Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bại Lộ ( 15+ )

Tiểu thuyết gốc · 3182 chữ

Ngụy Thiên Minh là người có trí thông minh cùng sự thích nghi tuyệt đỉnh, sau khi nghe Tuệ phi nói những lời ẩn ý này thì hắn liền biết trong lòng nàng đang suy nghĩ về chuyện gì.

Mấy năm nay không được cùng nam nhân trải nghiệm qua, mà Tuệ phi lại đang ở cái tuổi như lang như hổ này thì làm sao mà có thể chịu nổi cô tịch được.

Ở trong mắt Tuệ phi tuy Ngụy Thiên Minh là một tên thái giám, nhưng ít nhất ngoại hình bên ngoài của hắn rất giống nam nhân. Hơn nữa, từ hôm qua nàng đã nhận được tên thái giám một mực theo bên cạnh mình bấy lâu nay, đã có thêm thứ gì đó rất đặc biệt, nhưng lại không thể nói rõ đó là gì.

Nên hiện tại nàng muốn mượn đôi bàn tay của hắn làm khuây khỏa bản thân một chút, việc này cũng không gì đáng để xấu hổ cả.

Trên mặt Ngụy Thiên Minh mang theo nụ cười tiến đến bên người Tuệ phi, vừa cười vừa nói: " Đã là việc Nương nương phân phó, nô tài làm gì có đạo lý không tận tận lực mà làm. Người hãy thả lỏng một chút a, ta nhất định khiến nương nương thoải mái nhất có thể a~."

Vừa nói xong câu này, Ngụy Thiên Minh bắt đầu đưa hai tay của mình lên trên bờ vai của Tuệ phi, dùng lực hơi nhè nhẹ mà xoa bóp cho nàng.

Kiếp trước của Ngụy Thiên Minh vẫn còn là một tên xử nam chưa có một lần thực hành nào cả, hiện tại hoàn toàn đều do thói quen tiềm thức của thân thể này cùng với một chút nội lực ở đầu ngón tay giúp lưu thông kinh mạch cho Tuệ phi.

Đương nhiên, Ngụy Thiên Minh cũng tự an ủi lấy mình rằng hắn là một người thông minh, tất cả mọi việc qua tay hắn đều có thể vô sự tự thông.

Một lúc lâu sau, người của Ngụy Thiên Minh đã có một chút ngứa ngáy, nên đôi tay hắn thử nhích dần xuống bên dưới một chút xem sao.

Thấy nàng cũng không có bất kì lời ngăn cản nào về hành động vô lễ này của mình, càng khiến cho hắn lớn mật hơn. Từ trên bờ vai mềm mại, dần dần xuống tới hai cánh tay ngọc, rồi thì đến vòng eo quyến rũ đến chết người kia.

Khi Ngụy Thiên Minh nhìn tới cặp mắt mơ màng phủ đầy sương mù của Tuệ phi, thì hắn biết nàng đã hoàn toàn thả lỏng cơ thể, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Ngụy Thiên Minh nhẹ nhàng giải khai từng kiện, trên bộ cung trang đầy quý khí ở trên thân của nàng xuống, mãi cho đến khi cả người của Tuệ phi không còn vật gì che phủ. Hắn liền nhìn chăm chăm vào thân thể nàng, khó khăn nuốt lấy một ngụm nước miếng.

Thân thể của Tuệ phi tựa một đoá hoa mai rực rỡ trong sương. Với đôi tuyết phong non mịn, trắng xoá cùng hai điểm đính hồng như những nhụy hoa tô điểm càng thêm mỹ lệ. Khiến cho ai nhìn vào cũng muốn ngắt lấy để làm của riêng mình.

Ánh mắt Ngụy Thiên Minh luôn nhìn đôi thỏ ngọc này, nhưng cũng thỉnh thoảng đưa mắt quét xuống phía bên dưới. Tuệ phi không giống như những nữ nhân khác có một đồng cỏ mơn mởn, mà của nàng là một vùng da mịn màng màu trắng hồng đang hơi nhô lên để cho người ta chỉ muốn trầm luân vào trong đó.

Tuệ phi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Ngụy Thiên Minh, thân thể nàng hơi run rẩy một chút giọng nói mang theo kiều mị: " Tên nô tài chết bầm, nhìn chăm chú bổn cung như vậy làm gì chứ?"

