Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Hồng ( H )

Tiểu thuyết gốc · 3045 chữ

Đa tạ đạo hữu NguyetKy đã tặng tlt nhé.

...

Ngụy Thiên Minh đóng cửa liền từng bước tiến sát đến chỗ Tiểu Hồng, khiến cho người sau vô cùng kinh hoảng. Khi thấy bộ mặt Ngụy Thiên Minh tỏ ra không mấy thiện ý đang dò xét thân thể của mình, thì nhất thời nàng bị doạ cho sắc mặt trắng bệch mà lui về phía sau mấy bước.

"Ngụy công công. . . Người muốn cái làm gì. . . Có lời xin ngài cứ nói. . ." Tiểu Hồng kinh hoảng nói, lui về gần phía cạnh bàn ở gần đó.

Tay của Tiểu Hồng mò loạn trên bàn giống như đang muốn tìm kiếm đồ vật gì đó, đáng tiếc là vận khí của nàng khá tệ, ở trên đó thì nàng chỉ tìm được vài ba cái ly trà.

Tuy là vô dụng nhưng Tiểu Hồng vẫn đem ly trà nắm thật chặt trong tay, biểu lộ trên mặt càng thêm khẩn trương, bởi vì nàng mơ hồ đoán ra được Ngụy Thiên Minh muốn làm gì mình. Ít nhất thì giờ nàng đã có đồ trong tay, coi như đây là một chút đồ vật cuối cùng mang lại cho nàng cảm giác an toàn.

Nàng run rẩy khẩn trương nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: " Ngụy công công, ta đã nói nói qua với người, ta vừa mới nãy không thấy gì cả, xin ngài hãy tin tưởng ta!"

Ngụy Thiên Minh cười lạnh một tiếng, giọng vô cùng khinh thường nói ra: "Tiểu Hồng, ngươi nghĩ bản công công là đồ ngốc thật sao? Ngươi nói cái gì thì ta sẽ tin cái đó? Hiện tại ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Nếu như đúng sự thật ta liền tha cho ngươi một mạng, nhưng còn nói sai một lần nữa, thì ta liền đem ngươi đập chết rồi ném xuống giếng phía sau hậu viện. Để bản đại nhân ta xem thử xem, có ai sẽ quan tâm đến một cái cung nữ nhỏ bé bị mất tích hay không!"

Nói xong, Ngụy Thiên Minh khẽ vươn đôi bàn tay hướng Tiểu Hồng chộp tới.

Tiểu Hồng nhìn thấy Ngụy Thiên Minh muốn động thủ, thần sắc của nàng hoảng hốt. Không nói lời nào mà cầm ly trà lao về hướng thân thể của Ngụy Thiên Minh đâm tới.

Cũng không còn cách nào khác cả, trong thời khắc mấu chốt này thì chén trà cũng có thể dùng làm vũ khí. Bất quá, chỉ bằng một chút khí lực cỏn con đó của Tiểu Hồng thì làm có thể thương tổn được Ngụy Thiên Minh.

Khi Tiểu Hồng vừa mới giơ ly trà tiến lên, thì đã bị Ngụy Thiên Minh vươn tay cầm lấy rồi ném sang một bên. Còn Tiểu Hồng đã hắn thuận thế đẩy ngã xuống giường mà khống chế.

"Tiểu Hồng, ngươi lại còn muốn mưu sát ta? Nhìn ta giống như đang đùa nghịch với ngươi lắm sao ?" Ngụy Thiên Minh cười lạnh, lộ ra một bộ dáng cực kỳ hung hăng.

Khi bị hắn đẩy ngã xuống giường, hai chân của Tiểu Hồng ra sức vùng vẫy, phần eo dùng lực vặn vẹo, đôi bàn tay thon dài cũng ra sức ngăn cản thân hình Ngụy Thiên Minh áp tới. Cơ hồ lúc này nàng đã phát huy hết toàn bộ khí lực toàn thân.

