Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu

Phiên bản Dịch · 2820 chữ

Ực!

Một cảm giác nôn nao đi kèm với cái đầu đau dữ dội.

"Ugh..."

Jinhyuk vừa bóp trán vừa dậy khỏi giường.

Cơn khát khô cả cổ khiến tôi uống liền mạch 1 lít nước đá trong tủ lạnh.

Cùng với dòng nước đang chảy xuống cổ họng, tôi dần tỉnh táo từng chút một.

Ha.

Sống lại rồi.

Ramen Haejang rất cay nhưng có những việc cần hoàn thành trước.

'Trước tiên, mình phải chỉnh sửa và đăng cái video mình phá đảo ngày hôm qua trước khi ai đó trộm mất nó'

Nghĩ vậy chứ tôi chả còn thấy bóng dáng người chơi nào từ đâu đó tầng 20, nên là nó sẽ không xảy ra đâu...

Uuung! (Tiếng WIndows khởi động)

Jinhyuk nhanh chóng bật máy tính lên.

Và tôi thử tìm vài bài nhạc hợp gu để nghe trong khi làm việc trên View Tube.

Nhân tiện thì

"Huh?"

Một View Tuber của một kênh khá nổi đang phát sóng trực tiếp.

Với tựa đề 'Tháp Thử Thách là thật'

Tiêu đề giật tít không còn xa lạ trong ngành công nghiệp này, ngoại trừ việc có đến hơn 300.000 người đang xem.

Có gì đó không ổn.

Jinhyuk di chuyển con trỏ chuột.

Thịch! Thịch! Thịch!

Trái tim tôi đang đập nhanh không kiểm soát được.

Tôi không biết tại sao.

Khoảnh khắc tôi click chuột, mọi thứ dường như đã thay đổi.

Click!

- Wow! HyungNims nhìn này. Mọi người đều đang xem phải không ?

Trên màn hình, một view tuber thốt lên đầy cảm thán...

Một tòa tháp khổng lồ đang hiện hữu.

Nó là thật.

Một tòa tháp khổng lồ xuất hiện ngay trung tâm Seoul.

Quá quen thuộc.

- Huyngnim Dưa Hấu Vị Chanh đã báo cáo nó nên tôi nghĩ là nó đã được phát hành 11 năm trước.

[Nó đến từ một game tên là Tháp Thử Thách. Các bạn tin được không? Huh? Chờ đã...]

View tuber này đột ngột ngẩng đầu lên như thể cảm nhận được gì đó.

Ngay lúc này

Màn hình trong video bắt đầu chuyển sang màu đỏ.

Nó không phải hoàng hôn.

Mặt trời không bao giờ lặn lúc 10 giờ sáng cả.

'Không thể tin được.........'

Jinhyuk nuốt ngụm nước bọt.

Mình biết nó là gì.

[Đây là khung cảnh khi mình đăng nhập Tháp Thử Thách lần đầu tiên.]

[['Tháp Thử Thách']

Bản cập nhật đầu tiên của phiên bản reboot đã hoàn thành.]

Ranh giới giữa thực tế và thực tế ảo đã bị lu mờ.

Cả trước mặt view tuber trên màn hình.

Hay thực tế ngay trước mắt anh ấy một cửa sổ trạng thái đang nhấp nháy.

Nó đã bắt đầu

[Tất cả người chơi phải chinh phục tầng tiếp theo của tòa tháp trong vòng 90 ngày.]

Thế giới mà chúng ta biết đang sụp đổ......

[Nếu bạn thất bại, loài người sẽ diệt vong.]

Và như vậy

Trò chơi đã trở thành hiện thực.


Đầu óc của anh ấy rối tung rối mù nhưng Jinhyuk nhanh chóng lấy lại tỉnh táo.

"Whew. Whoo. Whoo."

Tôi bắt đầu hít thở chậm rãi.

Lúc này nên giữ một cái đầu lạnh.

Nếu Tòa Tháp Thử Thách đã trở thành thật, giờ không phái lúc lãng phí thời gian ở đây.

