Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Muốn Nghỉ Hưu

Tiểu thuyết gốc · 2422 chữ

Năm XXX thì trên khắp trái đất xảy ra một sự kiện kinh hoàng, làm thay đổi cả hành tinh. Sự kiện đó mang tên Khải Hoàng. Khi đấy từ trên trời mở ra vô số cánh cổng đen khịt. Từ những cánh cổng đó, phóng tới vô số những cột trụ lớn mà nhân loại gọi đó là Thục Thần Thụ. Thục Thần Thụ nguyên lai không giống một cái cây, mà giống với một cái tháp thì đúng hơn, từ bên trong cái tháp đó thả ra vô số sinh vật kì dị, to lớn, mang tên Ma Năng Quái.

Ma Năng Quái không những sỡ hữu thân hình kì dị, nhiều con to lớn bằng tòa nhà cả trăm tầng, mà còn sỡ hữu nhiều dị năng vô cùng đặc dị. Như là điều khiển xác chết, lây nhiễm dịch bệnh, biến cát thành cây. Đối mặt với bọn chúng, nhân loại hoàn toàn không có sức hoàn thủ nào.

Nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất, thì từ bên trong một tháp Thục Thần Thụ xuất hiện một thiếu niên. Hắn được cả nhân loại gọi là Anh Hùng Cứu Thế.

Anh Hùng Cứu Thế mặc dù chỉ nhỏ bé bằng một thiếu niên một mét bảy mươi lăm bình thường, nhưng lai có thể đánh ngang được với một con Ma Năng Quái Biến Dị to gấp đôi một tòa nhà chọc trời.

Từ khi Anh Hùng Cứu Thế xuất hiện, trên địa cầu cũng xuất hiện những người hệt như thế. Những người đó mang tên là Siêu Năng Giả, đều sỡ hữu năng lực có thể đối kháng được với đám Ma Năng Quái kia.

Nhưng.... Không chỉ có Siêu Năng Giả là những người sống cùng với năng lượng những cỗ năng lượng do Ma Năng Quái phát ra, mà có được năng lực ngập trời. Mà còn có thêm một loại nữa, được gọi là Biến Dị Giải.

Biến Dị Giả gần giống với Siêu Năng Giả, đều có được năng lực đặc thù hệt như đám Ma Năng Quái kia. Nhưng đặc biệt một điểm, Biến Dị Giả là do bàn tay con người một tay tạo nên, bằng cách tiêm một thứ gọi là Huyết Thanh Biến Dị đươc trích xuất từ Siêu Năng Giả, cùng với máu thịt của đám Ma Năng Quái.

Dịch tương Của Siêu Năng Giả, giúp ức chế bớt đi quá trình biến dị của đám Ma Năng Quái, khi đấy người bình thường mới có thể an toàn mà tiêm vào được.

Bằng vào hai loại người đấy, thế nhưng thế trận giữa nhân loại cùng với Ma Năng Quái lúc nào cũng trong thế giằng co vô cùng khốc liệt. Số lượng Ma Năng Quái, cùng với nhân loại ngã xuống không bao giờ ít hơn mười con số không. Anh Hùng Cứu Thế cũng vì trận chiến này mà cũng anh dũng hi sinh ngã xuống trên chiến trường.

Tất thảy những Biến Dị Giả, Siêu năng Giả một khi chứng thực được năng lực của mình liền được đem đi đến tiền tuyến để ngăn chặn quái vật. Cũng bởi vì một phần kinh tế bây giờ phụ thuộc vào đám Ma Năng Quái này, thế nên ra tiền tuyến đánh quái không phải là một việc gì quá ít tiền, ngược lại còn kiếm được rất nhiều. Nhiều gia tộc mấy đời chuyên đi đánh Ma Năng Quái mọc lên, nhiều người cũng vì thế mà muốn dựa vào đây để mà thay đổi cuộc sống mình.

