Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạ Tĩnh Sẽ Đem Tướng Quân Trở Lại

Tiểu thuyết gốc · 2330 chữ

- Trường tướng quân, vì mọi người bên dưới, Dạ Tĩnh cầu xin ngài hãy lấy lại đơn xin thôi việc từ tay đại tướng...

Đối với những lời nói đó của Dạ Tĩnh, Trường Lâm cũng có chút run động. Nhưng chuyện nàylòng hắn đã quyết, không thế không nghỉ việc được.

Hắn đặt nhẹ tay mình lên vai Dạ Tĩnh, ấm áp nói:

- Ta tin ngươi làm được mà Dạ Tĩnh. Yên tâm đi, ta sẽ trở về thăm đơn vị chúng ta thường xuyên, trong khoảng thời gian này, có gì không hiểu cứ hỏi rõ ta. Ta nhất định sẽ dạy những gì bản thân biết được cho ngươi.

Dạ Tĩnh biết bản thân không thể nào thuyết phục được tướng quân thì gục mặt xuống, không muốn nhìn thấy khuôn mặt ấm áp cung cấp năng lượng để cho mình có sức làm việc hàng ngày nữa, mà ậm ừ:

- Dạ vâng...

Sau khi đánh bại được Thục Thành Thụ ở Thành Milan xong, Trường Lâm lại bắt đầu ngồi lại bàn giấy, làm nốt những công việc cuối cùng của mình ở đơn vị.

Những ngày này, vì để thúc đẩy quá trình sắp xếp công việc nhanh hơn, nên Trường Lâm đã thức thâu đêm, từ sáng đến tối. Dạ Tĩnh cũng hệt như vậy, cũng thức đêm cùng hắn để mà làm việc.

Dạ Tĩnh vì giận dỗi Trường Lâm vì việc hắn từ chức rời khỏi đơn vị, nên trong suốt những ngày đó, ngoài những chuyện liên quan đến công việc ra thì cô. Không nói bất kỳ lời nào với Trường Lâm.

Điều này trái ngược hẳn với một Dã Tĩnh lúc nào cũng luôn năng động, líu lo bên tai hắn. Nhưng Trường Lâm lại không bất mãn gì, ngược lại càng đồng cảm với cảm giác của cô hơn. Vì tự nhiên một ngày nào đó, đội trưởng đã gắn bó với hắn từ khi mới vừa vào thực hiện nhiệm vụ bỗng nhiên từ chức, thì Trường Lâm cũng chắc chắn rất buồn, mà trách người đội trưởng đó.

Đến ngày cuối cùng, hắn cuối cùng cũng phê duyệt xong hết cả những yêu cầu mà binh sĩ gửi đến, đồng thời cũng bàn giao lại huy chương chỉ huy tối cao của đội quân mình cho Dạ Tĩnh.

Dạ Tĩnh cầm lấy huy chương mà lòng không vui nổi. cô ngước mặt mình lên, nhìn thấy tướng quân của mình đang tươi cười rạng rỡ hệt như là một đứ bé, vỗ nhẹ lên vai cô trước hàng ngàn con người phía bên dưới..

Trường Lâm nói:

- Dạ Tĩnh, từ ngày này về sau, ngươi chính là tướng quân trẻ tuổi nhất Vĩnh Nguyên Quốc chúng ta! Chúc mừng!

Lúc đấy cả cơ quan hệt như là một buổi âm nhạc hoàng tráng với vô số siêu sao biểu diễn. Những người binh sĩ kia, nhìn nghe thấy lời chúc mừng của tướng quân thì hò reo không ngớt lời chúc mừng Dạ Tĩnh.

Nhưng lúc này Trường Lâm quay xuống nhìn mọi người, rồi bắt dầu tuyên bố:

- Vì Dạ Tĩnh từ ngày hôm nay là tướng quân của chúng ta. Nên ta, Trường Lâm xin thông báo với mọi người về một điều. Đó chính là từ ngày hôm nay ta không còn là Trường tướng quân nữa, mà chỉ là một con người bình thường mà thôi.

