Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xây Dựng Tình Cảm

Phiên bản Dịch · 2752 chữ

Tôi bắt đầu gửi email cho cô ấy. Ban đầu, tôi kiềm chế và chỉ viết cho cô ấy mỗi tuần một lần. Thật ngạc nhiên, cô ấy luôn trả lời. Thường thì chỉ với một câu ngắn, nói rằng cô ấy quá bận để trả lời. Nhưng dần dần các câu trả lời của cô ấy dài hơn và chúng tôi bắt đầu trao đổi thư từ. Ban đầu vài lần một tuần. Sau đó, khi email của chúng tôi trở nên dài và cá nhân hơn, chúng tôi bắt đầu viết cho nhau ít nhất một lần mỗi ngày. Đôi khi còn nhiều hơn. Bất cứ khi nào một email từ cô ấy đến trong hộp thư đến của tôi, tôi bỏ mọi thứ đang làm để đọc nó.

Chẳng bao lâu, chúng tôi đã gặp nhau trong các phiên chat riêng ít nhất một lần mỗi ngày. Chúng tôi chơi các trò boardgame cổ điển, xem phim và nghe nhạc. Chúng tôi nói chuyện hàng giờ. Những cuộc trò chuyện dài, lan man về mọi thứ dưới ánh mặt trời. Dành thời gian với cô ấy thật mê hoặc. Chúng tôi dường như có mọi điểm chung. Chúng tôi chia sẻ cùng sở thích. Chúng tôi bị thúc đẩy bởi cùng một mục tiêu. Cô ấy hiểu hết những trò đùa của tôi. Cô ấy làm tôi cười. Cô ấy làm tôi suy nghĩ. Cô ấy thay đổi cách tôi nhìn thế giới. Tôi chưa bao giờ có một kết nối mạnh mẽ và ngay lập tức như vậy với một người khác trước đây. Ngay cả với Aech.

Tôi không còn quan tâm rằng chúng tôi là đối thủ, và cô ấy cũng vậy. Chúng tôi bắt đầu chia sẻ chi tiết về nghiên cứu của mình. Chúng tôi nói cho nhau biết những bộ phim mà chúng tôi đang xem và những cuốn sách chúng tôi đang đọc. Chúng tôi thậm chí còn trao đổi lý thuyết và thảo luận về những cách hiểu của chúng tôi về các đoạn cụ thể trong Sổ Tay. Tôi không thể tự làm mình cẩn trọng khi ở bên cô ấy. Một giọng nói nhỏ trong đầu tôi cứ cố gắng thuyết phục tôi mọi lời cô ấy nói có thể là thông tin sai lệch và cô ấy có thể chỉ đang chơi đùa với tôi. Nhưng tôi không tin điều đó. Tôi tin tưởng cô ấy, mặc dù tôi có mọi lý do để không làm điều đó.

Tôi tốt nghiệp trung học vào đầu tháng 6. Tôi không tham dự lễ tốt nghiệp. Tôi đã ngừng tham gia các lớp học hoàn toàn khi tôi rời bỏ các ngăn xếp. Theo như tôi biết, lũ Lục Tự nghĩ rằng tôi đã chết, và tôi không muốn gợi ý cho chúng biết bằng cách xuất hiện trong vài tuần cuối cùng của trường. Việc bỏ lỡ tuần thi cuối cùng không phải là vấn đề lớn, vì tôi đã có đủ tín chỉ để nhận bằng tốt nghiệp. Trường học đã gửi một bản sao qua email cho tôi. Họ gửi bằng tốt nghiệp thực tế đến địa chỉ của tôi trong các ngăn xếp, nơi không còn tồn tại nữa, vì vậy tôi không biết điều gì đã xảy ra với nó.

Khi tôi hoàn thành việc học, tôi đã dự định dành toàn bộ thời gian cho Cuộc Săn. Nhưng tất cả những gì tôi thực sự muốn làm là dành thời gian với Art3mis.

Khi tôi không ở bên cô bạn gái ảo mới của mình, tôi dành phần còn lại của thời gian để nâng cấp avatar của mình. Những Gunter gọi đây là "tầng 99", vì cấp độ tối đa mà một avatar có thể đạt được là cấp độ 99. Art3mis và Aech đều đã đạt được điều đó gần đây, và tôi cảm thấy bị thúc đẩy để bắt kịp. Thực tế, điều đó không mất nhiều thời gian của tôi. Bây giờ tôi không có gì ngoài thời gian rảnh, và tôi có tiền và phương tiện để khám phá toàn bộ OASIS. Vì vậy, tôi bắt đầu hoàn thành mọi nhiệm vụ mà tôi có thể tìm thấy, đôi khi nhảy năm hoặc sáu cấp độ trong một ngày. Tôi trở thành một Chiến binh/Pháp Sư song hệ. Khi các chỉ số của tôi tiếp tục tăng, tôi rèn luyện các kỹ năng chiến đấu và phép thuật của avatar của mình trong khi thu thập một loạt vũ khí, vật phẩm phép thuật và phương tiện mạnh mẽ.

