Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuệ Phi ( 1 ) ( H )

Tiểu thuyết gốc · 2122 chữ

Nhẹ nhàng một chút cuối ngày, mai ta có thời gian lại viết tiếp...Hai nam tử mỹ nữ, bần tăng tới đây :)))

...

Mới bắt đầu, Tuệ phi đối với vật này còn có chút hứng thú.

Nhưng sau khi chơi được một hồi, Tuệ phi hơi nhíu mày nói ra: "Chơi không còn vui, thứ này chỉ khiến cho bổn cung nhất thời hứng thú mà thôi!"

Ngụy Thiên Minh nhìn Tuệ phi đối với món đồ chơi này đã không hứng thú, liền nói ra: "Tuệ phi nương nương đừng có gấp, vẫn còn một thứ nữa được gọi là mạt chược. Nếu không thì lần sau nô tài xuất cung, nhất định sẽ vì ngài tìm về những món đồ chơi hay hơn."

Sau lần xuất cung lần này, Ngụy Thiên Minh lại muốn xuất cung thứ hai cung, lần thứ ba. . .

Nói chung, hoàn cảnh ở bên ngoài hoàng cung cũng coi như là không tệ, nếu về sau có cơ hội Ngụy Thiên Minh vẫn muốn được ra ngoài tham quan nhiều hơn một chút. Cứ một mực loanh quanh trong hoàng cung này, cũng không phải một điều rất là không tốt.

Sau khi Tuệ phi mất hứng thú với con quay, nàng hơi hoạt động cổ tay một chút, nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: "Tiểu Ngụy Tử, sau khi chơi cái này khiến bả vai của bản cung bị nhức, ngươi đi vào trong phòng giúp bản nương nương xoa bóp, mấy tiểu cung nữ này ta thấy không quen."

Từ lần Tuệ phi được Ngụy Thiên Minh xoa bóp đặc biệt, thì nàng vẫn đối với đôi tay đó nhớ mãi không quên. Ngụy Thiên Minh vừa nghe Tuệ phi nói như vậy, liền biết trong nội tâm nàng đang suy nghĩ điều gì.

Không do dự, Ngụy Thiên Minh liền gật đầu một cái, thi lễ nói: "Nô tài sẽ đi qua hầu hạ cho nương nương!"

Vừa nói xong, hai người Ngụy Thiên Minh và Tuệ phi hướng về căn phòng kia bước vào. Tuệ phi đã chỉ định Ngụy Thiên Minh đi vào hầu hạ nàng, thì đám thái giám cùng với cung nữ này sẽ không có tư cách bước vào.

Rất nhanh, hai người họ đã đi đến phòng ngủ của Tuệ phi nương nương. Vừa bước vào cửa, Ngụy Thiên Minh rất thức thời đưa tay đóng đại môn lại. Dù sao cũng làm một số sự tình bí ẩn thì vẫn phải cẩn thận một chút, lần trước đã bị tên Cẩn công công kia nghi ngờ rồi.

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tuệ phi lộ ra vài tia ủ rũ, nàng duỗi người rồi hướng về chiếc giường kia nằm sấp xuống.

Sau khi nằm xuống, Tuệ phi liền ngoắc ngoắc ngón tay với Ngụy Thiên Minh, mỉm cười nói: "Đến đây a, giúp bản cung thư giãn một chút."

"Vâng, thưa nương nương!" Ngụy Thiên Minh đáp một tiếng rồi bước qua. Ngụy Thiên Minh vẫn như thường ngày mà dùng đôi tay xoa bóp khắp người của Tuệ phi.

Ánh mắt Tuệ phi híp lại, không nhịn được nói ra: "Tiểu Ngụy Tử, ngươi thật sự là quá hữu dụng a, nếu như ngươi không phải thái giám, thì thật là tốt biết bao!"

Hắn cũng không có đáp lời.

Những lời nói như vậy, Ngụy Thiên Minh đã nghe không dưới hai mươi lần. Mỗi khi Ngụy Thiên Minh giúp nàng xoa bóp, thì Tuệ phi đều không kìm lòng được mà cảm khái một chút.

Bỗng nhiên, Tuệ phi nói ra một câu khiến thân thể Ngụy Thiên Minh cứng lại:

"Tiểu Ngụy Tử, bản cung nghe nói ngươi không phải là một tên thái giám thật sự phải không?"

Ngụy Thiên Minh nhất thời hoảng hốt, vội vàng nói: "Tuệ phi nương nương, ta là thái giám, khẳng định là có người đã vu cáo hãm hại cho ta, ngài chớ tin lời của bọn chúng a!"

Tuệ phi nghe được cái lý do sứt sẹo này của Ngụy Thiên Minh, nàng liền quay lại nhìn hắn với nụ cười khinh thường ở trên mặt.

