Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuệ Phi ( 2 ) ( H )

Tiểu thuyết gốc · 2325 chữ

Cảm ơn NguyetKy đạo hữu đã tặng 500 tlt. Ài...Có lẽ...kiếp này bần tăng..chỉ có thể lấy thân báo đáp đạo hữu mà thôi... =))

...

Ngụy Thiên Minh nuốt nước bọt, đôi tay nhẹ mơn chớn dưới cặp chân thanh tú của Tuệ phi. Làm cho đôi chân dài không thừa cũng chẳng thiếu kia hơi co lại, cặp đùi khép chặt đến nỗi ngón tay cũng không chen được vào.

“Nương nương người đừng có căng thẳng, hôm nay nhân gia nhất định sẽ tận tâm tận lực mà hầu hạ ngươi a.”

Cảm giác được sự căng thẳng của Tuệ phi, Ngụy Thiên Minh nhẹ tách ra rồi dùng cự vật của mình ma sát vào nụ hoa lâu chưa khai nụ giữa hai chân của nàng. Bên dưới Tuệ phi dường như cảm nhận được khát vọng ập tới, từng dòng mật dịch tiết ra càng nhiều, giống hệt chú sói đói lâu ngày, tìm được con mồi.

“Ngụy Tử…Um~ dưới đó thật ngứa a!”

Sau một hồi toàn lực thi triển, Ngụy Thiên Minh cảm thấy nơi đó của nàng đã đủ ướt át, không để Tuệ phi kịp phản ứng hắn dùng cự vật nóng bỏng của mình tiến vào bên trong người nàng.

“Ahh…”

Tuệ phi nhịn không được mà ưỡn người kêu dài một tiếng, tứ chi quấn chặt lấy Ngụy Thiên Minh. Cũng may thời điểm Tuệ phi nói ra bí mật, thì hắn đã ngăn cách căn phòng này lại, nếu không nàng lớn tiếng như vậy thì chỉ sợ đã kinh động đến mấy tên thái giám bên ngoài.

Tuệ phi dùng hết sức mà vặn vẹo cặp mông gợi cảm mê người của mình, như để bù đắp những năm cô quạnh gần đây chưa được nam nhân nào sủng hạnh. Hồi tưởng lại năm đó, khi nàng chuẩn bị đến Đại Càn đã được mama dạy cho đủ chuyện xấu hổ, nhưng hiện tại mới được cùng tên Ngụy Thiên Minh này vận dụng tất cả.

“Um..Tiểu Ngụy…ngươi mau...nhan..nhanh thêm chút nữa…Ah..”

Tuy Tuệ phi là xử nữ nhưng được dạy mọi thứ rất cặn kẽ, khiến cho nơi sâu thẳm ấy như có

ma lực muốn vây khốn hắn lại vậy. Ngụy Thiên Minh hai tay vịn eo của nàng, hít thật sâu mà liên tục mạnh mẽ tiến về phía trước, dùng cự đầu của mình khám phá tất cả bên trong thân thể mảnh mai của nàng.

“Từ giờ trở đi nương nương sẽ không phải cô độc một mình ở trốn thâm cung này nữa, khi nào muốn thì nô gia vẫn như trước đây. Tận tâm tận lực hầu hạ ngài! Hắc hắc.”

Tuệ phi hiện tại đã hoàn toàn chìm đắm bên trong cảm giác khái hoạt do Ngụy Thiên Minh mang đến. Nàng chẳng thèm suy nghĩ gì nữa mà chỉ nằm há miệng thở dốc nói:

“Aan..Bổn cun..cung tin tưởng ngươi, ngươi vẫn luôn là người tâm phúc nhất...bên người của ta Ah..”

Đột nhiên như nhớ ra điều gì, Tuệ phi giật mình khẩn trương nói với Ngụy Thiên Minh:

“Ngươi! Mau..ư..Vừa nãy lớn tiếng như vậy, ngỡ đâu có người nghe được, nhanh kiểm..um..tra xem. Mau đi a.”