Art3mis và tôi thậm chí còn hợp tác cho một vài nhiệm vụ. Chúng tôi đã đến hành tinh Goondocks và hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ Goonies chỉ trong một ngày. Arty đã chơi như nhân vật của Martha Plimpton, Stef, trong khi tôi chơi như Mikey, nhân vật của Sean Astin. Thật sự quá vui.

Tôi không dành tất cả thời gian của mình để chơi bời. Tôi cố gắng giữ đầu óc trong cuộc săn. Thật sự là tôi đã làm vậy. Ít nhất một lần mỗi ngày, tôi sẽ mở thơ Bốn dòng và cố gắng một lần nữa để giải mã ý nghĩa của nó.

**Thuyền trưởng giấu Chìa khóa Ngọc

nơi xa kia chốn rừng núi

Bạn hãy thổi lên tiếng còi

khi thu bảo vật vào túi**

Trong một thời gian, tôi nghĩ rằng chiếc còi trong dòng thứ ba có thể là một tham chiếu đến một chương trình truyền hình Nhật Bản cuối thập niên 60 gọi là The Space Giants, được lồng tiếng Anh và phát lại ở Hoa Kỳ trong những năm 70 và 80. The Space Giants (gọi là Maguma Taishi ở Nhật Bản) có các robot biến hình sống trong một ngọn núi lửa và chiến đấu với một ác quỷ ngoài hành tinh tên là Rodak. Halliday đã nhắc đến chương trình này nhiều lần trong Sổ Tay của Anorak, nói rằng đây là một trong những chương trình yêu thích của ông khi còn nhỏ. Một trong những nhân vật chính của chương trình là một cậu bé tên là Miko, người sẽ thổi một chiếc còi đặc biệt để triệu tập các robot đến cứu giúp. Tôi đã xem tất cả 52 tập siêu rẻ tiền của The Space Giants, liền mạch, trong khi nhai ngô chiên và ghi chú. Nhưng khi cuộc marathon xem phim kết thúc, tôi vẫn chưa tiến gần hơn đến việc hiểu ý nghĩa của bài thơ. Tôi đã gặp một ngõ cụt khác. Tôi quyết định rằng Halliday phải đang nói về một chiếc còi khác.

Sau đó, vào một sáng thứ Bảy, tôi cuối cùng đã có một đột phá nhỏ. Tôi đang xem một bộ sưu tập quảng cáo ngũ cốc cổ điển từ những năm 80 khi tôi dừng lại để tự hỏi tại sao các nhà sản xuất ngũ cốc không còn bao gồm đồ chơi bên trong mỗi hộp. Đó là một thảm kịch, theo ý kiến của tôi. Một dấu hiệu khác cho thấy nền văn minh đang đi thẳng xuống hố. Tôi vẫn đang suy nghĩ về điều này khi một quảng cáo cũ của Cap’n Crunch xuất hiện, và đó là khi tôi kết nối được giữa dòng đầu tiên và dòng thứ ba của bài thơ: "Thuyền trưởng giấu chìa khóa ngọc ... Bạn hãy thôi lên tiếng còi ..."

Halliday đang ám chỉ một hacker nổi tiếng thập niên 70 tên là John Draper, được biết đến với bí danh Thuyền Trưởng Crunch. Draper là một trong những kẻ cuồng công nghệ đầu tiên, và ông nổi tiếng vì phát hiện ra rằng những chiếc còi nhựa đồ chơi trong các hộp ngũ cốc Cap’n Crunch có thể được sử dụng để thực hiện các cuộc gọi đường dài miễn phí, vì chúng phát ra âm thanh 2600 hertz để lừa hệ thống điện thoại analog cũ nhằm cung cấp cho bạn quyền truy cập miễn phí vào đường dây.

"Thuyền trưởng giấu chìa khóa ngọc"

Hẳn là vậy. "Thuyền trưởng" là Cap’n Crunch, và "chiếc còi" là chiếc còi nhựa đồ chơi nổi tiếng.

