Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Độc Dạ Phi

Tiểu thuyết gốc · 1806 chữ

Trước khi đi, tên thái giám bị đánh kia còn phẫn nộ liếc Ngụy Thiên Minh một chút, trong ánh mắt hắn tràn ngập sự oán hận.

Nhưng Ngụy Thiên Minh lại không có chút quan tâm cái tên đấy làm gì. Đối với hắn thì đám thái giám kia cũng chỉ là một lũ người cổ đại vô tri mà thôi. Cho dù là lần sau còn xảy ra mấy việc ngu ngốc này nữa, thì Ngụy Thiên Minh vẫn tự tin rằng mình có rất nhiều cách để trừng trị bọn chúng.

Sau khi Dạ phi đi khỏi, Tuệ phi hơi híp mắt nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: " Bổn cung đúng là không nhìn ra, ngươi lại có năng lực như vậy đấy. Lại có thể để cho Dạ phi nuốt cái cục tức này xuống, hình như sau khi tỉnh lại thì ngươi hình như càng thông minh hơn a."

Ngụy Thiên Minh cười hắc hắc, nói: " Đây đều là nhờ hồng phúc của Nương nương nên mới có ta hôm nay. Về sau lên núi đao, xuống vạc dầu, ta cũng nhất định phải báo đáp Nương nương thật tốt."

" Được được, bớt ở chỗ này nịnh ta đi!" Tuệ phi khóe miệng giương lên, giọng có một chút đắc ý nói ra.

Cho dù là ai thì cũng muốn được người khác khen ngợi và công nhận, Tuệ phi cũng không phải ngoại lệ. Loại cảm giác này làm cho nàng cực kỳ hưởng thụ. Rất nhanh, Tuệ phi nhìn mấy tiểu cung nữ cùng thái giám bên cạnh nói: "Các ngươi đều lui ra ngoài!"

" Vâng, thưa Nương nương!"

Đám người này lập tức ứng tiếng, từ trong phòng rời đi.

Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Ngụy Thiên Minh và Tuệ phi ở bên trong, nàng lập tức nói: " Ngụy Thiên Minh, vừa rồi bản cung đã thấy được năng lực của ngươi. Ngươi đã nghĩ ra cách xử lý Dạ phi vào đêm nay chưa? vừa mới nhìn thấy bộ dáng của nàng, ta thật không thể nhẫn lại thêm!"

Ngụy Thiên Minh hơi khẽ cau mày, lộ ra có chút khó xử. Nhưng hắn cũng biết, việc tối nay nhất định hắn phải đi.

Nghĩ đến đây Ngụy Thiên Minh liền gật đầu nói: "Nương nương yên tâm, nô tài đã có kế hoạch, buổi tối nay ta nhẫn định sẽ thực hiện!"

Tuệ phi nghe xong, thì cười gật đầu nói: " Rất tốt, không uổng công mấy năm nay bản cung xem trọng ngươi. Nếu đêm nay mà ngươi có thể hoàn thành tốt việc này, ta cam đoan người của Tuệ Hương Cung này ngươi có thể tùy ý sai khiến mà không cần thông qua ý chỉ của bổn cung!"

Câu nói này đối với Ngụy Thiên Minh ở hiện tại vẫn là có sức hấp dẫn cực lớn.

Bất kể nói thế nào, trước đây cho dù là hồng nhân trong mắt chả Tuệ phi nhưng vẫn còn nhiều hạn chế, nếu làm xong việc này liền có thể tại Tuệ Hương Cung làm mưa làm gió. Đến lúc đó thì mấy tiểu cung nữ kia làm sao có thể thoát khỏi móng vuốt của hắn được, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích.

Ngụy Thiên Minh vội vàng gật gật đầu, tỏ thái độ nói: "Nô tài xông pha khói lửa, nhất định đem việc này hoàn thành, xin Nương nương cứ yên tâm!"

" Ừm, vậy thì tốt!" Tuệ phi gật đầu, bộ dáng rất hài lòng.