Nghe xong những lời nói này của Trường Lâm thì cả ngàn người bỗng nhiên trố mắt nhìn nhau rồi thảo luận, sau đấy tuyệt nhiên chìm sâu vào trong tĩnh lặng.

Bất ngờ từ phía bên dưới vang lên một tiếng hỏi:

- Tướng quân? Ngài thật sự từ chức hay sao?

Trường Lâm không nói gì, chỉ vỗ nghẹ vai Dạ Tĩnh nói:

- Từ ngày về sau, mọi người đều phải nghe răm rắp lời Dạ Tĩnh hệt như lời ta hiểu chứ?

Rồi hắn hướng về phía Du Minh nói:

- Du Minh, ngươi nhất định phải hướng dẫn thật kỹ tân tướng quân chúng ta nghe thấy không? Chỉ cần lơ là một chút thôi thì ta sẽ phạt ngươi đấy!

Mặc dù Du Minh bên ngoài cực kỳ bặm trợn, hệt như một tên đầu đướng xó chợ, lên chiến trường thì điên tiết chém giết hệt như một con chó dại, thích thì đụng, đụng thì đánh, không sợ trời, không sợ đất nhưng khi nghe thấy giọng nói lớn của Trường Lâm thì hệt như một con cún con, chỉ biết răm rắp nghe lời mà làm theo, mà gật đầu.

Trường Lâm sau khi nói những lời cuối cùng để chia tay mọi người xong thì định lui xuống ra về, nhường lại sân khấu cho Dạ Tĩnh lên nhậm chức.

Nhưng hắn chưa kịp đi thì Dạ Tĩnh đã kéo ống tay áo, giữ Trường Lâm ở lại.

Trên khuôn mặt cô bây giờ chảy xuống hai dòng lệ thầm. cô thì cũng không có đủ dũng khí để đối mặt với người mình ngưỡng mộ nữa, mà chỉ có thể thầm cầu xin:

- Tướng quân... Ngài chỉ có thể vì ta mà ở lại chỗ này được không? Làm ơn đấy tướng quân, cả đời Dạ Tĩnh đều tự dành lấy, chỉ riêng lần này là cầu xin tướng quân mà thôi.

Trường Lâm thở dài. Hắn không thể ngờ được là Dạ Tĩnh hằng ngày mạnh mẽ, tươi vui như thế, lại có một mặt dễ khóc đến như thế này, hệt như tên nhóc hắn lần đầu tập hợp lên tiền tuyến vậy.

Hắn ôm lấy cô, rồi nói:

- Mạnh mẽ lên, ta biết ngươi có thể làm được mà.

Nói xong những lời cuối cùng với Dạ Tĩnh, vỗ về cô ấy dừng khóc xong, Trường Lâm mới yên tâm lên xe mà rời khỏi đơn vị.

Lúc này trời đã chập tối, tiệc nhanh cũng đã chóng tàn, tuy ai nấy cũng đều rất vui mừng vì Dạ Tĩnh trở thành nữ tướng trẻ tuổi nhất nhân loại, nhưng quả thực sau ngày hôm nay, khi trở về nhà, cơ quan của mình, thì tâm trạng ai nấy đều nặng trĩu, hệt như có một khối chì đè lên người mình vậy.

Nhất là Dạ Tĩnh. Bên ngoài dự tiệc thì cười cười nói nói như thế với các đồng đội, nhưng ánh mắt của cô lúc nào cũng hướng về phía chiếc xe của Trường Lâm tướng quân đi cả.

Về đến nhà, Dạ Tĩnh cởi chiếc áo khoách bên ngoài ra, treo lên cây sào phía bên trong. Rồi cô mở đèn lên. Đèn vụt sáng chiếu khắp căn phòng tối. Để lộ ra một hành lang dẫn đến phòng khách.

