Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hầu hạ tôi cho tốt, nếu làm tôi hài lòng, tôi sẽ suy xét việc để cô quay lại trường

Phiên bản Dịch · 4394 chữ

Chương 9: Hầu hạ tôi cho tốt, nếu làm tôi hài lòng, tôi sẽ suy xét việc để cô quay lại trường

Lời của Trần Dục Sâm đánh thẳng vào trái tim cô, giống như một viên đá được ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến cô không nhịn được mà run lên.

“Nếu không dám, thì cứ ngoan ngoãn mà làm tình nhân của tôi đi.” Vứt lại câu đó, Trần Dục Sâm xoay người bước ra khỏi phòng.

‘Cạch’ một tiếng, cửa bị khóa lại.

Tô Y Tình vẫn chưa hồi thần lại sau câu nói của Trần Dục Sâm, chân nhũn ra, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, cuộn tròn người lại, uất ức tới mức nước mắt không kìm nổi mà chảy ra.

Công sức hai ngày của cô, cuối cùng chỉ vì một câu nói của Trần Dục Sâm mà bị giẫm đạp, cho người khác hy vọng rồi lại cướp đi hy vọng, đúng là phong cách của Trần Dục Sâm…

Phía bên ngoài, Lâm Tú nhìn thấy Trần Dục Sâm tức giận bước ra từ phòng Tô Y Tình, trong lòng cảm thấy khó hiểu, không phải ngày hôm qua còn bình thường sao, sao hôm nay lại…

…….

Cả ngày hôm nay Tô Y Tình không bước ra khỏi phòng, ngay cả cơm cũng không ăn, Trần Dục Sâm đi tới công ty từ sáng cho nên không hề biết chuyện này. Khi hắn về tới nhà cũng đã 9 giờ tối, mới được biết cả ngày hôm nay Tô Y Tình không hề ăn thứ gì cả.

Nghe vậy, Trần Dục Sâm cười khẩy một tiếng: “Muốn chống đối? Cứ mặc cô ta, nếu không ăn thì đổ đi.” Sau đó đi thẳng lên lầu.

Trần Dục Sâm tắm xong, đi tới phòng đọc sách. Sách thì không đọc được mà trong đầu lại toàn hình ảnh của Tô Y Tình, đặc biệt là tối hôm qua, hình ảnh Tô Y Tình cuộn tròn lại trong người hắn khó chịu rên rỉ không ngừng hiện lên trong đầu. Trần Dục Sâm bực bội khép quyển sách lại, đi xuống tìm Lâm Tú.

Lâm Tú lúc này đang loay hoay trong bếp, đồ ăn của Trần Dục Sâm là do bà nấu riêng, hắn rất kén ăn, đồ ăn không hợp mùi vị sẽ không bao giờ đụng đũa. Trần Dục Sâm muộn như vậy mới về, trong mắt còn tia máu, chắc chắn là còn chưa kịp ăn cơm, Lâm Tú đã chăm sóc Hoặc Lôi Sâm từ khi hắn còn nhỏ, sao có thể đành lòng nhìn hắn như vậy.

“Hừm… Cháo cho Tô Y Tình còn không?” Trần Dục Sâm gõ gõ từng nhịp vào bàn, mặt không đổi sắc mở miệng.

Khi Lâm Tú nghe những lời này, cảm thấy có chút buồn cười. Không phải bảo là đổ đi sao? Thằng bé này…

“Còn, để tôi đi lấy…” Lâm Tú cười tủm tỉm, ánh mắt đầy thâm ý.

Trần Dục Sâm ‘khụ’ một tiếng, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt đó của Lâm Tú. Loại chuyện mất mặt như thế này, đây nhất định là lần đầu cũng là lần cuối hắn làm!

Trần Dục Sâm bưng khay đựng bát cháo lên lầu, đi tới trước phòng của Tô Y Tình, cũng chẳng buồn gõ cửa, cứ thế mà đẩy cửa vào. Trong phòng rất tối, bởi vì biệt thự được thiết kế theo phong cách hắn thích cho nên màu sắc chủ đạo của các phòng hầu hết đều là đen xám.

Trần Dục Sâm vừa bật đèn, cả phòng đã sáng hẳn lên. Căn phòng cũng chẳng khác lúc hắn rời đi là bao, trên mặt đất vẫn còn giấy vụn lúc sáng bị hắn xé. Tô Y Tình đang ngồi cuộn tròn thân thể lại, đầu chôn vào giữa hai đầu gối, giống như liễu rủ trong gió, chọc người đau lòng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Y Tình tưởng là Lâm Tú lại lên khuyên cô, mặt vẫn không ngẩng lên, rầu rĩ nói: “Con không ăn đâu, dì bưng xuống đi.”