'Mình phải nhanh lên'

Jinhuyk bật dậy khỏi ghế.

Chiếc ghế lạch cạch rồi đổ xuống mặt đất.

Nhưng bây giờ không có thời gian để lật nó lại.

Phải ra

bên ngoài.

Chính xác hơn, đến nơi có thể lấy được item đó.

Jinhyuk bước ra khỏi cửa và chạy một mạch xuống đường.

Tôi mệt đứt hơi khi phải chạy dọc con đường và leo lên những bậc thang.

Nhưng tại sao?

Sự hào hứng và những dự đoán làm tôi không cảm thấy chút khó khăn nào.

Đúng hơn thì...

Cả cuộc sống tôi chịu đựng chỉ chờ ngày hôm nay.

Trái tim tôi hào hứng vì sự thật rằng tôi đã có thể thoát khỏi cuộc sống mòn mỏi này.

Tôi chạy được bao phút rồi nhỉ?

Khi tôi đến nơi, trung tâm thành phố đã chật kín người.

"Anh bạn, tàu nhanh nhất đến Busan lúc mấy giờ?"

"Chết tiệt. chúng đến từ cả Busan và Nabal, chúng ta không thể sống ở Hàn Quốc nữa. Nước ngoài. Đúng vậy. Phải ra nước ngoài mới sống được"

"Thế ông đi đâu đấy"

" Đâu cũng được, miễn không phải Seoul. Ông không thấy trên phim à ? Nếu ông ở lại một cách ngu ngốc chẳng để làm gì, ông sẽ chết đấy"

Phần lớn họ đang cố rời khỏi Seoul.

'Họ hẳn là đang rất lo lắng'

Bởi vì nó là bản năng của mọi sinh vật sống sợ những thứ mình không biết.

Tuy nhiên, trong khủng hoảng luôn có những cơ hội.

Giờ không phải lúc để chạy, mà là lúc để tiến về phía trước.

'Ở server Hàn Quốc, nơi đây là

[Khu vực ngoài tòa tháp] một trong số chúng.

Nếu tính cả đất nước, có khoảng 30 cái.

Lí do tôi chọn nơi này là vì nó gần nhất.

Jinhyuk, người đang nhìn xuống tầng hầm, ngay lập tức bước xuống.

[Tiến vào khu vực sự kiện]

Bên dưới trung tâm mua sắm khá là im ắng.

Bất ngờ, một tòa tháp xuất hiện, bầu trời bị nhuộm đỏ, và sự diệt vong của loài người được nhắc đến, hẳn là không ai có thể làm việc vô tư được rồi.

Thậm chí còn ít hơn những khách hàng mà đàng ăn Hamburger.

Chắc vậy.

Không phải ai cũng như thế.

Jinhyuk nheo mắt.

Hàng chục người đang rải rác xung quanh đài phun nước.

Tôi nhận ra mà không cần hỏi

Những người ở đây

[Tháp Thử Thách]

Họ là những người đã chơi phần đầu.

Trong sự im lặng mà không có một tiếng trò chuyện, họ lặng lẽ nhìn nhau.

Phải rồi nó là vậy mà

Item sắp xuất hiện ở đây sớm thôi có số lượng giới hạn.

Nếu may mắn, có lẽ sẽ xuất hiện 5 iteam hoặc tầm đó

Thế mà số lượng người ở đây đã vượt quá con số 20.

Cung thì ít mà cầu thì nhiều.

Dễ hiểu là ai đó ở đây sẽ không có được item.

Đó là khi...

"Jinhuyk Kang phải không ?"

Đó là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi phát ra từ phía sau Jinhyuk.

'Giọng nói này mình nghe ở đâu rồi thì phải .. ?'

Khi Jinhyuk quay đầu lại, đập vào mắt anh ấy là một người đàn ông cao mét 8 với mái tóc được nhuộm vàng óng.

Jongsoo Lee

Thế mà gặp được thằng nhóc này ở đây.