Sau đó, Tuệ phi lưu Ngụy Thiên Minh lại cùng dùng bữa. Loại đãi ngộ này, cũng không phải là ai cũng có, ở trong cung có quy tắc nô tài không thể ngồi cùng chủ tử dùng bữa. Nhưng ngày hôm nay, Tuệ phi đã phá lệ vì Ngụy Thiên Minh sắp giúp nàng làm việc, cho nên cũng phải đối với hắn tốt một chút.

Hạ nhân trong Tuệ Hương Cung nhìn thấy Ngụy Thiên Minh được đãi ngộ như vậy, đều tỏ ra vô cùng hâm mộ. Bọn họ biết, địa vị của Ngụy Thiên Minh ở trong lòng Tuệ phi lại cao thêm một bậc, cho nên ngày sau đều phải hầu hạ hắn cẩn thận hơn.

Sau bữa tối, Ngụy Thiên Minh trở về phòng mình để chuẩn bị. "Còn tưởng đều là đồ rác rưởi chứ, ai ngờ phải dùng đến nhanh như vậy." Hắn vừa mặc bộ đồ dạ hành lên người vừa tự lẩm nhẩm.

Đợi đến khi trời gần về đêm, Ngụy Thiên Minh bắt đầu lén lút phi thân tiến về phía cung điện của Dạ phi.

Ở trong hậu cung này, các kiến trúc đều không khác nhau mấy lại thêm phần đông đảo, bảy lần quặt tám lần rẽ rất dễ khiến cho người ta lạc đường.

Cũng may mà hôm nay Ngụy Thiên Minh có dẫn mấy tên thái dám đường đến Dạ Hiên Cung, nên cũng biết làm sao để tiến tới. Hắn nhẹ nhàng ẩn núp ở gần đó, đưa mắt nhìn cửa trước đã treo lòng đèn đỏ hai bên cửa, trong lòng đột nhiên nổi lên một chút day dứt.

Ngụy Thiên Minh tự như đang nói với ai đó: " Dạ phi a Dạ phi, thật là không lỡ diệt ngươi nhưng mà nhiệm vụ khó trái, sinh hay diệt đều phải xem số của ngươi vậy!"

Lúc đầu Ngụy Thiên Minh nghĩ rằng đã cùng Dạ phi kết xuống ân oán thì cứ thẳng tay mà làm, thậm chí trong người còn mang theo một cây dao găm để phòng ngừa vạn nhất nữa. Nhưng khi nhớ đến khuôn mặt và giọng nói ấy lại làm cho hắn có một chút do dự.

Thời điểm Ngụy Thiên Minh đang muốn chuẩn bị tiến vào Dạ Hiên Cung, thì có thật nhiều thái giám, ở trong hậu cung này đi tuần tra. Bởi vì trong hậu cung này, đại nội thị vệ bình thường, đều không thể tùy tiện ra vào. Cho nên, chỉ có thể dùng một số thái giám đến làm thị vệ cũng như trị an trong hậu cung.

Dù sao trong này cũng là hậu cung, muốn đi lại hay hành sự ban đêm là sự tình vô cùng nguy hiểm. Nhưng bất quá, Ngụy Thiên Minh đã là người đã có võ công hàng nhất lưu, chứ không còn là một tên thái giám bình thường như trước kia.

Hắn thừa dịp những tên thái giám tuần tra kia vừa khuất khỏi cửa cung của Dạ phi, Ngụy Thiên Minh liền lấy tốc độ nhanh nhất phi thân mà qua. Tuy từ khi hắn có nội lực đã luyện tập rất nhiều nhưng vẫn con rất vụng về, cũng may là không phát ra tiếng động quá lớn.

Ngụy Thiên Minh tìm một nơi vắng để tóm lấy một tên thái giám đang ngủ gật, dùng dao găm đưa đến cổ hắn lạnh lùng hỏi: " Dạ phi ở nơi nào?"

Tên thái giám này liền hoảng sợ, dùng tay chỉ về phía Dạ phi đang ở, báo cho Ngụy Thiên Minh.

Hắn chỉ phía một gian phòng, nhỏ giọng: " Dạ phi nương nương đang ở tại nơi đó, xin đừng có giết ta!"