Có thể chìa khóa ngọc bích được ngụy trang như một trong những chiếc còi nhựa đồ chơi đó, và nó được giấu trong một hộp ngũ cốc Cap’n Crunch... Nhưng cái hộp ngũ cốc đó được giấu ở đâu?

Trong một nơi xa kia chốn rừng núi

Tôi vẫn không biết dòng đó ám chỉ nơi bị lãng quên nào, hay nơi để tìm nó. Tôi đã đến thăm mọi nơi bị lãng quên mà tôi có thể nghĩ đến. Các bản tái tạo của ngôi nhà gia đình Addams, nơi bị bỏ hoang trong bộ ba phim Evil Dead, ngôi nhà tồi tàn của Tyler Durden trong Fight Club, và Lars Homestead trên Tattooine. Không may mắn tìm được chìa khóa ngọc bích bên trong bất kỳ căn nào trong số đó. Ngõ cụt này nối tiếp ngõ cụt khác.

Bạn hãy thổi lên tiếng còi

khi thu bảo vật vào túi

Tôi vẫn chưa giải mã được ý nghĩa của dòng cuối cùng đó. Những bảo vật nào tôi phải thu thập? Hay đó là một loại ẩn dụ nửa vời nào đó? Phải có một kết nối đơn giản mà tôi chưa làm được, một tham chiếu tinh vi mà tôi vẫn chưa đủ thông minh hay hiểu biết để nắm bắt.

Kể từ đó, tôi không tiến bộ thêm được gì nữa. Mỗi lần tôi xem lại bài thơ, sự say mê liên tục của tôi với Art3mis sẽ làm giảm khả năng tập trung của tôi, và trước lâu tôi sẽ đóng sổ thiêng của mình và gọi cho cô ấy để xem liệu cô ấy có muốn đi chơi không. Cô ấy gần như luôn đồng ý.

Tôi tự thuyết phục bản thân rằng không có vấn đề gì khi lơ là một chút, vì không ai khác dường như đang tiến bộ trong việc tìm kiếm chìa khóa ngọc bích. Bảng điểm vẫn không thay đổi. Mọi người khác dường như cũng bối rối như tôi.

Khi những tuần tiếp tục trôi qua, Art3mis và tôi dành nhiều thời gian hơn với nhau. Ngay cả khi các avatar của chúng tôi đang làm những việc khác, chúng tôi vẫn gửi email và tin nhắn tức thời cho nhau. Một dòng thác từ ngữ chảy giữa chúng tôi.

Điều duy nhất tối muốn là được gặp cô ấy trong thế giới thực. Gặp mặt trực tiếp. Nhưng tôi không nói điều này với cô ấy. Tôi chắc chắn rằng cô ấy có cảm xúc mạnh mẽ với tôi, nhưng cô ấy cũng giữ khoảng cách. Dù tôi tiết lộ bao nhiêu về bản thân mình với cô ấy - và tôi đã tiết lộ gần như mọi thứ, bao gồm cả tên thật của tôi - cô ấy luôn kiên quyết từ chối tiết lộ bất kỳ chi tiết nào về cuộc sống của cô ấy. Tất cả những gì tôi biết là cô ấy mười chín tuổi và sống ở đâu đó ở Tây Bắc Thái Bình Dương. Đó là tất cả những gì cô ấy sẽ nói với tôi.

Hình ảnh của cô ấy mà hình thành trong tâm trí tôi là hình ảnh rõ ràng nhất. Tôi tưởng tượng cô ấy như một hiện thân vật lý của avatar của cô ấy. Tôi tưởng tượng cô ấy với cùng khuôn mặt, đôi mắt, tóc và cơ thể. Mặc dù cô ấy đã nói với tôi nhiều lần rằng thực tế cô ấy trông không giống avatar của mình và cô ấy không đẹp như vậy ngoài đời.

Khi tôi bắt đầu dành phần lớn thời gian của mình với Art3mis, Aech và tôi bắt đầu xa cách. Thay vì gặp nhau vài lần một tuần, chúng tôi chỉ trò chuyện vài lần một tháng. Aech biết tôi đang yêu Art3mis, nhưng anh ấy không bao giờ làm phiền tôi nhiều về điều đó, ngay cả khi tôi hủy bỏ cuộc hẹn với anh ấy vào phút chót để đi chơi với cô ấy. Anh ấy chỉ nhún vai, nói tôi cẩn thận, và nói: "Tôi hy vọng cậu biết mình đang làm gì, Z."