“Không ăn cái gì? Hửm?” Trần Dục Sâm đặt bát cháo lên bàn, đi tới trước mặt Tô Y Tình.

Nghe thấy giọng nói này, Tô Y Tình giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, trước mắt là đôi chân thon dài thẳng tắp, ngước mắt lên chút nữa, là gương mặt tà mị của Trần Dục Sâm, hắn cúi đầu, nhướn mày nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh.

Tô Y Tình vẫn còn tức giận chuyện lúc sáng, phồng má lên, tức giận hừ một tiếng, quay mặt qua một bên, không muốn để ý tới cái tên xấu xa này nữa.

Hành động này của Tô Y Tình quả thật đáng yêu vô cùng, giống như mèo con kiêu ngạo đang giận dỗi, ánh mắt của Trần Dục Sâm nhiễm ý cười, giọng nói cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn: “Có phải chờ tôi đút mới chịu ăn?”

Câu nói này đủ mờ ám, Tô Y Tình chưa từng bị trêu ghẹo như vậy, mặt bỗng chốc đã đỏ bừng.

“Mèo con nhỏ, không nghe lời sẽ bị phạt.” Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy, ngoại trừ việc giết người, hóa ra đi trêu đùa Tô Y Tình cũng rất thú vị.

Tô Y Tình lập tức xù lông: “Ai là mèo con nhỏ?!”

“Được, không phải là mèo con nhỏ…” Ngay cả Trần Dục Sâm cũng không phát hiện được, trong câu nói này của mình có một chút cưng chiều.

Hắn bưng bát cháo trên bàn đưa tới gần Tô Y Tình, “Mèo con nhỏ, nhịn cả ngày rồi, ăn chút gì đi.” Nếu Lâm Tú đang ở đây, nhất định sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì từ lúc bà làm ở chỗ này, chưa từng thấy Trần Dục Sâm kiên nhẫn dỗ dành ai như thế!

“Không muốn ăn!” Tô Y Tình nghiêng mặt, khó chịu nói.

“Muốn chống đối tôi thì cũng phải có sức cái đã, ngoan, nghe lời.” Trần Dục Sâm vẫn rất kiên nhẫn.

“Không muốn! Không muốn!” Tô Y Tình liên tục kháng cự, nhưng giọng nói yếu ớt không có lực trông lại giống như làm nũng hơn.

“Xem ra là vẫn không nghe lời.” Trần Dục Sâm nhướn mày, ngay sau đó đổ một ít cháo vào miệng mình, áp sát vào môi Tô Y Tình, muốn dùng cách lúc trước cho Tô Y Tình.

Nhưng lần này Tô Y Tình đã tỉnh, sao có thể để hắn đạt được như ý nguyện, chỉ sau vài giây ngơ ngẩn, Tô Y Tình đã phản ứng lại, cắn chặt răng, không chịu phối hợp.

Tay Trần Dục Sâm đặt trên cằm của Tô Y Tình khẽ dùng sức siết lại một chút, Tô Y Tình đau đớn cau mày, bắt buộc phải hé răng, cháo toàn bộ được đẩy sang bên phía Tô Y Tình.

Nhưng lần này Trần Dục Sâm không lui về như lần trước, mà bắt đầu cuốn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của cô, bắt đầu dây dưa.

Tô Y Tình nào phải đối thủ của Trần Dục Sâm, bị hắn hôn tới mức cả người nhũn ra, hoàn toàn vô lực.

Tới khi nụ hôn này kết thúc, mặt mũi Tô Y Tình đã đỏ bừng, không ngừng thở dốc, nụ hôn đầu của cô… Cứ như vậy bị Trần Dục Sâm cướp mất!

Trần Dục Sâm còn không biết xấu hổ nói một câu: “Cháo rất ngọt.”

Tô Y Tình chỉ hận không có cái lỗ để chui vào. Cực kỳ xấu hổ, không dám nhìn thẳng Trần Dục Sâm!

Mắt thấy Trần Dục Sâm vẫn còn muốn tiếp tục, Tô Y Tình vội vàng giật bát cháo như tay hắn ra, vội vã ăn như người chết đói.

Trần Dục Sâm có chút tiếc nuối nhìn bát cháo như tay Tô Y Tình, cách ăn này, có vẻ rất có hiệu quả thì phải.

……

Sáng sớm, lúc Tô Y Tình bước ra ngoài, Trần Dục Sâm đã sớm đi công ty. Tô Y Tình có chút tiếc nuối, mặc dù cô cũng chẳng biết mình tiếc vì điều gì.

Lúc ăn sáng, Lâm Tú nhìn cô, bỗng dưng giật mình, như chợt nhớ ra điều gì: “Mộ Hi à, hôm trước dì có cầm điện thoại của cháu, mấy hôm nay quên mất chưa trả lại, lát cháu lên phòng gì lấy nhé!”