Ngay sau đó nàng liền nói: "Nếu ngươi đúng là một tên thái giám thật, vậy thì hãy mau chứng minh cho bản cung thấy!"

"Cái này. . . Cái này chỉ sợ không tốt a!" Ngụy Thiên Minh vẻ mặt do dự nói ra.

"Có cái gì không tốt, chẳng lẽ ngươi còn có bí mật gì khó nói?" Tuệ phi hùng hổ doạ người, lộ ra bộ mặt đã nắm chắc thắng lợi.

Ngụy Thiên Minh do dự nói ra: "Tuệ phi nương nương, thân thể của ta có chút không tốt, lần sau lại kiểm tra được không?"

Hiện tại trong đầu Ngụy Thiên Minh đang suy nghĩ về cách để thủ tiêu Tuệ phi rồi trốn ra khỏi hoàng cung này.

"Hừ!"

Tuệ phi khóe miệng giương lên, cười khinh thường nói: "Tiểu Ngụy tử, từ trên xuống dưới của ngươi đều là của bản cung. Ngươi mà không để cho bản cung nhìn một chút, bây giờ bản cung sẽ gọi người tiến vào trảm đầu ngươi!"

Vừa nói, tay của Tuệ phi hướng về phía dưới của Ngụy Thiên Minh nắm lấy, bên dưới Ngụy Thiên Minh đã có chút đau. Trong lòng liền nghĩ, hiện tại đã đi đến một bước này rồi thì đã không còn cách nào giấu giếm nữa. Nếu Tuệ phi này thật sự dám gọi người. Trước tiên cứ thủ tiêu nàng trước, dù sao đây cũng không giống như lần đầu tiên hắn giết người nữa.

Sau khi Ngụy Thiên Minh hạ quyết tâm, liền thở dài nói: "Vậy nô tài ăn ngay nói thật với người, tiểu nhân không phải là một tên thái giám a."

"Cái gì!" Tuệ phi lại lộ ra cực kỳ kinh ngạc. Nàng chỉ dựa vào thói quen gần đây của hắn mà suy đoán một chút, không ngờ tên này lại không phải thái giám thật.

Sau khi kinh ngạc qua đi, Tuệ phi vẫn còn giữ một chút lí trí.

Nàng nhíu mày lại nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: "Hay cho tên Ngụy Thiên Minh, lại dám lấy nam nhân chi thân lẻn vào chốn hậu cung này. Ngươi biết ngươi phải bị tội gì không?"

Ngụy Thiên Minh làm ra một bộ mặt bối rối nhìn Tuệ phi nương nương nói ra: "Nương nương, cái này thì không thể trách được nô tài a. Là do người tịnh thân đã cao tuổi nên đã quên tịnh thân cho nô tài!"

Tuệ phi nghe Ngụy Thiên Minh nói như vậy, trên mặt lại biến ảo vài lần.

Nàng nhịn không được ở trong lòng âm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ... Đây là ông trời giúp ta thực hiện ước muốn bây lâu nay hay sao?"

Có ý nghĩ này trong lòng, đầu óc của nàng cũng bắt đầu linh hoạt lên.

Ánh mắt của nàng dừng lại trên thân thể Ngụy Thiên Minh dò xét một chút, sau đó nói: "Vậy được, bản cung tạm thời tin tưởng lời của ngươi nói, bất quá còn có một một việc ta muốn hỏi ngươi. Nam nhân chi thân của ngươi vẫn hoàn chỉnh đã có bao nhiêu người biết?"

Nghe được lời này của Tuệ phi, Ngụy Thiên Minh thầm suy nghĩ một phen rồi trả lời: "Hồi bẩm Nương nương, việc này chỉ có một mình người biết mà thôi!"

Tuệ phi nghe xong, trên khuôn mặt ngập tràn tiếu ý. Chỉ là nàng không biết, đây chẳng qua cũng là lời nói qua loa của Ngụy Thiên Minh mà thôi.

Tuệ phi coi như là đã nghe được câu trả lời mà mình muốn, trên mặt tươi cười ngoắc ngoắc tay với Ngụy Thiên Minh, nói: "Đã theo bổn cung lâu như vậy mà giờ mới bị phát hiện thì đúng thật là có chút bản lĩnh, nếu không phải dạo này ngươi làm khá nhiều chuyện kỳ lạ với Tiểu Hồng thì ngay cả ta cũng không đoán được. Nhưng bất quá, sau này ngươi làm gì cũng phải nghe theo ta, rõ chưa!"

Ngụy Thiên Minh cũng không ngốc, hắn nghe được lời này của Tuệ phi liền hiểu ý.