Thấy tiểu cung nữ như vậy, Ngụy Thiên Minh càng thêm vui vẻ mà tiến sát tới. Trong lòng hắn cũng là luôn hướng tới nhưng cô gái như vậy, khi chinh phục được nàng mới có được cảm giác thành tựu của nam nhân, cho nên Tiểu Hồng càng ra sức giãy giụa Ngụy Thiên Minh càng bị kích thích hơn.

Tiểu Hồng thấy thế càng vũng vẫy, sợ hãi nói ra: "Ngụy công công, tha mạng a, hãy tha cho ta, nô tỳ đều không thấy gì hết cả!"

Khi nàng tuổi còn nhỏ, vốn dự định là ở trong hoàng cung này làm cung nữ mấy năm, kiếm được một chút tiền dành dụm sau đó xuất cung đi tìm một gia đình nào đó thật tốt để gả. Ở trong hoàng cung này, thì đại đa số các cung nữ đều có chung một lối suy nghĩ như vậy.

Các nàng không có cơ hội được hoàng thượng nhìn trúng nên sẽ để giành ít tiền, thời điểm xuất cung thì cũng có vốn liếng để gả cho một nhà chồng tốt. Bởi vì những cung nữ này trong hoàng cung cũng chỉ ở mấy năm liền sẽ bị thay một đợt mới, những người tuổi ngoài hai mươi lăm sẽ được xuất cung về quê.

Trong hoàng cung mênh mông này, đều là nơi ở của hoàng thượng, cũng không thể giữ lại quá nhiều cung nữ già bảy tám mươi tuổi được. Nếu không khi long nhan của hoàng thượng thấy được thì sẽ có cảm giác không được thuận mắt cho lắm.

Cho nên, nhóm cung nữ hầu hạ rất hay thay đổi, việc này cũng tạo thành một quy tắc chung. Nữ hài đi vào hoàng cung làm cung nữ mấy năm, có được ít tiền thì ra ngoài lấy chồng. Đương nhiên, một số cung nữ quan trọng sẽ được lưu lại làm mama.

Tiểu Hồng cũng có một ý nghĩ như thế, dự định xuất cung rồi sau đó sẽ lấy chồng. Nhưng là nàng vạn vạn không nghĩ tới, tối nay nhìn đến sự việc không nên nhìn liền tự mình rước lấy tai hoạ. Nàng đều nghe người khác kể, trong cung nước sâu như biển, việc gì nhìn cũng không nên nhìn, nghe cũng không nên nghe, nếu không sẽ gặp nguy hiểm cực kỳ. Tối nay, Tiểu Hồng xem như là đối với câu nói này hiểu rất rõ.

Ngụy Thiên Minh nhìn thấy nàng càng giãy giụa thì càng ôm lấy nàng chặt hơn, cũng không có vì nàng là nữ hài mà thương hương tiếc ngọc.

Ngụy Thiên Minh phách lối cười nói: "Tiểu Hồng a, ngươi đã biết bí mật quan trọng nhất của ta, ngươi nói xem ngươi làm thế nào mới có thể để cho bản công công yên tâm?"

Tiểu Hồng nghe xong lời này, nàng hơi ngừng dãy giụa một chút vừa định mở miệng nói gì đó. Liền Ngụy Thiên Minh nhanh tay đưa vào trong miệng nàng một viên dược có màu nâu sậm, vị hơi chua ngọt pha lẫn chút đáng chát. Ngụy Thiên Minh làm xong liền cười ha hả, nói ra: " Nói miệng không bằng chứng, ngươi nói ta làm sao có thể yên tâm?"

Thân hình Tiểu Hồng run lên, ánh mắt tuyệt vọng nhìn vào Ngụy Thiên Minh đang ngồi ở trên thân mình, hơi nghẹn ngào nói: " Ngụy công công a, người..người là vừa cho ta nuốt thứ gì vậy? "

Ngụy Thiên Minh mỉm cười đắc chí nhìn Tiểu Hồng nói: " Đúng, chính là cái ngươi đang nghĩ đến đấy, ta chỉ tin tưởng một loại người duy nhất, chính là người chết."

Tiểu Hồng nghe vậy toàn thân cũng không có giãy giụa kịch liệt như trước nữa, đôi mắt của nàng mở to nhìn lên trần nhà mà lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt. Ngụy Thiên Minh thấy vậy cũng không quan tâm nàng nghĩ thế nào, hắn từ từ đem thân thể của mình áp sát lên trên người tiểu cung nữ này.