Ngụy Thiên Minh vẫn không có dừng lại, hắn gác một chân của nàng lên vai, thẳng lưng mà vào sâu trong Tuệ phi. Hắn nói với nàng:

“Nương nương cứ yên tâm mà buông thả a, sẽ không có bất kỳ tiếng động gì có thể ra khỏi căn phòng này.”

“Um~ Thật sao. Tốt..tin ngươi..u..m~”

Theo nhịp điệu từ yếu đến mạnh, nhịp nhàng đến thô bạo của Ngụy Thiên Minh. Tuệ phi đã không nhịn dược mà trở lên hoang dại, những tiếng rên rỉ yêu kiều đã lâu chưa được cất lên, cảm giác được nam nhân yêu chiều bắt đầu khắc sâu vào bên trong tâm hồn của nàng.

Ngụy Thiên Minh bắt đầu điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, để thứ kia tiến sâu vào trong nàng. Ngắm nhìn thân thể trắng nõn bóng loáng như ngọc đang rên rỉ dưới thân mình kia, hứng thú của hắn đại thịnh.

Ngụy Thiên Minh lật người Tuệ phi lại.

“Bốp!”

Hắn dùng bàn tay thô ráp của mình mà vỗ thật mạnh xuống mông của Tuệ phi.

“Ái! Cẩu nô tài…Ngươi dám! Ahh..chậm chú…Sâu, vào quá sâu rồi.”

Hắn cảm giác được ái dịch bên dưới người nàng chảy ra càng nhiều, nhịn không được dấn càng sâu vào hơn, mỗi một lần đều chạm đến tận cùng. Sau nhiều kích thích như thế, lần đầu của Tuệ phi đã đi đến giới hạn.

“Tiểu..Tiểu Ngụy Tử, bổn cung sắp…không chịu nổi a.”

Ngụy Thiên Minh cảm giác được cả người nàng căng cứng, phía dưới kẹp chặt lấy long căn của mình, mang đến cho hắn khoái cảm đến cực đại, Ngụy Thiên Minh hơi thở thô trọng nói:

“Nương nương, cùng..cùng ra..”

“Không, ngươi không thể. Không được ra…Ah…bên tron…Ah..”

Hắn không để Tuệ phi nói hết câu liền hét lớn một tiếng, điên cuồng ôm lấy thân thể mềm mại như lá liễu của nàng vùi dập. Sau tiếng gầm, Ngụy Thiên Minh đem tất cả tinh hoa của mình chui sâu vào bên trong người của nàng.

Tuy Tuệ phi đã thoát lực mà nằm thở dốc, nhưng thân thể đã chạm đến tông sư cảnh của Ngụy Thiên Minh làm sao có thể thỏa mãn, hắn nâng cặp mông đẫy đà của nàng lên mà tiếp tục cày cấy. Sau vài lần như muốn ngất đi của Tuệ phi, lại một dòng nóng bỏng tiến vào người nàng.

Khoái cảm qua đi Ngụy Thiên Minh trở mình mà ôm lấy thân thể mỹ nhân nhu nhuyễn này vào bên trong lòng mà than thở:

“Tên hoàng đế kia thật không biết hưởng thụ nhân sinh a.”

Tuệ phi híp mắt nằm trong ngực Ngụy Thiên Minh, đôi ngọc nhũ mê người ép sát vào hắn mà vô lực nói:

“Tên cẩu nô tài nhà ngươi, thật không biết thương chủ tử. Ta đã nói lần đầu phải nên nhẹ nhàng một chút. Nhưng..ai...nói chung bổn cung vẫn rất thích~"

Tuy hôm nay Ngụy Thiên Minh đã bại lộ thân phận cho Tuệ phi nương nương, nhưng không có bất kỳ lo ngại nào, vì hắn đã mượn cơ hội này mà ăn sạch Tuệ phi.

Sau trận hung hăng mà hầu hạ đấy, nàng không những không xử phạt mà còn ban thưởng khá nhiều. Ngụy Thiên Minh biết, trong hậu cung này lại có thêm một người là nữ nhân của hắn, điều này khiến tâm tình thư thái khá nhiều.