Và Trường Tâm Minh Lâm, gọi tắt là Trường Lâm cũng không ngoại lệ. Hắn cũng từng là một thiếu niên trẻ tuổi, đầu quân ra tiền tuyến muốn thay đổi cuộc đời mình, thay đổi kết cục của nhân loại. Muốn tái hiện quá khứ huy hoàng cực thịnh của nhân loại trước kia.

Sau mười lăm năm cống hiến hết cuộc đời của mình, hắn leo lên được hàm tướng quân. Là một trong những chức vị cao nhất trong quân đội của nhân loại, chỉ xếp sau hàm đại tướng quân.

...

Một người cao gần hai mét, mặc trên người một bộ cơ giáp xanh biếc, tay cầm theo một thanh trường đao dài ba mét, đang đạp trên một cái đầu dê to lớn.

Người mặc lam cơ giáp kia không ai khác chính là Trường Lâm, tướng quân của Lam Ngọc Tinh Quân. Và cái đầu dê dưới chân hắn nguyên lai chính là kẻ trấn giữ cuối cùng, hay gọi thân thương hơn chính là trùm cuối của một Thực Thần Thụ, Đại Phúc Tựu Dương, nguyên lai là một con Ma Năng Quái đầu dê thân người, cao khoảng chừng tám mét, phía sau lưng lại có một đôi cánh dơi, với dị năng được gọi là Tử Vong. Nôm nan là bất kỳ sinh vật nào trúng phải đòn của nó, đều chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Là một trong những con trùm cuối khó giết nhất. Người sống sót khi đụng độ nó trở về cũng chỉ có duy nhất một Anh Hùng Cứu Thế mà thôi, nhưng lúc đấy Anh Hùng Cứu Thế của nhân loại cũng trả giá không ít, cả một thân thể bị thương tàn tạ, nằm liệt giường hẳn một năm mới có thể hoàn toàn bình phục được. Điều nó nói lên sức mạnh gần như tuyệt đối của con gác cổng này.

Thế mà Trường Lâm bây giờ lại có thể chém được nó một nhát chí mạng, đạp cái cơn ác mộng của Thành Milan xuống dưới chân.

Lúc này từ phía đằng xa, hai bóng hình mặc giáp đen chạy hối hả tới. Một ngươi thì cầm một cây mảnh đao đỏ rực, một người thì cầm theo một khẩu súng trường tương lai bước đến chỗ Trường Lâm đang bận trên người bộ lam cơ giáp kia.

Người cầm trường đao nhấn nhẹ bên cạnh cái mũ, để cho nó mở ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của một thiếu nữ trẻ trung hai mươi tuổi.

cô ấy nói:

- Tướng quân! Tướng quân không sao chứ? Tại sao ngài không đợi chúng tôi đến yểm trợ, mà lại tự mình chiến đấu với con quái thú kia vậy hả? Ngài có biết làm thế là nguy hiểm lắm hay không?

Người bên kia cười cợt, trêu chọc nói:

- Dạ Tĩnh à, ngươi khờ thật hay là giả khờ nữa. Nếu tướng quân không đi trước, thì e rằng đến mùa quýt năm sau con trùm này cũng không giải quyết được. Dù chúng ta có lên ứng cứu được thì cũng chỉ làm thăm thêm thương vong vô ích mà thôi.

Dạ Tĩnh nghe thế thì đỏ mặt, qua qua chửi tên đồng nghiệp của mình:

- Ngươi nói ai khờ? Mẹ ngươi mới khờ đấy, nếu tướng quân lần này có mệnh hệ gì thì chúng ta phải biết làm sau đây?

Trường Lâm nghe bọn trẻ cãi nhau như thế thì bên trong cơ giáp nhẹ nhàng mỉm cười một cái.

Hắn cắm trường đao mình bên cạnh, ngồi phệt xuống, sau đấy bấm vào phần bên cạnh của cái mũ, để lộ ra khuôn mặt có phần già dặn, lãng tử của mình. Trường Lâm ngước nhìn lên phía trên, nhìn ngắm ngầu trời rộng lớn rồi bất giác thở dài một tiếng.