Giọng Tuệ phi lại hơi trùng xuống mà nhẹ nhàng nói tiếp: "Cho dù ngươi có nhìn no con mắt của mình cũng không thể làm gì được a."

...

Tuệ phi từng là một vị công chúa được phụ hoàng yêu thương và mẫu hậu nuông chiều, muốn thứ gì liền có được thứ đó. Nhưng khi bắt đầu hiểu chuyện thì nàng đã liền phải xa xứ, đến một nơi mà không ai quen biết, không người tin tưởng.

Vừa đến nơi đây nàng cũng tưởng tượng rằng, phu quân mình là một quân vương có trí dũng song toàn và hết mực yêu thương chính mình. Nhưng hiện thực phũ phàng đã để cho nội tâm non nớt của nàng nguội lạnh.

Từ khi bước chân vào bên trong tẩm cung này, thì hoàng thượng vẫn chưa từng ghé qua một lần. Nhưng phi tần ở hậu cung thì thi nhau giở mọi thủ đoạn, thay nhau chèn ép khiến cho nàng nhiều khi muốn buông xuôi tất cả.

Cũng may mà có tên Tiểu Ngụy Tử này, tuy hắn hay nhút nhát nhưng lại rất nghe lời và chăm chỉ. Nhiều lần còn mặc kệ tất cả để quan tâm đến sức khoẻ của nàng...

...

"Tiểu Ngụy Tử, giúp ta đi chà lưng."

Ngụy Thiên Minh từ trong ánh mắt kia của Tuệ phi, hắn liền thấy được một chút nhu tình cùng nóng bỏng. Hắn liền lấy can đảm tiến lên đem thân thể trần trụi của nàng ôm lấy, Tuệ phi cũng không phản kháng, thuận tay vòng qua cổ hắn mà tiến về phòng tắm.

Dù sao nàng đã là một nữ nhân nhiều năm chưa được ai sủng hạnh, mặc dù Ngụy Thiên Minh không có vật kia nhưng dùng ngón tay thì vẫn có thể mang đến cho nàng sự thoả mãn.

Tuệ phi hơi ngửa người ra sau, nhẹ nhàng tách đôi chân ngọc nhỏ nhắn để cho hắn có thể dễ dàng giúp được nàng.

Ngụy Thiên Minh thấy thế cũng khó kìm được nữa, một bàn tay vòng qua ôm eo Tuệ phi tay còn lại thì di chuyển xuống dưới bắt đầu nhè nhẹ xoa nắn khiến thấy nàng vặn vẹo eo thon, hơi thở như lan kèm theo vài tiếng hừ nhẹ như mèo nhỏ từ cổ họng phát ra.

Ngụy Thiên Minh hứng thú đại tăng, hắn cúi thấp thân mình xuống, miệng ngậm lấy một đỉnh đồi nhũ phong của Tuệ phi mà dùng lưỡi nhẹ nhẹ trêu đùa hạt châu. Động tác bất ngờ của hắn khiến Tuệ phi ưm nhẹ một tiếng, cả người hơi run, mười đầu ngón tay thì bấu chặt vào thành của chiếc bồn tắm.

Rốt cuộc, sau gần một canh giờ giày vò thì thân thể của Tuệ phi đã xụi lơ tại chỗ, thoả mãn mà cuộn người như một con mèo nhỏ, tùy ý Ngụy Thiên Minh giúp nàng lau khô cơ thể. Đương nhiên nàng là một con mèo trắng nhỏ cực kỳ xinh đẹp.

Ngụy Thiên Minh nhìn về ngón tay còn hơi dinh dính của mình, hắn liền cười hắc hắc nói: "Nương nương, thủ pháp xoa bóp của nô tài có khiến người hài lòng?"

Tuệ phi bây giờ cả người vô lực, mấy sợ tóc hơi toán loạn đều dính trên mặt của nàng. Nhưng có thể nhìn thấy, lúc này Tuệ phi đang rất hưởng thụ, nàng được Ngụy Thiên Minh làm cho rất dễ chịu, không còn sức động đậy.

Tuệ phi mị nhãn như tơ nhìn Ngụy Thiên Minh một chút, liền nói: "Thật không nghĩ tới, ngươi lại có nhiều bản sự như vậy. Tại sao trước kia ta không có phát hiện ra ngươi còn có bản lĩnh này nhỉ? Thật đúng là mai một nhân tài."