Hai tay Ngụy Thiên Minh vừa cởi xiêm y của Tiểu Hồng ra, lại vừa dùng lực ma sát hai chú thỏ trắng nhỏ ẩn sau chiếc yếm đỏ của nàng thành đủ loại hình dạng.

Sau một lúc Tiểu Hồng hơi hơi thở dốc, khuôn mặt phiếm hồng, nhưng nàng vẫn không động đậy chút nào.

Ngụy Thiên Minh vừa ngắm nghía vuốt ve mọi chỗ trên cơ thể còn chưa thành thục của nàng, lại vừa dùng cự vật ở hạ thể của mình để di chuyển nhẹ nhàng nhằm kích thích thứ đang ẩn ở phía dưới cánh đồng cỏ dại vừa mới chớm giữa hai chân nàng.

Ngụy Thiên Minh thấy Tiểu Hồng mất đi sức sống như vậy thì có chút mềm lòng, liền nói: "Ai...Được rồi, bản đại nhân ta đúng là một người chính trực mà. Nếu ngươi giúp ta thoả mãn thì...sẽ xem xét đưa thuốc giải cho ngươi vậy."

Nghe vậy đôi mắt to tròn của Tiểu Hồng sang lên nhưng thân thể nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ tùy theo bản năng mà phối hợp với Ngụy Thiên Minh. Vì Tiểu Hồng vẫn còn chưa chắc chắn hắn có đưa thuốc giải thật hay không, bởi bí mật có thể đe doạ đến tính mạng của hắn đã bị nàng thấy được.

Một lúc sau, Tiểu Hồng đã không thể tự làm chủ hạ thể của mình nữa mà bắt đầu hơi rướn lên, di chuyển theo sự dẫn dắt của Ngụy Thiên Minh. Đây là lần đầu tiên trong đời mà nàng cảm nhận được một sự kích thích kỳ lạ như vậy, chiếc miệng nhỏ xinh không tự chủ phát ra những thanh âm kỳ quái.

Trong lúc Tiểu Hồng vẫn còn say mê cảm giác mới lạ này, thì lại nghe thấy tiếng Ngụy Thiên Minh chép miệng một cái, hắn không chút hoang mang nào mà dùng hạ thân của mình ưỡn mạnh.

Cự vật của Ngụy Thiên Minh cắm một cách cực kỳ thô bạo vào sâu trong người nàng. Tiểu Hồng đang mê man, đầu tiên là cảm giác được thứ gì đó mãnh liệt nhồi sâu vào hạ thân, sau đó cơ thể nàng như muốn bị xé toạc ra làm hai nửa, khiến Tiểu Hồng kêu lên một cách tê tâm liệt phế chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng.

Đôi chân ngọc của Tiểu Hồng theo bản năng giãy giụa một vài lần, sau đó quấn chặt lấy eo của Ngụy Thiên Minh. Đôi tay nàng ôm lấy hắn, những ngón tay kia liền bấu thật mạnh vào da thịt sau lưng.

Nàng hơi hơi hướng ánh mắt nhìn xuống thấy dưới thân của mình đang loang lổ vết máu, cùng cự vật của Ngụy Thiên Minh đang ở sâu trong người nàng, nơi đó vẫn còn rỉ ra vài giọt hồng huyết. Đây là lần đầu tiên Ngụy Thiên Minh được ân ái thật sự với một một tiểu cô nương, nên chỉ làm theo bản năng mách bảo mà không kịp để ý đến cảm nhận của đối phương. Nhưng cái khoái cảm mang lại này vẫn làm cho tâm linh của hắn rung động thật sâu.

Qua một lúc, khi Ngụy Thiên Minh thấy đôi tay ngọc của nàng không còn bấu chặt sau lưng hắn nữa, mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy. Ngụy Thiên Minh liền bắt đầu dị động, hắn từ từ di chuyển rồi đến mãnh liệt điên cuồng.

