Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi Nguồn

Phiên bản Dịch · 1773 chữ

Nhân vật ảo của tôi hiện ra trước tủ sắt của mình ở tầng hai trường trung học—đúng chỗ mà tôi đã đứng khi đăng xuất vào đêm hôm trước.

Tôi nhìn qua đường hành lang lên xuống. Môi trường ảo của tôi trông gần như thật (nhưng không hoàn toàn giống thật). Mọi thứ bên trong OASIS đều được tạo hình đẹp mắt trong không gian ba chiều. Trừ khi bạn tập trung vào chi tiết và dừng lại để xem xét môi trường xung quanh một cách kỹ lưỡng hơn, rất dễ dàng để quên rằng mọi thứ bạn đang nhìn thấy là được tạo ra bởi máy tính. Và tất cả những hình ảo này được tạo ra bởi thiết bị OASIS cùi bắp mà trường trao cho tôi. Tôi đã nghe nói rằng nếu bạn truy cập vào mô phỏng với một bộ thiết bị hiện đại, thì hầu như không thể phân biệt OASIS và thực tế.

Tôi chạm vào cánh cửa tủ sắt và nó mở ra với âm thanh kim loại nhẹ nhàng. Bên trong được trang trí rất đơn giản. Một bức ảnh của Công chúa Leia chụp cùng khẩu súng laser. Một bức ảnh nhóm các thành viên của Monty Python trong trang phục Holy Grail của họ. Trang bìa của tạp chí Time với hình James Halliday. Tôi vươn lên và nhấn vào ngăn sách chồng trên giá tủ và chúng biến mất, sau đó xuất hiện trong danh sách đồ của nhân vật ảo của tôi.

Ngoài sách giáo trình, nhân vật ảo của tôi chỉ có một vài đồ dùng khiêm tốn: một cây đèn pin, một thanh kiếm sắt nhỏ, một cái khiên đồng nhỏ và một bộ áo giáp da thật. Những món đồ này đều không yểm phép thuật và chất lượng thấp, nhưng đó là những thứ tốt nhất mà tôi có thể mua được. Trong OASIS, vật phẩm có giá trị không kém so với đồ trong thế giới thực (thỉnh thoảng còn cao hơn), và bạn không thể mua chúng bằng các phiếu thực phẩm. Đơn vị tiền tệ trong OASIS là đồng tiền của đất nước, và trong những thời điểm khó khăn này, nó cũng là một trong những đồng tiền ổn định nhất trên thế giới, có giá trị cao hơn đô la, bảng Anh, euro hoặc yen.

Trong cánh cửa tủ của tôi, có một tấm gương nhỏ, và tôi nhìn thoáng qua bản thân ảo của mình khi đóng cánh cửa. Tôi đã thiết kế gương mặt và cơ thể của nhân vật ảo của mình sao cho nó trông, nhiều hay ít, giống như tôi. Nhân vật ảo của tôi có mũi nhỏ hơn một chút so với tôi và cao hơn. Và mảnh mai hơn. Và cơ bắp hơn. Và không có mụn trứng cá tuổi dậy thì. Nhưng ngoại trừ những chi tiết nhỏ này, nó và tôi đều trông giống nhau nhiều hay ít. Quy định về trang phục của trường yêu cầu tất cả nhân vật học sinh phải là con người và cùng giới tính và tuổi với học sinh. Không cho phép avatar khủng long với cái vòi trên đầu. Ít nhất là không được phép trong trường học.

Bạn có thể đặt cho nhân vật ảo của mình bất kỳ tên nào bạn muốn, miễn là nó là độc nhất. Nghĩa là bạn phải chọn một tên mà chưa ai khác đã sử dụng trước đó. Tên nhân vật của bạn cũng là địa chỉ email và chat ID của bạn, vì vậy bạn muốn nó trông chất và dễ nhớ. Có những người nổi tiếng đã biết trả một số tiền lớn để mua một tên nhân vật mà họ muốn từ một người ngụy trang mạng đã đặt trước đó.

Khi tôi tạo tài khoản OASIS của mình lần đầu, tôi đặt tên cho nhân vật của mình là WadeĐại. Sau đó, tôi thường thay đổi tên sau mỗi vài tháng, thường là thành một cái tên cũng ngớ ngẩn không kém. Nhưng nhân vật của tôi đã mang cùng một tên trong hơn năm năm qua. Vào ngày cuộc Săn bắt cho trứng Phục sinh của Halliday bắt đầu, vào ngày tôi quyết định trở thành một Gunter, tôi đã đổi tên nhân vật của mình thành Parzival, theo tên hiệp sĩ trong truyền thuyết Arthur tìm được Cái Chén Thánh. Những cách viết tên thông thường khác của hiệp sĩ đó, Perceval và Percival, đã được người dùng khác sử dụng trước đó. Nhưng tôi thích tên Parzival hơn cả. Tôi nghĩ cái tên khá là kêu.

Mọi người hiếm khi sử dụng tên thật của họ trực tuyến. Tính ẩn danh là một trong những lợi ích chính của OASIS. Bên trong mô phỏng, không ai biết bạn là ai, trừ khi bạn muốn họ biết. Văn hóa của OASIS được xây dựng dựa trên sự thật này. Tên thật, dấu vân tay và mẫu võng mạc của bạn được lưu trữ trong tài khoản OASIS của bạn, nhưng Hệ Thống Mô Phỏng Xã Hội giữ thông tin đó mã hóa và bảo mật. Ngay cả nhân viên của Hệ Thống cũng không thể tra cứu danh tính thật của một nhân vật. Khi Halliday còn điều hành công ty, Hệ Thống đã thắng kiện để giữ danh tính thực sự của mỗi người dùng OASIS bí mật trong một vụ kiện được Tòa án Tối cao đưa ra phán quyết.