Ngụy Thiên Minh để không cho Tuệ phi đem lòng sinh nghi, cười hắc hắc nói: " Tuệ phi nương nương, trước đây nô tài có một khoảng thời gian không có việc gì làm. Liền một mình ngồi ở trong phòng nghiên cứu chút thư tịnh cổ nên biết. Ta còn chưa sử dụng với người khác bao giờ, nương nương ngài chính là người đầu tiên đó a."

Tuệ phi gật đầu một cái, nói ra: " Vậy thì tốt, Tiểu Ngụy Tử ngươi nghe đây, từ nay về sau bổn cung chỉ cho phép ngươi hầu hạ một mình bổn cung, không được ta cho phép thì không được dùng với một ai khác, ngươi có nghe rõ chưa?"

Ngụy Thiên Minh không hề do dự liền gật đầu nói: "Nô tài hiểu rõ, Nương nương xin an tâm!"

Trên miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Ngụy Thiên Minh lại chẳng thèm để ý. Nếu sau này có cơ hội gặp gỡ mỹ nhân xinh đẹp, mỹ lệ hơn nàng, Ngụy Thiên Minh làm sao còn quan tâm đến lời hứa này nữa chứ.

Tuệ phi đã có lại chút sức, nàng hơi vuốt lại mái tóc, liền nói: " Ngụy Thiên Minh, ngươi đi phân phó người nói với Ngự Thiện Phòng chuẩn bị một bàn đồ ăn đưa đến Tuệ Hương Cung, tối nay ngươi bồi ta uống hai chén."

"Vâng, nô tài liền đi làm ngay!" Ngụy Thiên Minh đáp ứng liền từ trong phòng lui ra ngoài. Tuệ phi nhìn bóng lưng Ngụy Thiên Minh, nhịn không được mà thở dài một tiếng: "Ai, thật sự là đáng tiếc. Khôi ngô như vậy nếu Tiểu Ngụy Tử này là một nam nhân thực sự thì thật là tốt biết bao. . . Ai. . ."

Thở dài một tiếng, hiện ra vô tận bi thương. . .

Ngụy Thiên Minh nghe thấy mấy câu này của Tuệ phi khoé miệng lại hơi nhếch lên mà cười lạnh. Hắn hiểu được, Tuệ phi rất cần một người nam nhân, vô cùng cần.

Nhưng hiện tại Ngụy Thiên Minh cũng không muốn bại lộ chính mình quá sớm, đặc biệt là Tuệ phi. Hắn cảm thấy nữ nhân này không đơn giản chút nào. Vạn nhất ăn vụng không được mà còn thêm chuyện, như vậy thật sự là không tốt.

Cho nên hắn đang đợi một thời cơ thích hợp để có thể đem nữ nhân Tuệ phi này trần trụi trên giường, hung hăng chơi đùa thoả thích một phen.

Ngụy Thiên Minh từ trong tẩm cung của Tuệ phi đi ra, trên miệng còn ngâm nga làn điệu dân ca nào đó mà hướng về Ngự Thiện Phòng để nói cho bọn hắn chuẩn bị bữa tối.

Có thể cùng Tuệ phi ngồi cùng một chỗ dùng bữa tối, đối với Ngụy Thiên Minh là một việc không tệ.

Khi ăn qua đồ của Ngự Thiện Phòng, Ngụy Thiên Minh mới biết được những món này thật là mỹ vị. Không phải người của Hoàng thất đều sẽ không có tư cách ăn.

Ngụy Thiên Minh đến Ngự Thiện Phòng truyền đạt ý chỉ, hắn lại vòng về chỗ ở của Tuệ phi.

Hơn một canh giờ sau, trời đều đã phủ màn đêm.Tuệ phi nhẹ nhàng nghỉ ngơi mới chậm rãi tỉnh lại, Ngự Thiện Phòng cũng đã đưa tới đồ ăn.

Tuệ phi liền để Ngụy Thiên Minh ngồi cùng một chỗ ăn vài món ngon mỹ vị. Mà hiện tại quan hệ hai người bây giờ đã không tầm thường, Tuệ phi còn để Ngụy Thiên Minh bồi nàng uống một chút rượu. Có lẽ là để quên đi cái chốn thâm cung này, nơi mà người người đều là tính kế người người đều là âm mưu.