Mỗi một động tác đều vô cùng gượng gạo và thô bạo, khi thì Ngụy Thiên Minh đặt một chân nàng lên cổ, khi thì lại xoay người Tiểu Hồng nằm úp xuống, đủ loại tư thế từ phim ảnh tiền kiếp được hắn áp dụng không bỏ xót thứ gì. Nhận được kích thích mãnh liệt như vậy, Tiểu Hồng cũng bỏ qua ngượng ngùng dần di chuyển theo.

Ngụy Thiên Minh tìm đến đôi môi của nàng rồi xuống cổ, đến bầu ngực tươi non vừa đủ ấy. Hắn ra sức dùng tay và miệng tìm tòi khắp cơ thể nàng trong khi cự vật vẫn liên tục ra vào trong người Tiểu Hồng.

"Ngươi.. Ngụ..Ngụy công.. Ta ưm.. thật thích...."

Từng tiếng rên rỉ yêu kiều cùng thanh âm non nớt, thống khổ và vũ mị đan xen từ cổ họng Tiểu Hồng phát ra . Lần đầu của nàng rất nhanh đi đến cực hạn, nhưng lại bị Ngụy Thiên Minh tàn phá khiến nàng chỉ tùy theo.

Không biết qua bao lâu sau Ngụy Thiên Minh cùng Tiểu Hồng dựa sát vào nhau ở trên bãi chiến trường lộn xộn này mà hưởng thụ dư vị còn đọng lại sau vài lần cao trào của hai người.

Ngụy Thiên Minh xoay người lại muốn ôm lấy thân thể còn non nớt, nhưng có thêm chút kiều mị của tiểu Hồng để âu yếm. Nhưng lại thấy Tiểu Hồng cố dùng chút sức còn lại muốn lách người vào trong góc, mở đôi mắt thật to chứa nhiều xảm xúc phước tạp nhìn về phía hắn. Bối rối có, thống khổ có, ngọt ngào cũng có nhưng trong đôi mắt ấy lại không chứa bất kỳ tia chán ghét nào.

Đây là người đàn ông đầu tiên cũng có lẽ là cuối cùng của Tiểu Hồng. Hắn đã lấy đi lần đầu tiên của nàng, là người trượng phu kiếp này của nàng. Nhưng cũng chính người đàn ông này vừa nãy đã ra tay hạ độc vào người nàng. Tiểu hồng cũng không biết cảm xúc bây tại của mình đối với hắn là gì. Thống khổ hay ngọt ngào, sau khi suy nghĩ thật lâu nàng mới gương mặt khôi ngô kia khẽ nói:

"Ta không biết ngài có cảm xúc gì đối với ta hay không? nhưng ngài chính là người đàn ông đầu tiên và là phu quân duy nhất của ta. Nên tiểu nữ chỉ muốn xin ngài một việc."

Chưa kịp để Ngụy Thiên Minh nói lời nào Tiểu Hồng lại nhẹ giọng thủ thỉ nói tiếp: " Tiểu nữ biết bí mật của người là không thể bị tiết lộ, nên khi độc dược phát tác, kính xin ngài giúp ta tìm một nơi an bình để đem Tiểu Hồng chôn cất. Chỉ có như vậy thiếp thân có thể than thảnh mà rời đi "

Ngụy Thiên Minh nghe đến đây thì hơi ngơ ngẩn một lát rồi cười lên ha hả một tiếng. Tiểu Hồng thấy vậy thì lại ngơ ngác rồi bật khóc, mắt lại chảy xuống như mưa, nghẹn ngào nhìn Ngụy Thiên Minh giọng run rẩy nói ra từng chữ: "Tiểu Hồng biết thân phận thấp kém nên cũng không mong cầu gì nhiều, chỉ mong ngài có thể thành toàn cho ta một di nguyện cuối cùng mà thôi. Vậy mà cũng không thể sao?"

Lúc này, Ngụy Thiên Minh mới tiến lại gần ôm thật chặt Tiểu Hồng, nói ra: "Tiểu Hồng ngoan, ngươi bây giờ đã là nữ nhân của ta, thì làm sao ta có thể để ngươi chết đi được. Những lời nói vừa nãy cũng chỉ là hù doạ ngươi chút mà thôi, ta gọi thứ đó là kẹo, cảm nhận lại xem có phải đó là vị Ô mai không?"