Hắn ở trên mặt lộ ra nụ cười liền nhào lên ôm lấy người Tuệ phi, hai tay bắt đầu vân vê cặp thỏ trắng căng tròn đang trốn sau lớp áo lụa mỏng manh của nàng, nói: "Vậy hiện tại để nô gia hầu hạ chủ tử của mình xoa bóp thật tốt coi như trả ơn. Nương nương người cảm thấy thế nào?"

"Um, Được...nhưng đây là lần đầu tiên của bổn cung, ngươi phải nhẹ nhàng một chút."

Hiện tại trong nội tâm của Tuệ phi đã giải khai được một cái nan đề, nên tâm tình vô cùng vui vẻ. Lại thêm tên Ngụy Thiên Minh này làm ra mấy cái hành động kích thích như vậy, khiến cho đôi mắt nàng bắt đầu trở lên mê ly. Hai bàn tay của hắn giống như chứa đầy ma lực, chỉ cần cần đôi đại thủ đó di chuyển đến đâu thi cả người Tuệ phi liền vô lực đến đó, chỉ còn biết nằm im mà tùy hắn loạn động.

"Ah! Được.." Dù trong lòng Ngụy Thiên Minh có nghi hoặc nhưng mỹ nhân đang ở trước mặt, cứ làm xong mọi chuyện rồi hỏi rõ vẫn chưa muộn.

Tiếp theo, hắn từ từ trút hết y phục trên người của nàng xuống.

Một thân thể hoàn mỹ như được điêu khắc từ bạch ngọc mà ra, đôi chân nhỏ xinh của Tuệ phi như búp sen mùa xuân bắt đầu chớm nở. Cặp mông căng tròn như điêu như tạc, kết hợp thêm chiếc eo thon lả lướt hệt như liễu dương bên hồ.

Bàn tay ngọc tinh xảo khéo léo đến từng chi tiết khiến cho người ta có cảm giác như chỉ cần chạm vào thôi cũng có thể làm nó vỡ vụn như pha lê. Bờ vai mảnh mai cùng với chiếc cổ trắng vươn dài, gương mặt mỹ lệ của Tuệ phi ánh lên dạng mây hồng đẹp đến mức không người hoạ được. Môi hồng răng trắng, đôi mắt mê ly khiến cho vạn kẻ si mê.

Cho dù Ngụy Thiên Minh ngắm nhìn báu vật tuyệt mỹ này bao nhiêu lần đi nữa cũng không hề biết chán.

Ngụy Thiên Minh tháo xuống từng món y phục của mình, để lộ ra một cự vật to lớn, vung vẩy giữa không trung tựa như con mãnh hổ uy dũng đang khẳng định địa vị bá chủ giữa muôn loài.

Hắn áp sát lên người Tuệ phi mà ôn nhu hôn từng chút một, từ vầng trán mịn màng cho đến đôi lông mi như vẽ của nàng. Khi chiếc miệng thô ráp của Ngụy Thiên Minh chạm đến vành tai thì thân thể của Tuệ phi đã bắt đầu run rẩy, làn da non mềm cũng bắt đầu ngả sang màu phớt hồng, những tiếng rên khẽ, yêu kiều bắt đầu phát ra từ trong cổ họng của nàng.

"Um..hôm nay..thật lạ...a!"

Ngụy Thiên Minh hôn nhẹ nhàng từng chút một

Từ vành tai đi vào bên trong lỗ tai, chiếc lưỡi tham lam và đôi môi thô ráp du tẩu khắp nơi gương mặt của nàng. Từ lần đầu tiên đến thế giới này cho đến hiện tại, Ngụy Thiên Minh mới bình tĩnh mà thưởng thức trọn vẹn hương vị của một người phụ nữ thế này.

Từ đôi tai tinh xảo đi lên cái má mịn màng, cuối cùng là hai bờ môi đỏ thắm như ánh sáng sương mai. Hai đầu lưỡi trao cho nhau những chiếc ôm nồng thắm, khiến hơi thở hai người dường như hoà vào làm một.

Thân thể của Tuệ phi bắt đầu chuyển động theo những cái vuốt ve nhẹ nhàng mà đôi bàn tay ấy đã từng ở thân nàng cả trăm lần. Tuệ Sơ Ảnh cảm nhận được hai bàn ngày tay hôm hay mang lại cho nàng một cảm giác kích thích hơn mọi lần.

Tuy miệng hắn đã tách khỏi đôi môi mềm mại kia, nhưng vẫn còn vương lại một sợi tuyến như muốn níu giữ không dời, lại như lưu luyến khi phải chia xa. Một tay Ngụy Thiên Minh nắm lấy đồi nhữ phong trắng như tuyết đang vương cao vì cơn khoái cảm vừa ập đến kia.

Miệng hắn vân vê rồi cuốn lấy một hạt ngọc châu màu hồng nhẹ cắn.

"Ân..um~"

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 18
Lượt đọc 1043

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.