Tô Y Tình gật đầu, cũng không để tâm nhiều, chỉ là cầm điện thoại mà thôi…

Thế nhưng sau đó, cô lại lập tức hối hận. Đâu phải chỉ là hối hận, mà là cực kỳ hối hận! Điện thoại vừa mở nguồn lên, hàng loạt tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ truyền tới. Trong đó có ba cuộc là của người chú hám tiền Tô Sính của cô, còn lại thì chính là của bạn cùng bàn Mộc Miên.

Tô Y Tình lấy tay đỡ trán, cô quên mất. Nửa tháng này xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cô quên luôn chuyện mình còn phải tới trường!

Điện thoại trên tay hơi rung, Tô Y Tình nhìn lại, là Mộc Miên gọi tới, vừa mới ấn nút nghe, bên kia điện thoại đã truyền tới tiếng thét của Mộc Miên:

“Ơn trời, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi! Cậu làm gì thế hả, sao lại không quay lại trường! Hôm nay cô chủ nhiệm còn bảo nếu như trong vòng ba ngày cậu còn chưa quay lại thì sẽ bảo lưu kết quả học tập của cậu đấy!!!”

Chưa dừng lại ở đó, Mộc Miên liên tục spam: “Cho dù có không thích Lệ Minh Quân thì cũng không cần phải trốn học chứ!”

“Làm tôi còn tưởng cậu bị bắt cóc rồi, gọi cho cậu thì không được, gọi về nhà thì không ai nghe máy!”

“Bài tập của cậu tôi chép thay tới gãy tay rồi đây này! Mau tới lấy về mà chép đi!”

“Mà khoan, nửa tháng nay cậu đi đâu vậy? Đừng nói là đi gặp tình lang đấy nhé?!”

“…”

Spam gần mười phút, Mộc Miên mới dần dần bình tĩnh lại, cô ấy thở phào một hơi: “Không có chuyện gì là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết!”

“Xin lỗi cậu, nhà tôi có chút chuyện, cần về nhà xử lý gấp. Nhờ cậu chuyển lời tới cô Chu, đừng hủy học bạ của tôi, trong ba ngày nữa tôi nhất định sẽ trở lại trường!” Tô Y Tình kiên định nói.

“Ừ, biết rồi, cậu không đi học, một mình tôi ngồi buồn muốn chết! Đáng ghét!” Mộc Miên giở giọng nũng nịu.

Tô Y Tình cười cười: “Đừng có tưởng rằng tôi không biết, tôi không đi học, không phải là cậu càng có cơ hội ngồi ngắm Sâm Nhiên hay sao?!”

“Còn lâu…” Mộc Miên lập tức hừ lạnh, phản bác lại.

…….

Chờ mãi tới tối, Trần Dục Sâm mới về nhà. Hắn vừa mới vào phòng tắm xong, lại nghe thấy tiếng gõ cửa ở ngoài.

Tô Y Tình đang đứng ngoài cửa, tim nhảy lên thình thịch, hồi hộp cực kỳ.

Nhìn thấy người ngoài cửa là Tô Y Tình, rõ ràng Trần Dục Sâm có chút bất ngờ, hắn nhướng mày, “Chuyện gì?”

“Tôi… Tôi muốn quay lại trường…” An Mội Hi cắn môi, mở miệng nói chuyện.

“Trường? Làm tình nhân của tôi còn cần phải đi học sao?” Trần Dục Sâm dựa lưng vào tường, lười biếng trả lời.

Chỉ là một đồ chơi mà thôi, lấy tư cách gì ra điều kiện cho hắn.

“Tôi chỉ đồng ý làm tình nhân cho anh ba năm, không phải cả đời, anh không có quyền cấm đôi đi học!” Tô Y Tình bị lời nói của Trần Dục Sâm kích thích, tức giận nói.

Nếu Tô Y Tình đã tự dâng mình tới cửa, Trần Dục Sâm cũng chẳng thèm khách khí, lôi Tô Y Tình vào phòng, ném lên giường, trước khi Tô Y Tình ngồi dậy đã đè lên người cô, giam cầm cô dưới thân mình.

“Bảo bảo, đợi tới ngày mai, khi trên người cô toàn là dấu vết do tôi để lại, không biết cô còn có thể mạnh miệng mà nói rằng tôi không có quyền nữa hay không!” Trần Dục Sâm cắn cắn vành tai của Tô Y Tình, mập mờ nói.

“Khốn kiếp, buông tôi ra!” Tô Y Tình không ngừng gào thét giãy dụa, vị trí mẫn cảm nhất trên thân thể bị Trần Dục Sâm khống chế, khiến cả người Tô Y Tình không ngừng run rẩy.