"Haha, đúng là Jinhyuk Kang rồi! Hey. Cậu cũng ở đây sao. Phải rồi, cậu đã ôm máy tính cả ngày trong góc phòng mà"

Jongsuu Lee cười toe toét tiếp cận tôi.

Paprika TV đối tác của BJ.

Hắn ta có 500.000 người đăng ký trên ViewTube và một số lượng người theo dõi đông đảo trên Instagram.

Cùng lúc đó, hắn cũng là đại diện của công ty mà tôi từng làm.

"Chẳng phải bây giờ stream sẽ có lượt người xem bùng nổ hay sao?"

Jinhyuk mở miệng .

"Ah. Với tình hình hiện giờ thì stream có tác dụng gì chứ ?"

Jongsoo Lee nhún vai đáp.

"Tình hình hiện giờ ?"

" Đừng vờ như không biết. Tôi biết cậu đã cày game này rất chăm chỉ mà. Kể thêm cho tôi đi. Cậu đi đến tầng mấy rồi? Đừng có giấu giếm đồng nghiệp cùng công ty nhé, cùng chia sẻ ngọt bùi nào."

Đồng nghiệp

Hắn gọi là đồng nghiệp ấy hả ?

Jinhyuk sốc như thể bị búa đánh vào đầu vậy.

Tôi vẫn nhớ như in những gì thằng rác rưởi này nói.

'Công ty của hắn lừa đảo rất nhiều BJ với những bản hợp đồng không công bằng'

Chúng nói là chúng sẽ trả lương edit và các loại chi phí content, nhưng tất cả đều là dối trá.

Thêm nữa, 60% doanh thu bị biển thủ, thế nên càng cố gắng phát sóng, càng mất mát nhiều hơn.

Tôi đã khởi kiện, nhưng chả có tác dụng gì.

Bởi vì sau lưng hắn là công ty luật nổi tiếng nhất Hàn Quốc.

Nếu bất mãn, hãy làm theo luật.

Bản hợp đồng đã được viết ra với sự đồng thuận của 2 bên.

Cuối cùng, những BJ phải làm việc như nô lệ và phát sóng trong nước mắt.

Những đồng nghiệp thân thiết.

Những người bạn tri kỉ.

Từng người một, đều rời bỏ công ty.

"Cậu chơi game giỏi phải không. Tôi biết cậu cũng Mukbang khá tốt nữa. Tôi sẽ làm bản hợp đồng với các điều khoản tốt hơn chút nhé ?"

Jongsoo Lee đặt tay lên vai của Jinhyuk.

Thật kinh tởm, từng lời lẽ phát ra từ tên khốn này.

"... Lee Jong-soo"

" Hey, hey. Không sao đâu, dù sao tôi cũng là chủ tịch mà."

Phải rồi, chủ tịch... từng là thôi

Tôi chợt nhận ra vài thứ trong cuộc đời của tôi

Chỉ có kẻ xấu mới có cuộc sống tốt đẹp.

Và để khôn bị ai làm hại, phải trở nên thật tàn nhẫn và ác độc.

Chính là 2 thứ đó.

"Nếu là chủ tịch, hãy hành động như chủ tịch đi. Đó mới là cách để gọi bản thân mình là một chủ tịch."

"Cái gì ?"

Khuôn mặt Lee Jongsoo dần thay đổi.

Hoặc không.

Jinhyuk nói tiếp.

"Không nhớ sao? Mày đưa danh thiếp cho một nữ BJ, và bị đá rồi khóc lóc, gào thét chẳng phải sao?"

Thật tiếc chỉ có mình nhìn thấy cảnh đó.

Lẽ ra mình nên quay video lại

"Đó là tất cả sao? Hắn nói hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc, nên hắn tìm địa chỉ nhà nữ BJ đó rồi bám đuôi cô ấy. Sau đó bị báo cáo và bị công an bắt. Ha, một thằng khốn thật sự. Nếu là mình, mình hẳn đã cắn lưỡi tự vẫn.