Uống rượu uống đến đêm khuya, Ngụy Thiên Minh mới loạng choạng từ trong gian phòng của Tuệ phi đi ra. Thong dong bước hướng gian phòng của mình mà đi.

Hắn đi đến trong sân liền ngước lên ngắm trăng sáng ngời, bốn phía tràn đầy ngôi sao, thoả mãn mà nói ra: " Ừm, thật sự là một buổi đêm thật trong lành!"

Ngụy Thiên Minh vừa đi vừa lảo đảo, vừa nãy uống rượu cũng không ít. bây giờ trên người còn có một chút mùi rượu chưa tán. Đi đến nửa đường, Ngụy Thiên Minh đột nhiên cảm thấy hơi mắc tiểu. Hắn lắc lắc đầu một chút, lẩm bẩm: " Mẹ nó, nãy bồi rượu đúng thật là kích thích a, làm cho bây giờ thật là mắc tiểu ."

Nói xong câu, Ngụy Thiên Minh trực tiếp đi đến một gốc cây nhỏ trong viện tử, cởi đai lưng quần của mình xuống. Đứng chống một tay rồi ào ào xả ra. Hắn một bên xả nước một bên cười cười nói: "Gốc cây nhỏ này vận khí không tệ, được bản đại gia ban Tiên Tuyền, năm sau nhất định ngươi sẽ càng thêm cao lớn." Đang lúc Ngụy Thiên Minh dương dương đắc ý thì một tiếng kêu sợ hãi, theo phía đằng sau hắn truyền đến.

"Loảng xoảng!"

Theo kêu sợ hãi, còn có thêm một âm thanh bát đĩa bị vỡ nát.

Ngụy Thiên Minh một nghe được thanh âm này, nội tâm cũng cả kinh, vội vàng giải quyết, sau đó nhấc lên quần quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cách đó không xa trên hành lang, một tiểu cung nữ mới lớn, đứng ngây người ở chỗ đó trên mặt còn mang theo chút kinh hoảng. Nàng thấy Ngụy Thiên Minh đang nhìn nàng, thì tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống, gom lại những đồ đã bị rơi vỡ

Ngụy Thiên Minh đối với tiểu cung nữ này có chút ấn tượng, nàng là người ở cung Tuệ phi, hình như gọi là Tiểu Hồng.

Tuổi không nhiều lắm, chắc khoảng mười bốn mười lăm. Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người duyên dáng yêu kiều. Có lẽ vừa rồi nàng từ bên trong tẩm cung Tuệ phi, thu thập chén đĩa để chuẩn bị mang đi Ngự Thiện Phòng.

Nhưng không ngờ, nàng nửa đường nhìn đến Ngụy Thiên Minh đứng đấy đi tiểu, kết quả giật mình, bát đĩa đều rơi vỡ trên mặt đất.Ngụy Thiên Minh nhìn thấy Tiểu Hồng hoảng hốt như vậy cũng liền đã đoán được, cô gái nhỏ này khẳng định là đã nhìn thấy gì đó.

Nếu để cho người không có phận sự, phát hiện ra bí mật hắn không phải thái giám như vậy là rất nguy hiểm. Trong mắt Ngụy Thiên Minh lóe lên một đạo sát ý.

Bước nhanh đi đến bên cạnh Tiểu Hồng, lạnh giọng nói: "Tiểu Hồng, vừa mới rồi ngươi thấy cái gì?"

Tiểu Hồng nghe Ngụy Thiên Minh hỏi như vậy, hoảng sợ người run một cái, tranh thủ thời gian liền nói: "Ta cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy!"

Ngụy Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, liền nói: "Đã ngươi cái gì cũng không thấy, vậy ngươi vừa kinh hãi cái gì, kêu cái gì?"

Tiểu Hồng không dám do dự, vội vàng trả lời: "Ta vừa mới chỉ là nhìn đến có một con chuột chạy tới, nó rất là lớn, rất đáng sợ, cho nên ta kêu một tiếng. Không phải có ý làm hỏng món ăn, còn mời Ngụy công công thứ tội, đừng nói cho Tuệ phi nương nương."