Thời gian hiện tại đã không còn sớm, sau khi cùng Tuệ phi mây mưa thân thể của hắn đã có chút mệt mỏi, nên muốn đi về viện tử của mình nghỉ ngơi.

Trên đường quay về, trên mặt hắn lộ ra thần sắc cực kỳ đắc ý, vừa đi vừa ngâm nga tiểu khúc.

Đến trong sân, Ngụy Thiên Minh phát hiện không thấy một tên hạ nhân nào, tình huống này làm cho hắn hơi kinh ngạc. Như phát giác được có điều gì đó không đúng, thì ngay phía sau hắn, truyền đến một vài đạo âm thanh xé gió mãnh liệt, một người đang cầm cây gậy, muốn đập xuống đầu hắn.

Thấy như thế Ngụy Thiên Minh liền nhẹ nhàng né qua cú đánh. Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn về phía sau.

Chỉ thấy ở sau lưng hắn, có năm sáu tiểu thái giám, trong tay đều cầm gậy nhìn hắn chằm chằm. Vừa nhìn thấy đám này, biểu lộ trên mặt Ngụy Thiên Minh biến thành lạnh lùng.

Hắn nhận ta mấy tên thái giám này, bọn chúng đều là thủ hạ của Sở Ninh công chúa.

Ngụy Thiên Minh cười lạnh một tiếng, khinh thường nói ra: "Đám cẩu tạp chủng các ngươi lại dám đánh lén sau lưng bổn công công, cảm thấy sống đã đủ lâu sao?"

Mấy thái giám này liền lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì bọn hắn liên thủ đều không thể chạm đến Ngụy Thiên Minh nửa phần, mọi công kích đều bị hắn nhẹ nhàng tránh thoát. Cho nên bọn họ nhìn ra, Ngụy Thiên Minh cực kỳ khó đối phó.

Sắc mặt bọn chúng đều khẩn trương, một tiểu thái giám vội vàng nói: "Ngụy công công, ngài tuyệt đối không nên tức giận, không phải chúng ta muốn làm như vậy. Đều là Sở Ninh công chúa an bài, chúng ta không dám không nghe theo!"

Vừa nói đám thái giám này đều tỏ ra cực kỳ ủy khất, giống như bọn họ mới là người bị hại. Thực ra Ngụy Thiên Minh đã sớm đoán được, mọi việc đều là do Sở Ninh công chúa an bài.

Cái dạng nữ nhân này, một ngày không đánh sẽ lại tỏ ra chua ngoa đanh đá, tình huống này thì hắn làm sao có thể ngồi yên mà tùy ý Sở Ninh công chúa phách lối như vậy.

Hơi chút suy nghĩ một chút, Ngụy Thiên Minh nói: "Được đã như vậy các ngươi liền dẫn đường cho ta đi gặp Sở Ninh công chúa một lần!"

Mấy tiểu thái giám này thấy Ngụy Thiên Minh đã chịu tự mình đi gặp Sở Ninh công chúa liền vô cùng vui vẻ.

Bọn họ vội vàng ở trước mặt Ngụy Thiên Minh hơi cung kính nói ra: "Vậy thì thật là quá tốt, mời Ngụy công công cùng đi theo chúng ta!"

Nói xong, đám thái giám nhanh chóng đi phía trước dẫn đường, mà Ngụy Thiên Minh cũng bước theo sau. Hắn ở trong lòng suy nghĩ, chút nữa phải thu thập Sở Ninh công chúa thật tốt, để cô nàng này biết, dám trêu đùa hắn như vậy thì sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Chỉ chốc lát, Ngụy Thiên Minh và mấy tên thái giám này đã đi vào Nhạc Ninh Cung. Vừa đến trong sân, mấy tiểu thái giám kia liền nói cho Ngụy Thiên Minh biết rằng Sở Ninh công chúa đang ở trong phòng chờ hắn.