"Ầm!"

Ngụy Thiên Minh liền trực tiếp đánh bất tỉnh tên thái giám này, sau đó liền hướng chỗ ở của Dạ phi tiến tới.

Hiện tại đã rất muộn, người bên trong cung điện này đều đã ngủ say. Ngụy Thiên Minh tiến vào phòng Dạ phi, liền nhìn thấy Dạ phi có khuôn mặt xinh đẹp đang nghỉ ngơi. Mà bên người của nàng, còn có mấy cung nữ đứng hầu bên cạnh. Nhưng mấy cung nữ kia, cũng đều buồn gật gù, bộ dáng mặt ủ mày chau.

Ngụy Thiên Minh không dám do dự, nhẹ tiến đến bên người mấy cái cung nữ này, đều đánh ngất hết. Sau đó, Ngụy Thiên Minh lấy ra Hạc Đỉnh Hồng mà Tuệ phi đưa cho hắn, nghĩ nghĩ mất một lúc liền đổ một nửa vào bên trong chén trà của Dạ phi.

Ngụy Thiên Minh sử dụng phương pháp đơn giản cũng như bạo lực nhất, cầm lấy chén trà có độc đi đến trước mặt Dạ phi, trực tiếp nắm lấy cái mũi nhỏ của nàng, để đem chén trà này cho uống vào!

Khi bị nắm mũi, Dạ phi cảm giác khó hô hấp nhất thời chiếc miệng anh đào hé ra.

Ngụy Thiên Minh thừa cơ, liền đem độc dược rót vào cho Dạ phi uống.

"Ừm ân. . ."

Dạ phi bừng tỉnh nhưng nàng đã bị rót vào độc dược vào trong miệng cả người chỉ giãy dụa vài cái, sau đó liền bị ngất lịm đi.

Ngụy Thiên Minh là lần đầu tiên làm việc như thế này, tâm lý cũng có đôi phần sợ hãi bàn tay run run. Thấy chén trà đã chạm đáy, Ngụy Thiên Minh không chút do dự quay đầu phi thật nhanh rời khỏi nơi này. Hắn vội vội vàng vàng chạy về chỗ ở của mình, đem y phục dạ hành cởi xuống đổi về y phục thái giám.

Trong đêm Ngụy Thiên Minh liền đi tìm Tuệ phi, đem việc này báo cho nàng. Tuy thời gian đã rất muộn, nhưng là Tuệ phi vẫn còn chưa ngủ

Nàng vẫn đang đợi Ngụy Thiên Minh trở về, thông báo tin tức tốt cho nàng.

Khi nàng nhìn thấy Ngụy Thiên Minh đến, thì vẫy lui cung nữ thái giám hầu bên cạnh, vội vàng lắm lấy tay Ngụy Thiên Minh hỏi: " Sự tình làm như thế nào rồi?"

Ngụy Thiên Minh anh mắt hơi cụp xuống nói: "Nương nương yên tâm, ta đã làm thỏa đáng, độc dược đã được Dạ phi uống hết. Để cho cẩn thận nô tài còn mang theo một thanh tiểu đao, nhưng tiếc là không cần dùng đến."

Nghe được tin tức này biểu lộ trên mặt của Tuệ phi đều là kinh hỉ. Tâm tình của nàng bây giờ quả là không tệ.

Tuệ phi quay người hướng phía bên trong tẩm cung đi đến, lấy ra một sấp ngân phiếu, liền nói: "Đây là ba trăm lượng bạc, bổn cung ban thưởng cho ngươi!"

Ngụy Thiên Minh đưa tay tiếp nhận ngân lượng, mặt không biểu tình nói ra: "Cảm ơn nương nương!"

Một người sống trong tư tưởng của thế kỷ hai mươi mốt mà lại phải làm việc như vậy, khiến tâm tình Ngụy Thiên Minh không có tốt cho lắm.

Cộng thêm việc Tuệ phi chỉ cho hắn chút tiền như vậy làm cho Ngụy Thiên Minh càng thêm khó chịu.

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 703

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.