Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủy Chiến

Tiểu thuyết gốc · 2576 chữ

Màn đêm yên tĩnh, Thiên Bảo lưng vác theo một thanh đao cũ kĩ sau lưng, hắn đi tới một góc hàng rào nơi có một ụ đất to, đây là một tổ mối. Bình thường rất ít người bén mảng tới đây vì nó nằm cạnh một mảnh thực vật biến dị, đám thực vật này cao ngang đầu gối, lá nhọn và cứt như thép, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể chảy máu. Mà Thiên Bảo đã được chú Trần chuẩn bị cho một chiếc quần và đôi giày đặc biệt có thể vượt qua đám thực vật kia. Sau khi vượt qua chúng, hắn tới bên cạnh tổ mối kia, nó phải cao gần bằng Thiên Bảo. Sau đó hắn đi sang bên cạnh có một cái lỗ, đây chính là lối ra vào bí mật mà chú Trần nói.

Thiên Bảo nhanh chóng chui vào, mà đầu kia của cái lỗ cũng y chang khi có một mảng thực vật lá cứng bao phủ, cửa lỗ còn bị đám thực vật thân thảo lá rộng mọc lên che phủ. Khi hắn thò đầu lên thì mới biết ở dưới có hố.

Sau khi thành công thoát khỏi khu vực 34, Thiên Bảo vác con hàng của chú Trần đi lặng lẽ trong đêm.

Hắn bây giờ phải tìm và giết được một người biến dị. Nếu là trước kia cho hắn thêm 3 cái lá gan nữa hắn cũng không dám. Tuy nhiên bây giờ hắn đã có hệ thống, thứ cho hắn những kiến thức mà hắn cần.

Thiên Bảo trèo lên một cái cây cao, chọn cành cây vươn dài để ngồi. Sau đó đem lọ thủy tinh đã chuẩn bị trong người ra rồi ném xuống đất. Vị trí hắn ngồi cách mặt đất khoảng 4 mét, được lá cây che phủ, Thiên Bảo ngồi chờ đợi con mồi.

Thứ đựng trong lọ thủy tinh kia chính là máu của hắn. Máu có thể dụ quái vật, và trong số đó có người biến dị.

Ngồi đợi một lát, Thiên Bảo thấy có động tĩnh, hắn lấy kính hồng ngoại ra đeo. Bên dưới đang lò dò đi tới một con cáo biến dị, chúng to gấp đôi cáo thông thường và có hai chiếc đuôi phía sau thay vì một. Khi biến dị thì chúng có thêm một khả năng đó là tiết ra chất độc từ nước dãi, cộng thêm những chiếc răng sắc bén. Mỗi cú cắn của cáo biến dị đều cực kì nguy hiểm, chất độc này có thể làm cho một người trưởng thành tê liệt và mất ý thức trong vào 30 phút. Sau đó nếu không được chữa trị kịp thì sẽ mất mạng.

Con cáo ngửi ngửi xung quanh, sau đó nó nhìn lên cây hướng Thiên Bảo đang ngồi. Nó lập tức cúp đuôi bỏ chạy, hắn đã bị phát hiện.

Một lúc sau, một sinh vật khác tiến đến, là một con nai thông thường. Nó dừng lại và đái ở gốc cây sau đó lại đi tiếp. Thiên Bảo ngồi tới gần sáng, lúc này thứ hắn chờ đợi cũng đã tới, một người biến dị đang tiến tới, sau đó nó lập tức cúi người xuống đất bắt đầu liếm máu.

Người biến dị xuất hiện từ rất sớm, đó là do những người bị nhiễm bệnh, cơ thể của họ bị biến đổi và trở thành một loài riêng biệt. Có lẽ cả nhân loại đều sẽ thế nếu như không có huyết thanh diệt bệnh. Giờ thì loài người không thể bị biến thành người biến dị theo bất kì cách nào, cho dù là bị cắn đi chăng nữa. Tuy nhiên có một sự thật rằng người biến dị có thể sinh sản, đó là lý do sau hàng chục năm số lượng của chúng vẫn rất nhiều.