"Mày, mày! Mày điên à? Mày sẽ không bao giờ được phát sóng trực tiếp nữa."

Lee Jong-soo nắm lấy cổ Jin-hyuk.

"Xin lỗi, nhưng hôm qua tao bỏ việc rồi."

Và.

"Đừng có vô lễ, thằng khốn. Tao lớn hơn mày đấy."

kwaang!

Jinhyuk cụng đầu vào mặt của Lee Jongsoo

"Aww!"

Đầu Lee Jongsoo nghiêng về sau.

Răng gãy và máu văng tung tóe trên sàn nhà.

'Thoải mái thật.'

Cảm giác như cái răng đau mình phải chịu đựng suốt 10 năm chợt biến mất.

"Ugh..."

Jinhyuk nắm lấy mặt Lee Jongsoo và nhìn hắn, kẻ đang quằn quại vì đau đớn.

Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn.

'Thời điểm đã gần kể '

Khoảnh khắc mà mình chờ đợi.

kukukuku!

Những giọt nước bắn dữ dội từ phía đài phun nước.

Tôi tự hỏi liệu mặt nước tĩnh lặng có rung chuyển.

Whoops!

Một cái cây 4m trồi lên.

'Cuối cùng cũng xuất hiện'

"Oooh!"

"Là một cây đước!"

"Chuẩn rồi, trí nhớ của tôi đã đúng!"

Những người đang chờ cũng hét lên.

['Cây Đước Tham Lam' đã trưởng thành]

[Mỗi người có thể hấp thụ 1 quả.]

Một trong số những kỹ năng nhận được trước khi tiến vào tòa Tháp Thử Thách.

Jinhyuk ngắm nhìn những quả đầy màu sắc mọc trên cây đước.

Những trái cây chín mọng đó khi ăn có thể cung cấp sức mạnh, trí tuệ, thể lực, và trạng thái mana, thật đáng mong đợi.

Nó là một item tốt.

Đó là sự thật không thể chối cãi.

Nhưng vấn đề là.

Số lượng

"Tất cả chỉ có 4 quả ..."

Đang có 24 người đứng chờ nên tỉ lệ đối chọi sẽ là 5:1.

Jinhyuk liếm liếm môi dưới.

'Sẽ khốc liệt lắm đây.'

Lợi thế của việc có thể nâng chỉ số ở giai đoạn đầu là một yếu tố mà không ai có ý định thỏa hiệp.

"Của tao, của tao!"

"Đừng đùa tao, bố mày đến trước"

"Ahhhhhh"

Mọi người lao đến để giành giật.

Bởi vì

Dù bạn có thể hấp thụ bao nhiêu.

Bạn phải lấy được nó đã rồi tính.

Nhanh chóng, dưới trung tâm thương mại trở thành một nơi hỗn loạn với mọi người trèo lên cây và xô đẩy nhau.


" Chết tiệt! Quá muộn rồi!"

Lee Jongsoo thở dài.

Như hắn nói, đã quá trễ để hắn có thể đến và trèo lên đài phun nước lúc này.

"Được rồi ! Được rồi ! "

Người nào đó đã hái được trái đầu tiên và bỏ vào miệng.

Sớm hay muộn thì những quả còn lại cũng rơi vào miệng người khác.

"Sẽ là đôi bên cùng có lợi nếu chúng ta hợp tác và chia đôi số quả đó"

Lee Jongsoo tiếp tục hét lên nhưng Jinhyuk không đáp lại.

Không đáng để trả lời.

Từ đầu, 4 quả này không phải thứ mà mình nhắm tới.

'Chưa được. Chưa đến lúc.'

Người bình thường có lẽ thậm chí không biết đến cây này.

Những người chơi game này vài lần sẽ tập trung vào việc hấp thụ quả.

Và những người chết....

Hơn thế nữa, anh ta đang nhắm đến một phương pháp biến thái và tàn bạo hơn.

Lí do rất đơn giản.