Hắn nói:

- Thôi được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa. Lần này dẫn binh không ai bị thương nặng, xem ra ta lập công lớn rồi. Nào cùng về doanh trại thôi.

Nghe thấy tiếng của Trường Lâm, cả hai người liền im bặc, rồi đi theo hắn trở về tụ hội với đội quân của mình.

Cả đoàn quân gần vạn người được một chiếc phi cơ màu đen chở về doanh trại đóng ở kế bên Thành Milan.

Những người ở doanh trại Thành Milan nghe được tin Trường Lâm tiêu diệt được Đại Phúc Tựu Dương thì vui như trẩy hội. Lều khui hết lương thực được cung ứng để mà ăn uống no say một bữa. Trường Lâm cũng không nằm ngoài cuộc vui đó, cũng liền uống với mọi người một chút.

Nhưng khi mọi người đang sung sướng bởi vì lần này nhất định sẽ có trọng thưởng vì đã phá hủy thành công một Thục Thần Thục, thì Trường Lâm ngồi bên ngoài, cầm theo cốc bia to lớn quan sát bọn họ đầy suy tư.

Ăn uống no say xong, đợi đám người hậu cầu thu xếp lại toàn bộ chiến công, Trường Lâm mang theo Dạ Tĩnh đi về cơ quan để gặp đại tướng Tô Tinh Mộc của mình.

Tô Tinh Mộc là một lão già năm năyh đã ngoài năm mươi, tóc tai gì cũng đã bạc trắng. Khi thấy Trường Lâm bước vào thì nhẹ nhàng lịch sợ kéo ghế ra cho hắn ngồi, rồi còn chu đáo kêu người pha trà, hệt như Trường Lâm hắn là một đồng nghiệp quan trọng cùng cấp bậc vậy.

Quen biết nhau đã lâu, Tô Tinh Mộc cũng thoải mái với Trường Lâm mà ngã lưng ra phía đằng sau cái sofa của mình nói:

- Trường Lâm ngươi bây giờ không cùng với cấp dưới mình nhậu ba ngày ba đêm hay sao mà nhàn rỗi ghé qua chỗ lão già ta đây mà uống nước nhỉ.

Nói rồi, lão Tô Tinh Mộc lấy ra một điếu thuốc mời Trường Lâm. Nhưng Trường Lâm lại từ chối ý tốt của lão, vốn từ trước đến giờ vẫn chưa từng xảy ra.

Trường Lâm nói:

- Đội trưởng à, uống những thứ này hôi lắm, lại không tốt cho sức khỏe nữa.

Tô Tĩnh Mộc nghe thế thì nhìn hắn với ánh mắt vô cùng bất ngờ nói:

- Từ trước đến nay ta chưa từng thấy ngươi từ chối thuốc lá bao giờ? Biến Dị Giả như ngươi đều sở hữu sức đề kháng hơn người mà, có thua kém gì Siêu Năng Giả như ta đâu?

Trường Lâm cười cười nói:

- À... Không có gì đâu, chỉ là ta cảm thấy có chút không thích hợp bây giờ mà thôi. Không phải ý gì đâu đội trưởng.

Tô Tĩnh Mộc nghe thế thì nghiêm túc dập điếu thuốc, nhìn Trường Lâm với ánh mắt đằng đằng sát khí hỏi:

- Vậy ngày hôm nay ngươi đến đây để nhờ vả lão già ta làm gì thế?

Trường Lâm vô cùng thoải mái, nở ra một nụ cười gượng, nói:

- Ta muốn nghỉ hưu!

Nghe thế cả hai người Dạ Tĩnh, cùng Tô Tinh Mộc đều há miệng cứng người không thể tin vào tai mình đã nghe dược điều gì.

Dạ Tĩnh làm thân tính bên cạnh hắn lại không để tâm gì đến vị đại tướng đối diện, mà trở thành người đầu tiên lên tiếng chất vấn nói:

- Tướng quân ngài đang nói cái gì vậy? Nghỉ hưu? rõ ràng là ngày vẫn còn đà để mà thăng tiến nữa mà? Ngày chỉ mới ba mươi hai, ba mươi hai tuổi thôi đấy. Nghỉ hưu làm gì cơ chứ?