Tất nhiên là tôi không biết. Toàn bộ mối quan hệ của tôi với Art3mis đều trái ngược với mọi lẽ thường. Nhưng tôi không thể không yêu cô ấy. Bằng cách nào đó, mà không nhận ra, sự ám ảnh của tôi với việc tìm kiếm quả trứng phục sinh của Halliday dần dần bị thay thế bởi sự ám ảnh với Art3mis.

Cuối cùng, cô ấy và tôi bắt đầu đi ra ngoài "hẹn hò", đi chơi ngày đến các địa điểm lạ thường trong OASIS và các địa điểm độc quyền. Ban đầu, Art3mis phản đối. Cô ấy nghĩ rằng tôi nên giữ cẩn thận, vì ngay khi avatar của tôi xuất hiện công khai, Lục Tự sẽ biết rằng nỗ lực giết tôi của chúng đã thất bại, và tôi sẽ trở lại trong danh sách mục tiêu của chúng. Nhưng tôi nói với cô ấy rằng tôi không còn quan tâm nữa. Tôi đã trốn khỏi bọn Lục Tự trong thế giới thực, và tôi từ chối tiếp tục trốn khỏi chúng trong OASIS. Bên cạnh đó, tôi đã có một avatar cấp độ 99. Tôi cảm thấy gần như bất khả chiến bại.

Có lẽ tôi chỉ đang cố gắng gây ấn tượng với Art3mis bằng cách hành động cư xử cứng rắn. Nhưng tôi nghĩ rằng điều đó đã có hiệu quả.

Chúng tôi vẫn ngụy trang avatar của mình trước khi ra ngoài, vì chúng tôi biết sẽ có những tiêu đề báo lá cải không ngừng nếu Parzival và Art3mis bắt đầu xuất hiện công khai cùng nhau thường xuyên. Nhưng có một ngoại lệ. Một đêm, cô ấy dẫn tôi đi xem Rocky Horror Picture Show trong một rạp chiếu phim lớn cỡ sân vận động trên hành tinh Transsexual, nơi họ tổ chức buổi chiếu hàng tuần được tham dự nhiều nhất và dài nhất của bộ phim trong OASIS. Hàng ngàn avatar đến mỗi buổi chiếu, ngồi trong khán đài và tận hưởng sự tham gia của khán giả. Thông thường, chỉ các thành viên lâu năm của Rocky Horror Fan Club mới được lên sân khấu và giúp diễn lại bộ phim trước màn hình khổng lồ, và chỉ sau khi họ đã vượt qua một quá trình thử vai gian khổ. Nhưng Art3mis đã sử dụng sự nổi tiếng của mình để kéo một vài sợi dây, và cô ấy và tôi đều được phép tham gia vào dàn diễn viên cho buổi chiếu đêm đó. Toàn bộ hành tinh ở trong khu vực không PvP, vì vậy tôi không lo lắng về việc bị Lục Tự tấn công. Nhưng tôi đương nhiên mắc chúng sợ sân khấu khi lần đầu diễn trước đám đông như này.

Art3mis đã diễn một Columbia hoàn hảo, và tôi có vinh dự được diễn vai người tình undead của cô ấy, Eddie. Tôi đã thay đổi diện mạo của avatar của mình để trông giống như Meat Loaf trong vai diễn, nhưng màn trình diễn và lip-sync của tôi vẫn khá tệ. May mắn thay, khán giả đã cho tôi rất nhiều ưu đãi, vì tôi là gunter nổi tiếng Parzival, và rõ ràng là tôi đang rất vui vẻ.

Đêm đó là đêm vui nhất mà tôi từng có trong cuộc đời cho đến thời điểm đó. Tôi đã nói với Art3mis điều đó sau buổi diễn, và đó là khi cô ấy nghiêng người và hôn tôi lần đầu tiên. Tôi không thể cảm nhận được nó, tất nhiên rồi. Nhưng nó vẫn làm tim tôi đập nhanh.

Tôi đã nghe tất cả các cảnh báo sáo rỗng về nguy cơ yêu một người mà bạn chỉ biết qua mạng, nhưng tôi đã phớt lờ chúng. Tôi quyết định rằng dù Art3mis thực sự là ai, tôi cũng đang yêu cô ấy. Tôi có thể cảm nhận điều đó, sâu trong tâm hồn mềm mại, ngọt ngào của tôi.

Và rồi đến một đêm, như một kẻ ngốc, tôi đã nói với cô ấy tôi cảm thấy thế nào.

Bạn đang đọc Người Chơi Một Sẵn Sàng (Ready Player One) của Ernest Cline

Truyện Người Chơi Một Sẵn Sàng (Ready Player One) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ritsunien
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.