Khi tôi lần đầu đăng ký vào hệ thống trường công cộng OASIS, tôi phải cung cấp cho họ tên thật, tên nhân vật, địa chỉ gửi thư và số Bảo hiểm Xã hội. Thông tin đó được lưu trữ trong hồ sơ học sinh của tôi, nhưng chỉ có hiệu trưởng của tôi mới có quyền truy cập vào đó. Không có giáo viên hay bạn cùng lớp nào biết thật sự tôi là ai, và ngược lại.

Học sinh không được phép sử dụng tên avatar khi ở trong trường. Điều này nhằm ngăn các giáo viên phải nói những điều ngớ ngẩn như "Mụn_Dầu, hãy chú ý!" hay "CựBặc69, đứng lên và trình bày báo cáo của em đi!" Thay vào đó, học sinh phải sử dụng tên thật của mình, kèm theo một con số để phân biệt với những học sinh khác cùng tên. Khi tôi nhập học, đã có hai học sinh khác tên Wade ở trường của tôi, vì vậy tôi được giao số thứ tự Wade3. Tên này hiện lên phía trên đầu avatar của tôi khi tôi đang ở trong khuôn viên trường.

Tiếng chuông trường vang lên và một cảnh báo nhấp nháy xuất hiện ở góc màn hình, thông báo rằng còn bốn mươi phút nữa mới đến giờ bắt đầu tiết học đầu tiên. Tôi bắt đầu đi dạo về phía lớp Lịch sử thế giới, cười và vẫy tay chào những khuôn mặt quen thuộc mà tôi gặp trên đường. Tôi sẽ nhớ nơi này khi tốt nghiệp chỉ còn vài tháng nữa. Tôi không mong đợi lúc rời trường cho lắm. Tôi không có đủ tiền để học đại học, thậm chí ở trong OASIS, và điểm số của tôi không đủ để được hưởng học bổng. Kế hoạch duy nhất của tôi sau khi tốt nghiệp là trở thành một Gunter toàn thời gian. Tôi không có nhiều lựa chọn. Chiến thắng cuộc thi là cơ hội duy nhất của tôi để thoát khỏi khu chung cư. Trừ khi tôi muốn ký một hợp đồng nô lệ năm năm với một công ty, và điều đó không hấp dẫn với tôi chút nào, chắc là ngang với việc nhảy ra khỏi cửa sổ vào ngày sinh nhật của tôi vậy.

Khi tôi tiếp tục đi dọc hành lang, các học sinh khác bắt đầu xuất hiện trước tủ cá nhân của họ, những hình bóng mờ dần trở nên rõ nét. Tiếng nói của mấy nhóc tuổi teen bắt đầu vang lên và lan tỏa dọc hành lang. Không lâu sau đó, tôi nghe thấy một lời chế nhạo hướng về phía tôi.

"Ồ, Ồ! Nếu không phải Wade Ba đây à!" Tôi nghe một giọng nói lao vào. Tôi quay lại và thấy Todd13, một thằng tồi tệ mà tôi nhận ra từ lớp Đại Số II. Hắn đang đứng với một số bạn của mình. "Bộ đồ đẹp đấy, ngầu đét," hắn nói. "Ở đâu mày lấy được bộ đồ đẹp thế?"

Avatar của tôi đang mặc áo phông màu đen và quần jeans, một trong những lựa chọn mặc định miễn phí khi tạo tài khoản. Giống như những thằng bạn nối khố của hắn, Todd13 mặc một bộ đồ thiết kế đắt tiền, có lẽ mua tại một trung tâm thương mại ở ngoài thế giới.

"Má mày mua tặng tao đấy," tôi đáp mà không dừng bước. "Nói với mẹ mày là tao cảm ơn vào lần sau mày về nhà để được bú sữa mẹ và lấy tiền phụ cấp nhé." Tôi biết đó là trẻ con, nhưng ảo hay không, đó vẫn là trường trung học - lời chế nhạo càng ngu xuẩn, tác dụng càng lớn.

Lời châm biếm của tôi làm một số người bạn của Todd13 và những học sinh khác đứng xung quanh cười rộ. Todd13 nhăn mặt và da mặt hắn thực sự trở nên đỏ lè - dấu hiệu rõ ràng cho việc thằng đó đã không tắt tính năng thể hiện cảm xúc thời gian thực trên tài khoản của mình, khiến avatar của hắn phản ánh biểu cảm khuôn mặt và cử chỉ. Hắn chuẩn bị để trả lời, nhưng tôi đã tắt tiếng hắn trước đó, nên không lời nào của hắn lọt vào tai tôi. Tôi chỉ cười và tiếp tục bước đi.

Khả năng tắt tiếng bạn bè là một trong những điều tôi yêu thích khi học trực tuyến, và tôi tận dụng nó hầu như hàng ngày. Điều tuyệt nhất là họ có thể thấy bạn đã tắt tiếng họ, và họ không thể làm gì để đáp trả. Không bao giờ có việc đánh nhau trên khuôn viên trường. Mô phỏng đơn giản không cho phép. Toàn bộ hành tinh Ludus là một vùng không cho phép PvP, có nghĩa là không có ai được đấm ai cả. Ở cái trường này, vũ khí duy nhất là lời nói, vì vậy tôi đã trở nên thành thạo trong việc sử dụng chúng.

Bạn đang đọc Người Chơi Một Sẵn Sàng (Ready Player One) của Ernest Cline
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ritsunien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.