Tô Tĩnh Mộc nói tiếp:

- Cái tên tiểu tử nhà ngươi định khiến lão già ta tức chết đấy à? Ta đang dự định làm quay ra làm bàn giấy vì tuổi già đấy, ngươi về sau sẽ thay ta ngồi lên chức đại tướng này đây, thế mà giờ này ngươi muốn nghỉ hưu là sao?

Trường Lâm khó xử gãi đầu nói:

- Ha... Ha... Thứ lỗi, đã làm hai người kỳ vọng nhiều rồi. Kỳ thực ta cũng đã có sắp xếp, sau trận chiến ở Thành Milan này sẽ liền nghỉ hưu, chỉ muốn nói với đại tướng mà thôi...

Tô Tĩnh Mộc thở dài một tiếng, rồi nói:

-Thôi được, nếu như ngươi đã nói như thế thì cứ yên tâm nghỉ hưu đi. Lão già khọm ta sẽ giúp ngươi giữ yên bè phái... Nhưng có một việc, chức vị tướng quân kia, ngươi sẽ làm như thế nào? Ngươi rời đi thì cái vị trí nồng cốt đấy sẽ làm sao?

Trường Lâm cười một cái thật tươi, kéo tay Dạ Tĩnh nói:

- Tiểu nha đầu này nhìn vậy thôi chứ khi ta đi vắng thì toàn bộ việc trong đội đều do tiểu nha đầu này quản lý. Rất có tốt chất đấy đại tướng à.

Tô Tĩnh Mộc nghi hoặc hỏi:

- Còn trẻ như vậy sao? Ta chắc rằng cánh tay phải này của ngươi chưa đến hai mươi hai tuổi đâu nhỉ?

Trường Lâm Cười sảng khoái nói:

- Thì lúc trước chả phải đại tướng là người đề cử ta hay sao, lúc đấy ta còn chả phải là đội trưởng nữa cơ, mà chỉ là phó đội mà thôi. Dạ Tĩnh nếu thực so cùng với ta năm đó, không biết là hơn bao nhiêu lần nữa. Nhất định sẽ trở thành đội trưởng trẻ nhất của lịch sử nhân loại.

Tô Tĩnh Mộc nói:

- Không giao cho tên Du Minh hay sao? Rõ ràng một điều đó chính là Du Minh đại tá có thành tích khủng bố nhất trong đội quân của ngươi mà?

Trường Lâm lắc đầu:

- Thành tích tốt, nhưng thực sự giao cho Du Minh kia quả lý kỳ thực ta không yên tâm một chút nào. Đúng, ta không thể không công nhận tài năng của hắn, cũng không thể không công nhận tính tình máu lửa của tên này, đã khiến cho bản thân cùng với chúng ta gặt hái được không biết bao nhiêu là thành tựu to lớn. Nhưng! Đứng trước trách nhiệm to lớn như thế, Du Minh vẫn là thiếu một cái đầu lạnh để mà suy nghĩ thích hợp.

Tô Tĩnh Mộc rít một hơi thuốc dài, thở ra một làn khói trắng bay xung quanh phòng, nói:

- Tùy ngươi thôi. Lão già ta cũng không nên nghi ngờ cách nhìn người của ngươi nữa.

Trường Lâm nói xong thì đưa tờ giấy thôi việc cho Tô Tĩnh Mộc, rồi rời đi.

Trên đường đi Dạ Tĩnh liên tục chất vấn, thuyết phục Trường Lâm ở lại:

- Tướng quân, tại sao ngài lại từ chức như thế? Rõ ràng ngài đang ở trên đà phát triển mà? Vẫn còn thời gian mà. Tại sao ngài lại không tiếp tục dẫn dắt chúng ta nữa cơ chứ?

Bạn đang đọc Nghỉ Hưu, Ta Về Quê Nuôi Con Gái sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.