Thiên Bảo nhắm đúng thời cơ, rút đao của chú Trần ra nhảy xuống. Khi hắn nhảy xuống cành cây mất đi vật nặng lập tức bật lên, làm kinh động tới người biến dị ở bên dưới, nó ngẩng mặt lên đúng lúc lưỡi đao bổ thẳng vào đầu.

Một đao bổ đôi đầu, Thiên Bảo thành công tiêu diệt nó. Thanh đao của chú Trần tuy cũ nhưng vẫn cực kì sắc bén, thêm nữa với phần lưỡi đao có cơ chế phóng về phía trước một khoảng 20cm làm cho lực đâm và chém của thanh đao này cực kì mạnh. Đây là một trong số những vũ khí được cải tiến, chúng không chỉ là những thanh vũ khí lạnh đơn thuần mà còn có nhiều cơ chế hay ho và tăng độ sát thương.

Một đao đoạt mạng người biến dị, âm thanh hệ thống vang lên trong đầu của Thiên Bảo : " Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ, thành công nhận một điểm thể lực, nâng tổng điểm thể lực lên 4."

Sau đó âm thanh lại vang lên : " Nhiệm vụ tiếp theo tiêu diệt 4 người biến dị ( phần thưởng 2 điểm thể lực)"

Thiên Bảo mỉm cười, đã mất công ra ngoài thì bây giờ chính là cơ hội để tăng thể lực. Cuối cùng thì hắn cũng đã dùng hệ thống một cách đúng nhất.

Cả ngày hôm sau, chú Trần ngồi trên xe lăn hướng mắt về phía hàng rào thầm tự hỏi : " Thằng ôn này giờ vẫn chưa về, hay là có chuyện rồi?"

Tối hôm đó, Thiên Bảo trở về nhà với cơ thể bốc mùi hôi thối của máu người biến dị. Chú Trần nhìn hắn đứng ngoài cửa tay vác đao thân hình bốc mùi kinh dị thì giật cả mình.

" Thằng nhãi về rồi đó hả, tao còn tưởng mày chết mất xác ở ngoài đó rồi." Chú Trần bật cười rồi mắng một câu, tuy là mắng nhưng ẩn trong đó là sự quan tâm.

Thiên Bảo cười cười, sau đó nói : " Cháu của chú sao dễ ngỏm thế được, chém đã cả tay. Đao của chú tốt thật đấy nhìn thì dởm mà lại ngon đáo để."

Chú Trần hừ lạnh mắng : " Đểu thằng cha mày, hồi đó tao cầm đao này gặt đầu người biến dị như cắt lúa."

Nói tới đây chú Trần đột nhiên trầm mặc, chú nhớ lại quá khứ. Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất chú được chiến đấu một trận thực chiến.

Năm đó khu vực 34 bị tấn công, lúc đó số lượng Chiến Binh không đủ bèn mạo hiểm đưa đám Chiến Binh Thực Tập ra chiến đấu. Mặc dù nhóm này cũng chỉ còn một khóa thực chiến duy nhất để tốt nghiệp nhưng thế vẫn là chưa đủ.

Chú Trần cũng trong nhóm đó, năm đó chú chỉ mới 21 tuổi, là tinh anh trong nhóm và cũng đã giết tổng cộng 27 người biến dị trước khi bị chúng đánh hỏng hai chân. Thành tích của chú Trần đến cả những Chiến Binh cũng phải kính nể. Nhưng ở cái thời mạt thế này, nếu không đem lại giá trị đều sẽ bị đào thải.

Chú Trần mất đi đôi chân không thể chiến đấu, cũng không thể làm nông dân trồng trọt. Thứ giúp chú có thể sống tới bây giờ chính là nhờ công lao năm xưa chú dành được.

Nhìn thanh đao từng kề vai sát cánh cùng mình nay được thằng cháu sử dụng, chú Trần khẽ nở một nụ cười.

Vài ngày sau....

Thiên Bảo vẫn lẻn ra ngoài giết quái cày thể lực. Hắn vừa ra tay giết chết 3 người biến dị thì đột nhiên hệ thống cảnh báo có người tới. Hắn lập tức tìm chỗ ẩn nấp.

Chẳng mấy chốc có một người toàn thân mặc đồ bó đen tuyền, dáng vẻ là nữ. Người này chạy lướt qua và dừng lại nơi mấy cái thi thể, sau khi xem xét một hồi thì lại chạy tiếp.

