buốt, tôi cúi xuống nhìn, lại nhìn thấy một đôi giày âm trên chân mình, nhưng đợi tới khi tôi nhìn kĩ, giày âm đã biến mất, chẳng lẽ là ảo giác?

Không quan tâm được nhiều như vậy, về trước nói sau.

Đến khi quay lại xe, cơn đau dưới chân đã biến mất, tôi nghĩ có lẽ không có chuyện gì lớn, nên không nói với Lăng Giáng, mà Lăng Giáng cũng không phát hiện tôi có cái gì khác thường, vậy thì nhất định không sao.

Lúc xuyên qua đường hầm, Lăng Giáng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính xe, tôi không biết cô ấy đang nhìn cái gì, tôi không hỏi, cô ấy không nói, tôi chỉ đành tiếp tục lái xe.

Tôi vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau qua gương chiếu hậu trong xe, vẫn may, mãi cho tới khi ra khỏi đường hầm, đều không xuất hiện một tôi khác, quả nhiên là vậy, chỉ cần tới khi tôi ở một mình, tên kia mới xuất hiện, một khi bên cạnh tôi có người, mặc kệ có phải là thợ nhân hay không, hắn đều không lộ diện.

Dọc đường đến bờ sông thôn Trương gia, đều rất thuận lợi, giữa lúc đó còn dừng lại ở khu phục vụ đổ xăng, ăn cơm, đương nhiên, đều là tiền của Lăng Giáng, bởi vì toàn bộ tiền trên người tôi, đều đã đổ vào bệnh viện rồi.

Trên con sông mênh mông, không nhìn thấy bóng dáng con thuyền của ông bác chèo thuyền đâu, tôi lớn tiếng gọi vài câu, không chút động tĩnh, lúc này, Lăng Giáng ngăn tôi lại, đưa tay chỉ chỉ phía hạ du cạnh bờ sông, tôi nhìn theo hướng chỉ, nhìn thấy con thuyền của ông bác chèo thuyền, nhưng, ông bác chèo thuyền không có trên đó!

Nhất định đã xảy ra chuyện! ông bác chèo thuyền ngày đêm đều sinh hoạt trên thuyền, hiện tại thuyền vẫn còn nhưng người không thấy, cái này tuyệt đối không bình thường, hơn nữa, thuyền của ông ấy lại dừng ở bên này, chứ không phải bờ bên kia, nói cách khác, cho dù người trong thôn muốn chạy trốn, cũng không có thuyền để ra ngoài! Hoàn toàn bị nhốt chết bên trong!

Tôi lại gọi điện cho Trương mù, vẫn không ai nghe, tôi nhìn Lăng Giáng, Lăng Giáng không nói gì, mà bước lên thuyền trước, tôi đi theo sau, trở thành người chèo thuyền.

Lần đầu chống sào, động tác không quá thành thạo, nhất là cây gậy tre dài dài kia, thật sự quá nặng, cho dù dùng hai tay, động tác cũng không quá linh hoạt.

Tôi đứng ở vị trí đuôi thuyền, học cách chống sào của ông bác, tốc độ tuy rằng không nhanh, nhưng vẫn đi lên được phía trước.

Nước sông trong veo, tôi thậm chí có thể nhìn thấy ảnh ngược nửa thân người trên của mình, đối diện còn là một rừng tre xanh mượt, nói thật, nếu không phải biết thôn Trương gia có thể đã xảy ra chuyện, dưới phong cảnh như vậy, còn có mỹ nữ làm bạn, tôi nhất định sẽ không dồn hết sức lực đi chèo thuyền như thế.

Lúc tôi chống cây tre xuống, còn cố tình tránh ảnh ngược dưới nước của mình, bởi vì Trương mù từng nói với tôi, ảnh ngược của cậu, chính là một ‘cậu’ khác, cho nên chúng ta thường nói, không được dùng kim khí ném vào cái bóng, cũng không được để cái bóng của mình đổ xuống chỗ người ta hạ táng, không để quan tài đè lên bóng của bạn.

Lăng Giáng ngồi đưa lưng về phía tôi, nhân cơ hội này, tôi có thể cẩn thận ngắm nhìn cô ấy, bên trên cô ấy mặc một cái áo sơ mi trắng, bên dưới là một cái quần bò xanh nhạt, nhìn từ sau chỉ có thể thấy được bóng lưng cô ấy, nhưng chuyện này không làm khó được tôi, tôi liếc mắt nhìn vào trong nước, như thế có thể nhìn thấy ảnh ngược của cô ấy dưới nước --- thôi được rồi, tôi thừa nhận là tôi có ý nghĩ xấu xa, nhưng gái đẹp trước mắt, tôi còn là ‘zai tân’ , tôi muốn nhòm ngực cô ấy một tí, có lẽ cũng không phạm phải tội ác gì.

Nhưng, lúc nhìn xuống dưới nước, tôi bỗng trợn tròn mắt, trên mặt nước xanh trong, căn bản không có ảnh ngược của cô ấy!

Vậy vì sao tôi lại có ảnh ngược? chẳng lẽ là bởi vì tôi đứng? vì thế tôi học theo Lăng Giáng ngồi xuống, vươn người qua bên trái chiếc thuyền, thò đầu xuống nhìn, giống Lăng Giáng, trong mặt nước, không có ảnh ngược của tôi?

Vậy thì cái ảnh ngược tôi nhìn thấy ở cuối đuôi thuyền, là cái gì?

Tôi nơm nớp lo sợ xoay người, vươn đầu nhìn xuống dưới mặt nước từ đuôi thuyền, tôi nhìn thấy, trong mặt nước xanh trong, không có cái gì cả, nhưng, hình như có một thứ gì đó đang dần dần nổi lên từ sâu bên dưới --- đó là, một gương mặt người sưng phù bị ngâm trong nước! ảnh ngược tôi vừa nhìn thấy, chính là một xác chết!

Tôi còn chưa kịp rụt đầu lại, trong nước đã có một đôi tay lạnh như băng vươn lên, cầm cổ tôi, kéo tôi xuống sông!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.