Bởi vì phần thưởng lớn hơn đang chờ.

Cuối cùng, tất cả quả trên cây đã biến mất.

Ngay khi đó

hey hey hey!

Cái cây rú lên.

Bởi vì tất cả trái của nó đã bị lấy đi, thân cây đầy cừu hận chuẩn bị chuyển sang chế độ cuồng loạn.

"Không, phải rồi. Nếu ăn hết quả của nó, nó sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm."

"Chết tiệt. Quên mất tại lâu quá rồi"

"Ugh, ahhh! Chạy ngay đi! Tôi chết ở đây 50 lần lận đó!"

Những người nhận ra tính nghiêm trọng của tình huống sau đó do dự một lúc rồi rút lui.

Phải bỏ chạy ngay lập tức.

Không có khả năng một người chơi cấp 1 không có vũ khí có thể thắng được cái cây này.

"Uh...."

Jongsoo Lee loạng choạng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

"Mày định bỏ cuộc à?"

Jinhyuk mở miệng.

"Tất nhiên rồi! Thật ngớ ngẩn nếu bị giết ở đây..."

"Vậy hả? Thật đáng tiếc. Phần thưởng thực sự của sự kiện này chỉ có thể nhận được khi tất cả các loại trái cây đã được ăn hết."

Jong-soo Lee, đang hướng về phía thang cuốn, dừng lại.

"Lời đó có thật không?"

"Nếu là giả, vậy tao còn ở đây làm gì?"

"……"

Lee Jong-soo nhanh chóng quay đầu lại.

'Mình tự hỏi sao hắn không để tâm gì đến đống quả đó.'

'Có phải vì lí do đó không ?'

'Nếu thật sự có một thứ như phần thưởng lớn hơn thì chắc hắn nói thật.'

'Không thể sai được bởi vì cái gã chỉ chơi duy nhất cái game này nói thế mà.'

Không quan tâm đến việc khác thì phần thưởng này nghe giống mùi kèo thơm đấy.

"Giả sử những gì mày nói là đúng. Vậy chúng ta phải làm gì?"

"Phải đào."

Jinhyuk chỉ tay vào bên trong cái cây.

"Nếu từng người một di chuyển, rất dễ bị nhắm trúng. Vì vậy, phải tiếp cận nó từ cả hai phía."

"Ý mày là đánh lạc hướng nó."

"Chính xác."

Mọi người đều đã đi lên phía trên.

Chỉ còn lại 2 người dưới tầng hầm, Jinhyuk và Lee Jongsoo.

"Nhớ là nếu một trong hai người do dự, trường hợp tồi tệ nhất sẽ xảy ra."

Jinhyuk hạ thấp tư thế và từ từ di chuyển sang phải.

"Đừng lo lắng. Tôi không chơi game này chỉ trong một hai ngày đâu"

Jongsoo Lee cũng di chuyển sang bên trái.

Hai người ngồi xuống.

"Ngay lúc này!"

Jinhyuk lao đến

Ngay lập tức, những thân cây vươn dài về phía Jinhyuk.

Trong khi đó,

Lee Jong-soo không hề di chuyển khỏi chỗ của mình.

Hắn đứng yên, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

"Thằng khốn. Ai thèm nghe lời mày? Đi trở thành mồi nhử. đi Tự tao sẽ đi lấy phần thưởng trong lúc này."

Sau đó hắn bắt đầu chạy về phía trung tâm của cái cây.

Chỉ với một cái liếc mắt

Jinhyuk nghĩ trong đầu:

...... Ơn trời. Nhân cách của hắn vẫn không thay đổi.

'Mày nên hối hận vì những gì đã làm trong quá khứ đi.'

Tiếng gầm vang lên.

Kwaaang!

Bỗng nhiên, một thân cây mà nãy giờ ẩn nấp ở dưới đài phun nước xuất hiện.

Bạn đang đọc Người chơi mới cấp độ tối đa ( truyện dịch ) của mzt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tmhchocolate
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.