Dựa vào hệ thống, Thiên Bảo nhận ra đó là Khả Nhi. Nàng ta cũng ra ngoài giết quái ban đêm sao? Thiên Bảo tò mò liền đi theo.

Một tiếng sau, Khả Nhi dừng lại bên một hồ nước. Hồ nước này không lớn, tuy nhiên lại toát ra vẻ nguy hiểm. Ban ngày hồ nước này rất bình thường, nhiều Chiến Binh cũng đi qua đây là không thấy gì bất thường. Tuy nhiên khi đêm đến lại là một chuyện khác.

Ngày hôm qua, khi cùng nhóm Chiến Binh Thực Tập hoàn thành buổi huấn luyện cuối cùng thì Khả Nhi phát hiện ra hồ này kì lạ. Buổi sáng rong trong hồ luôn nằm dưới mặt nước nhưng bắt đầu hoàng hôn là rong trong hồ lại nhô lên trên mặt nước. Mà khi đêm xuống rong đã vươn khỏi mặt nước tới vài mét.

Mà loại rong này cũng là một loại thức ăn cực ngon và bổ dưỡng. Nhưng chúng quá khó để phát hiện, chú chỉ vươn khỏi mặt nước khi đêm xuống.

Lúc này Khả Nhi mới liếm mép : " Rong Đuôi Phượng....số lượng thế này đủ mình ăn cả tháng trời."

Mà Thiên Bảo cũng ngồi trên cây cách đó không xa, hắn hỏi hệ thống và được giải đáp về Rong Đuôi Phượng. Đây là một loại thực vật biến dị, dinh dưỡng chúng đem lại là rất lớn. Rất phù hợp với những Chiến Binh, chính vì vậy nó rất đắt và hiếm. Sở dĩ nó hiếm vì nó không thể trồng nhân tạo, cộng với tập tính hoạt động về đêm nên lại càng thêm hiếm.

Thiên Bảo không cẩn thận làm một càng cây nhỏ bị gãy, tiếng động vang lên dù rất nhỏ nhưng cũng khiến cho Khả Nhi phát hiện, nàng xoay người rút dao găm ra ném về phía tán cây.

Một thân ảnh rơi bịch xuống đất, Khả Nhi nhanh chóng chạy tới muốn kết liễu nhưng khi dao đã kề vào cổ thì nàng tròn mắt nhận ra người quen : " Thiên...Thiên Bảo."

Thiên Bảo cười gượng : " Chị Khả Nhi, tài ném dao của chị đỉnh thật đấy."

Khả Nhi thấy trên vai của Thiên Bảo có vết thương, chính là vết dao do nàng ném. Mặc dù Thiên Bảo đã phản ứng rất nhanh nhưng vẫn là không đủ, hắn chỉ đủ né cho dao không đâm xuyên tim.

Máu tươi tuôn ra, Thiên Bảo nhanh chóng bịt vết thương. Còn Khả Nhi thì rối rít xin lỗi : " Chị không cố ý...do em đột ngột xuất hiện....không đúng là em rình lén chị....mà khoan sao em lại ở đây?"

Luống cuống một hồi, Khả Nhi đã sơ cứu và băng bó vết thương cho Thiên Bảo. Thiên Bảo cười gãi đầu : " Em ra ngoài chơi."

Khả Nhi liếc mắt : " Em nghĩ chị là trẻ con à? Lối ra bí mật rất ít người biết, nữa em còn vác theo vũ khí....đám người biến dị chị gặp trên đường là do em giết phải không?"

Thiên Bảo biết không thể giấu, bèn đáp : " Chị tinh mắt thật, không thể giấu được."

Khả Nhi đáp : " Nếu em có thể giết một lúc 3 người biến dị thì sao lại không đăng kí làm Chiến Binh Thực Tập, chị sẽ chiếu cố em."

Nàng nhìn hắn từ đầu tới chân, sao mới có hơn một tuần không gặp mà nhìn hắn rắn rỏi tới vậy. Nàng lại nhớ về mục đích của mình khi tới đây bèn thở dài nói : " Nếu em đã tới rồi thì giúp chị một chuyện đi."