Bước vào phòng khách, Dạ Tĩnh lấy ví tiền, cùng với vài thiết bị liên lạc của mình ra đặt trên bàn, sau đấy đi vào phòng tắm để mà tắm rửa sạch sẽ bụi bẩn.

Phòng tắm của Dạ Tĩnh cũng hệt như những cô gái bình thường ở nơi đây. Đều có một vòi sen trên đầu của bồn tắm bằng sứ trắng, bên cạnh là một chiếc màn, ngăn cách khu vực đi vệ sinh với khu vực tắm rửa. Nhưng đặc biệt ở chỗ, nằm đối diện với bồn cầu, cùng với bồn tắm là một đôi ảnh.

Một bức ảnh là chụp một thanh niên tay ôm theo một đứa nhóc vào trong lòng mà chạy trốn khỏi thứ gì đó, bức ảnh thức hai được đặt phía bên trong bồn tắm chính là bức ảnh mà Dạ Tĩnh chụp chung với Trường Lâm.

Nguyên lai chuyện này phải kể từ rất lâu về trước. Khi đấy ở một ngôi làng xa xôi hẻo lánh, biệt lập với các quốc gia, thành trì lớn của nhân loại, tự nhiên từ dưới đất chui lên một gốc Thục Thần Thụ.

Thục Thần Thụ kia nhanh chóng nhả ra vô số tiểu Ma Năng Quái, giết sạch gầ như cả cái làng nhỏ đó. Bố mẹ, anh trai của Dạ Tĩnh trước khi bị đám tiểu Ma Năng Quái kia giết chết đã đem cô đóng vào một cái thùng gỗ, rồi quăng xuống dưới đất để mà bảo mạng.

Đám Ma Năng Quái kia vì mới được sinh ra, nên tâm trí còn vô cùng non nớt, thế nên đã bỏ qua thùng gỗ, từ đó Dạ Tĩnh may mắn thoát được một kiếp.

Nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì cô trong thùng gỗ đã di chuyển, làm đánh động một con Ma Năng Quái, khiến nó nhận ra bên trong có sinh vật sống nên lao lên tấn công.

Vừa đúng lúc đấy thiếu niên vừa được tiêm huyết thanh Biến Dị là Trường Lâm xuất hiện, ra tay tử chiến với Ma Năng Quái kia, cứu thoát được Dạ Tĩnh. Bức ảnh kia chính là một hình ảnh hiếm hoi được chụp bởi một phóng viên đi theo làm việc tại đấy.

Còn bức ảnh thứ hai lại chính là bức ảnh đầu tiên mà Dạ Tĩnh gặp lại được ân nhân của mình. cô nhận ra được Trường Lâm, bởi vì cô nhớ rất rõ khi đó Trường Lâm vẫn còn rất yếu ớt, thế nên sau khi trúng phải một chiêu của con Ma Năng Quái kia đã để lại một sọc rất dài chảy dọc từ khuỷu đến mu bàn tay.

Và sau khi gặp lại, không biết kể từ lúc ào cô đã thầm mến mộ hắn. Biết được Trường Lâm không có ai bên cạnh, cô liền nổ lực chăm sóc nhan sắc bản thân hằng ngày, rồi kể cả về mảng thành tích, cô đều nỗ lực đánh đến mức xuất sắc, khó ai mà qua được, để có thể ở bên cạnh Trường Lâm, tiếp cận hắn.

Thế nhưng rồi, đùng một cái, hắn rời đi. Công sức bao năm của cô gần như đổ sông để bể. cô cực kỳ không can tâm, cực kỳ không can tâm một chút nào cả.

Bước ra bên ngoài với một tấm khăn quấn bên ngoài, cùng với một khuôn mặt bơ phờ mất hết sức sống. Dạ Tĩnh đi vào bên trong phòng của mình.