Nghe Tiểu Hồng nói như vậy Ngụy Thiên Minh căn bản cũng không tin.

Hắn vẫn như cũ cười lạnh, nói ra: "Tiểu Hồng a Tiểu Hồng, không nghĩ tới ngươi tuổi tác tuy nhỏ, nhưng lại thật thông minh biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."

Tiểu Hồng quỳ trên mặt đất khuôn mặt mếu máo như sắp khóc nới ra: "Tiểu Hồng về sau cái gì cũng đều nghe Ngụy công công, xem Ngụy công công như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"

Thấy Tiểu Hồng càng là nói như vậy, Ngụy Thiên Minh càng xác định, Tiểu Hồng nhìn thấy hắn đứng đấy đi tiểu. Trong nội cung này, những tên thái giám muốn đi tiểu đều phải ngồi xuống, trong khi Ngụy Thiên Minh hắn hết lần này tới lần khác lại là đi đứng, cái này đã đầy đủ để hiểu rõ nguyên nhân.Vốn bí mật này mà bị phát hiện, Ngụy Thiên Minh sẽ phải giết chết Tiểu Hồng.

Nhưng hắn nhìn thấy Tiểu Hồng lớn lên xinh đẹp, lại tuổi còn trẻ, người cũng thông minh, nhất thời cũng mềm lòng, có chút không nỡ giết chết nàng. Ngụy Thiên Minh ngó nghiêng bốn phía xung quanh nhìn xem, phát hiện trừ Tiểu Hồng bên ngoài, nơi này không còn người khác. Ngụy Thiên Minh nhìn Tiểu Hồng nói: " Nếu ngươi đã trung thành như thế, như vậy liền đứng lên."

"Đa tạ Ngụy công công!" Tiểu Hồng liền đứng dậy, ở bên người Ngụy Thiên Minh mà không dám ngẩng đầu nói chuyện.

Bất quá, Ngụy Thiên Minh mượn bốn phía đèn chiếu mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp này của Tiểu Hồng. Tuy nàng hiện tại nét ngây thơ còn chưa hết, nhưng có thể nhìn ra một hai. Một thời gian nữa nhất định nàng sẽ là một đại mỹ nhân. Loại cung nữ tốt như vậy làm sao có thể tiện nghi người khác.

Mang nụ cười trên mặt, Ngụy Thiên Minh liền nói: " Tiểu Hồng, ta nhìn ngươi cũng là một người trung thành tuyệt đối, hiện tại đi đến phòng của ta, ta muốn cho ngươi một ít khen thưởng."

Tiểu Hồng nghe xong nội tâm có chút hoảng sợ.

Nàng suy nghĩ một chút, liền nói với Ngụy Thiên Minh: " Ngụy công công, ta còn phải mang đồ đến Ngự Thiện Phòng, đợi chút nữa mới đến chỗ ngài, có thể không?"

Ngụy Thiên Minh mượn hơi rượu còn ở trong người, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói ra: "Thế nào, bản công công nói, ngươi cũng không thèm nghe sao?"

Ngụy Thiên Minh khi làm ra một bộ dáng uy nghiêm cũng có thể phát ra một loại khí tức đáng sợ, làm cho Tiểu Hồng không còn dám phản kháng, hơi hơi gật gật đầu, liền nói: " Vâng, ta sẽ đi cùng ngài!"

Tiếp sau đó, Ngụy Thiên Minh liền đem Tiểu Hồng vào bên trong phòng mình. Những cái bát đũa vỡ kia, Ngụy Thiên Minh cũng lười muốn quản. Hắn hiện tại còn đang nghĩ đến làm sao để chinh phục Tiểu Hồng, để cho cô gái nhỏ này không đem bí mật của hắn tiết lộ ra ngoài. Khi bọn họ vừa vào phòng bên trong, Ngụy Thiên Minh đóng cửa lại, buông hết rèm xuống

Tiểu Hồng thấy một màn này, cũng có chút kinh sợ kêu: " Ngụy công công, ngài đóng cửa làm cái gì a?"

Ngụy Thiên Minh quay người lại, nhìn lên thân thể của Tiểu Hồng, xoa xoa tay, cười tủm tỉm nói ra: "Làm gì sao. Ngươi liền biết ngay bây giờ thôi!"

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 23
Lượt đọc 1296

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.