Một lát sau, Thiên Bảo buộc dây thừng quanh eo mình, Khả Nhi cũng làm tương tự. Sau đó cả hai cùng nhảy xuống hồ nước. Quá trình thu hoạch Rong Đuôi Phượng bắt đầu.

Vì không thể mang theo nhiều nên cả hai cắt vừa đủ. Khi đã thấy đủ thì dừng, bỗng Khả Nhi còn nhìn thấy dưới đáy hồ có vật phát sáng. Nàng lặn xuống dưới đáy hồ. Hồ chỉ sâu vài mét, nước lại rất trong. Đèn pin của Khả Nhi dễ dàng soi xuống đáy hồ. Nàng nhìn thấy hình dạng của vật lấp lánh kia. Đó là một chiếc nhẫn kim cương. Ở thời này không ai còn tổ chức hôn lễ, cũng chẳng ai trao nhẫn cho nhau và chẳng ai rảnh rỗi đeo trang sức nên ngoại trừ các cụ u60 đổ lên ra thì thế hệ sau rất ít ai biết về nhẫn kim cương.

Nhìn vật kia lấp lánh mê người, Khả Nhi vươn tay ra cầm lấy nó. Nàng mải mê với chiếc nhẫn mà không hề biết có một bóng đen to lớn đang lượn lờ xung quanh nàng.

Lúc này một cánh tay vòng qua eo của nàng, ra sức kéo nàng lên. Đó chính là Thiên Bảo, sau khi cả hai ngoi lên thì hắn liền nói : " Nhanh lên bờ, bên dưới có cá lớn."

Nhưng chưa kịp làm gì thì Khả Nhi đã bị một thứ gì đó kéo xuống mất hút. Thiên Bảo hốt hoảng lặn xuống tìm, lúc này hắn thấy một con cá lớn giống với cá lóc nhưng dài tới vài mét.

" Cá Lóc Quỷ, là loài cá lóc bông sau khi bị biến dị. Con trưởng thành có thể dài tới 4 mét, vốn mang bản tính hung dữ nên Cá Lóc Quỷ xếp vào dạng quái vật nguy hiểm."

Sau khi biến dị, Cá Lóc Quỷ có một cái đầu lớn lởm chởm gai nhọn, cái miệng rộng ngoác với hàm răng như lưỡi cưa chi chít, cộng thêm lớp vảy cứng khiến nó giống như một quả ngư lôi vậy.

Lúc này Khả Nhi bị kéo xuống đáy hồ, nàng rút dao ra phòng thủ. Cá Lóc Quỷ vừa kéo vừa lắc khiến nàng choáng váng. Nhưng cũng may sao nàng vừa tốt nghiệp Chiến Binh Thực Tập trở thành Chiến Binh, với thể thực là 15 thì việc nín thở dưới nước vài phút không khó, cộng thêm cơ thể khỏe mạnh. Nàng chống trả quyết liệt, nàng vung dao đâm vào đầu của Cá Lóc Quỷ nhưng đầu nó khá cứng, mũi dao chỉ đủ làm trầy da của nó.

Lúc này Thiên Bảo cũng đã lặn xuống tới nơi. Hắn dùng đao của mình chĩa về phía Cá Nóc Quỷ và nhấn nút ở cán đao, ngay lập tức một luồng khí cực mạnh từ hai bên lưỡi đao phóng ra đẩy đao đi như một quả ngư lôi dưới nước.

Tuy nhiên, Cá Lóc Quỷ nhanh nhẹn đã vẫy đuôi một cái tăng tốc tránh né. Nhưng nó lại quên rằng bản thân nó đang ngậm chân của Khả Nhi. Chỉ chờ có thế Khả Nhi dùng dao găm đâm thẳng vào mắt của nó. Nó đau đớn vùng vẫy, Thiên Bảo sau khi đâm hụt thì liền tắt đao đi sau đó khởi động lại lần nữa, lần này không thể trượt vì nó đã bị mù.

Lưỡi đao xuyên thủng thân con cá quỷ, máu đỏ chảy ra không ngừng. Thiên Bảo và Khả Nhi nhanh chóng ngoi lên bờ.

Bạn đang đọc Ngôi Vương Thời Mạt Thế sáng tác bởi HiepLion
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiepLion
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.