Phòng của cô là một căn phòng cũng khá là lớn, với một cái bàn để một cái máy tính to, làm việc, một cái bàn dùng để làm việc bằng giấy. Nhưng khác với những cô gái bình thường, sẽ trang trí căn phòng bằng những tông màu sáng hồng, đầy dễ thương, nếu không thì cũng treo những bức ảnh của thần tượng mình ở trên để ngắm nhìn mỗi ngày, thì Dạ Tĩnh lại treo những bằng khen, cùng với vô số bức ảnh trong quân ngũ của mình.

Những bằng khen này đều là do Trường Lâm ký lên cả, những bức ảnh được treo trên đó cũng đều là ảnh chụp chung của cả hai người, hoặc là ảnh chụp tập thể của đội quân mà cô hiện tại đang cầm đầu.

Phía bên dưới là một cái kệ sách, chứa những bài báo được viết bằng tay, và những cuốn sách có nhắc đến Trường Lâm, hoặc là viết về hắn cùng với vài quyển sổ nhật ký.

Trên giường của Dạ Tĩnh thì cũng hệt như những cô gái thông thường khác, đều tràn ngập gấu bông. Nhưng những con gấu bồ này đều là hàng mà Dạ Tĩnh tự làm dựa trên hình tượng của Trường Lâm. Nhất là cái vỏ gối, được cô đặc riêng từ một họa sĩ có tiếng, vẽ lại hình ảnh hệt như kích thước thật của hắn, để tối nào Dạ Tĩnh cũng đươc ôm lấy Trường Lâm mà mơ đẹp.

Dạ Tĩnh tắm xong thì thất vọng đi đến trước mặt mấy bức ảnh kia.

cô gào lên một tiếng:

- Agh!!!!

Rồi dùng tay mình xé đi ba bốn bức được treo trên tường, rồi giẫm vụn nó thành từng mảnh nhỏ.

Bức ảnh mà lúc nào Dạ Tĩnh cũng xem như báu vật kia thế mà trong một hôm lại bị cô dùng một tay xé nát đi thành từng mảnh.

cô nức nở nói:

- Tại sao? Tại sao cơ chứ? Tại sao lại nghỉ hưu vào lúc nào cơ chứ tướng quân? Ngài có biết là Dạ Tĩnh ta đau lòng đến cỡ nào hay không hả?

cô ôm lấy mặt mình, quỳ xuống khóc nức nở trên mặt đất. Đối với người khác thì việc Trường Lâm nghỉ hưu cùng lắm là buồn mất mấy ngày mà thôi, còn đối với Dạ Tĩnh thì nó chả khác nào lấy đi một phần sự sống của cô cả.

Động lực, sức sống của cô từ trước đến giờ đó chính là được đi cùng với hắn, cùng nhau tiêu diệt đám Ma Năng Thú kia đến con cuối cùng. Thế mà bây giờ hắn lại bỏ cô mà đi. Đây đối với Dạ Tĩnh chả khác nào một sự phản bội đau đớn cả.

Bất chợt cô ngừng khóc. Dạ Tĩnh chống lên bức tường từ từ đứng dậy, đi đến chỗ bàn giấy. Lúc này khuôn mặt của cô đen khịt đến đáng sợ, hai mắt thì vô hồn hệt như là mắt người chết trôi, lúc nào cũng trừng trừng nhìn vào thủ phạm đã sát hạn mình, nụ cười dần dần trở nên điên dại, dài đến tận mang tai, không còn giống với người bình thường nữa.

Cô cười điên dại, nhìn trừng trừng cặp mắt đáng sợ của mình, dán thẳng vào tệp tài liệu dưới bàn mà nói:

- Nếu ngài muốn rời cũng được. Dạ Tĩnh nhất định sẽ mang ngài quay trở lại. Trường tướng quân, Dạ Tĩnh sẽ không khiến cho ngài thất vọng, thất vọng đâu. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Bạn đang đọc Nghỉ Hưu, Ta Về Quê Nuôi Con Gái sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.