Biết vậy, Ngụy Thiên Minh liền để cho đám thái giám kia lui ra, tuy bọn chúng hơi khó chịu nhưng vẫn mau chóng rời đi, hắn thì một mình bước vào bên trong phòng. Đẩy cửa ra, Ngụy Thiên Minh thấy, sở Ninh công chúa ngồi ở giữa phòng ăn mặc hoa lệ quay lưng về phía hắn, nhìn qua giống như đang lấy khăn tay lau nước mắt.

Ngụy Thiên Minh gặp cảnh này, trong lòng hơi mềm bước tới trước phía nói ra: "Công chúa, ta đã trở về, ngươi có chuyện thương tâm thì có thể nói với ta!"

Ngụy Thiên Minh đi đến sau lưng Sở Ninh công chúa ôm lấy nàng, hai tay còn luồn vào trong ngực nàng hơi bóp.

Nhưng sau khi ôm lấy nàng, hắn liền phát hiện không ổn.

Nguyên lai người ở trong ngực hắn không phải là Sở Ninh công chúa, mà chỉ là một cung nữ đang mặc cung trang của nàng. Cung nữ này dung mạo mỹ lệ dáng người đẫy đà, đôi thủ trảo bên trong áo của nàng cực kì có cảm giác. Hắn có một chút phản ứng không kịp, Sở Ninh công chúa này, lại chuẩn bị bày ra trò quỷ gì nữa đây.

"Ha ha!"

Đúng lúc này, tiếng cười của Sở Ninh công chúa ở phía sau tấm rèm không xa đó cất lên. Khi nàng xuất hiện, trực tiếp khởi động cơ quan đồng thời nói: "Ngươi xuất cung một ngày mà không thèm nói với bản công chúa một tiếng, đáng phải xử phạt!"

Một chiếc lưới đánh cá thật to từ trên đầu Ngụy Thiên Minh rơi xuống làm cho sắc mặt hắn hơi đổi. Liền chút do dự lắc mình một cái tránh khỏi phạm vi của lưới đánh cá.

"Soạt!"

Tấm lưới kia không có rơi trúng vào Ngụy Thiên Minh, ngược lại nó đã bao trọn cả người cung nữ kia vào bên trong. Sau khi bị bao trùm, cung nữ kia liền giãy dụa một trận, vậy mà cũng không thể từ bên trong tấm lưới kia ra được

Lúc này Ngụy Thiên Minh đã lách mình sang một bên, nhìn Sở Ninh công chúa dám ám toán hắn như vậy, thì biểu hiện trên mặt có hơi chút bất mãn.

Ngụy Thiên Minh đi đến bên người Sở Ninh công chúa cười lạnh nói: "Kiếm Ninh, ngươi cũng thật là giỏi, dám gọi người đến đánh lén ta, bây giờ còn muốn dùng lưới đến bắt ta, để xem hôm nay bổn công công dạy dỗ ngươi như thế nào!"

Nói xong, Ngụy Thiên Minh ôm lấy eo của Sở Ninh công chúa, thần sắc của nàng tỏ ra một chút kinh hoảng. Muốn rời khỏi vòng tay của hắn. Nhưng làm sao Ngụy Thiên Minh có thể buông tha nàng dễ dàng như thế được.

Một bàn tay lớn ôm sát Sở Ninh công chúa vào trong lồng ngực, tay còn lại thì tùy tiện xé bỏ lớp lưới đánh cá mà vác người thị nữ kia lên vai. Người nọ thấy công chúa mọi ngày chua ngoa như thế cũng ngoan ngoãn, thì nàng cũng chỉ biết im lặng không dám động đậy chút nào.

Sau khi bị tóm, Sở Ninh công chúa giãy dụa vài cái, miệng nhỏ hơi líu ríu nói ra: "Không muốn, Ngụy công công, người ta chỉ là muốn gặp ngươi mà thôi!"

Nhìn Sở Ninh công chúa lật mặt nhanh như vậy thì Ngụy Thiên Minh biểu lộ ra biểu tình không tin, rồi nâng cả hai người đi về phía bên trong hậu viện.

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 18
Lượt đọc 1304

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.