Ngụy Thiên Minh nói xong câu này cũng cười lên ha hả, ôm Tiểu Hồng càng chặt. Cự vật bên dưới lại tìm được đến nơi mà nó cần ôm ấp. Tiểu Hồng là một nữ hài tử thông minh, nghe đến đây cũng biết im lặng dựa đầu vào trong lòng hắn mà thút thít nỉ non.

Sau một lúc nàng hơi ngừng, ngẩng đầu lên len lén nhìn Ngụy Thiên Minh, nhẹ nói: " Ngụy công công, ngươi nói tất cả đều là sự thật sao.?"

Ngụy Thiên Minh khóe miệng giương lên, bàn tay không nhin được mà bóp lấy nhũ phong non mịn khá vừa tay một cái, mà đường đường chính chính nói: "Tất nhiên là thật, và lại khi hai ta ở chung không được gọi là Ngụy công công nữa. Không thì ta sẽ phải chứng minh thân phận mình thêm một lần nữa."

Vừa nói thân dưới Ngụy Thiên Minh lại nhẹ nhẹ di chuyển, khiến khuôn mặt Tiểu Hồng nhăn nhó không thôi.

...

Một lúc sau, Tiểu Hồng hơi nhè nhẹ ôm lấy thân hình của Ngụy Thiên Minh nói: "Tiểu Hồng về sau chuyện gì cũng đều nghe Ngụy..Phu quân giao phó, tất cả đều do người an bài."

Ngụy Thiên Minh thấy vậy, nghiêng đầu sang nhìn nàng mỉm cười nói:" Thân thể ngươi mới trải qua lần đầu, cần tĩnh dưỡng một vài ngày, chút nữa ta qua gặp Tuệ phi xin giúp ngươi lấy cái lý do. Hiện tại cứ ở lại nơi này nghỉ ngơi, phòng của ta không có người lạ, không cần lo lắng bị ai tiến vào "

.

Nói xong, Ngụy Thiên Minh nhìn một chút bên ngoài lên tiếng: "Hiện tại thời gian không còn sớm, ngươi vẫn nên mau chóng nghỉ ngơi sớm một chút."

Tiểu Hồng cũng không nói gì thêm lấy tay nhẹ nhàng lau nước trên khoé mắt, thì Ngụy Thiên Minh bỗng nhiên mở miệng:" Tiểu hồng, chút nữa ta đưa cho ngươi năm trăm lạng vàng, ngươi mang về giấu kỹ. Khi nào có việc thì mang ra sử dụng!"

Nghe xong lời Ngụy Thiên Minh nói liền kinh ngạc tiếp theo là cảm động. Tiểu Hồng trong tẩm cung của Tuệ phi nhiều năm như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có ai đưa cho nàng đồ vật quý giá như vậy.

Nàng sững sờ về sau, mới mở miệng nói ra: "Phu quân, cái này quá quý giá, ta thật không thể nhận được!"

Ánh mắt Ngụy Thiên Minh trầm xuống, liền nói: "Ta bảo ngươi nhận, ngươi liền nhận lấy, giữa chúng ta cần phải nói nhảm nhiều như vậy sao!"

Nàng do dự một chút rồi gật đầu mạnh một cái, liền nói: " Phu quân, cám ơn ngươi!"

Ngụy Thiên Minh mỉm cười, nói ra: "Cám ơn cái gì, nghỉ ngơi sớm đi!"

"Ừm!" Tiểu Hồng gật đầu một cái, ôm eo hổ của hắn càng chặt hơn, trong đôi mắt chứa ý cười khó dấu được. Ngụy Thiên Minh thầm nghĩ tiểu cung này này đúng là dễ thoả mãn.

Đinh!

Bỗng nhiên, trước mặt của Ngụy Thiên Minh hiện lên ba bảng thông báo.

...

Viết một mạch nên câu chữ có chút lủng củng, sai chỗ nào thì góp ý cho mình sửa lại nhé.

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 22
Lượt đọc 1407

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.