Trần Dục Sâm rõ ràng rất hưởng thụ bộ dạng này của cô, hắn chen người vào giữa hai chân Tô Y Tình, ép hai chân Tô Y Tình phải mở rộng ra hết cỡ, vừa cố định hai tay đang làm loạn lên đầu giường, vừa mở miệng:

“Không phải tự nhận mình là tình nhân sao? Vậy thì hầu hạ tôi cho tốt, tôi sẽ suy xét việc cho cô trở lại trường!”

Lời của Trần Dục Sâm đánh thẳng vào trái tim cô, giống như một viên đá được ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến cô không nhịn được mà run lên.

“Nếu không dám, thì cứ ngoan ngoãn mà làm tình nhân của tôi đi.” Vứt lại câu đó, Trần Dục Sâm xoay người bước ra khỏi phòng.

‘Cạch’ một tiếng, cửa bị khóa lại.

Tô Y Tình vẫn chưa hồi thần lại sau câu nói của Trần Dục Sâm, chân nhũn ra, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, cuộn tròn người lại, uất ức tới mức nước mắt không kìm nổi mà chảy ra.

Công sức hai ngày của cô, cuối cùng chỉ vì một câu nói của Trần Dục Sâm mà bị giẫm đạp, cho người khác hy vọng rồi lại cướp đi hy vọng, đúng là phong cách của Trần Dục Sâm…

Phía bên ngoài, Lâm Tú nhìn thấy Trần Dục Sâm tức giận bước ra từ phòng Tô Y Tình, trong lòng cảm thấy khó hiểu, không phải ngày hôm qua còn bình thường sao, sao hôm nay lại…

…….

Cả ngày hôm nay Tô Y Tình không bước ra khỏi phòng, ngay cả cơm cũng không ăn, Trần Dục Sâm đi tới công ty từ sáng cho nên không hề biết chuyện này. Khi hắn về tới nhà cũng đã 9 giờ tối, mới được biết cả ngày hôm nay Tô Y Tình không hề ăn thứ gì cả.

Nghe vậy, Trần Dục Sâm cười khẩy một tiếng: “Muốn chống đối? Cứ mặc cô ta, nếu không ăn thì đổ đi.” Sau đó đi thẳng lên lầu.

Trần Dục Sâm tắm xong, đi tới phòng đọc sách. Sách thì không đọc được mà trong đầu lại toàn hình ảnh của Tô Y Tình, đặc biệt là tối hôm qua, hình ảnh Tô Y Tình cuộn tròn lại trong người hắn khó chịu rên rỉ không ngừng hiện lên trong đầu. Trần Dục Sâm bực bội khép quyển sách lại, đi xuống tìm Lâm Tú.

Lâm Tú lúc này đang loay hoay trong bếp, đồ ăn của Trần Dục Sâm là do bà nấu riêng, hắn rất kén ăn, đồ ăn không hợp mùi vị sẽ không bao giờ đụng đũa. Trần Dục Sâm muộn như vậy mới về, trong mắt còn tia máu, chắc chắn là còn chưa kịp ăn cơm, Lâm Tú đã chăm sóc Hoặc Lôi Sâm từ khi hắn còn nhỏ, sao có thể đành lòng nhìn hắn như vậy.

“Hừm… Cháo cho Tô Y Tình còn không?” Trần Dục Sâm gõ gõ từng nhịp vào bàn, mặt không đổi sắc mở miệng.

Khi Lâm Tú nghe những lời này, cảm thấy có chút buồn cười. Không phải bảo là đổ đi sao? Thằng bé này…

“Còn, để tôi đi lấy…” Lâm Tú cười tủm tỉm, ánh mắt đầy thâm ý.

Trần Dục Sâm ‘khụ’ một tiếng, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt đó của Lâm Tú. Loại chuyện mất mặt như thế này, đây nhất định là lần đầu cũng là lần cuối hắn làm!

Trần Dục Sâm bưng khay đựng bát cháo lên lầu, đi tới trước phòng của Tô Y Tình, cũng chẳng buồn gõ cửa, cứ thế mà đẩy cửa vào. Trong phòng rất tối, bởi vì biệt thự được thiết kế theo phong cách hắn thích cho nên màu sắc chủ đạo của các phòng hầu hết đều là đen xám.

Trần Dục Sâm vừa bật đèn, cả phòng đã sáng hẳn lên. Căn phòng cũng chẳng khác lúc hắn rời đi là bao, trên mặt đất vẫn còn giấy vụn lúc sáng bị hắn xé. Tô Y Tình đang ngồi cuộn tròn thân thể lại, đầu chôn vào giữa hai đầu gối, giống như liễu rủ trong gió, chọc người đau lòng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Y Tình tưởng là Lâm Tú lại lên khuyên cô, mặt vẫn không ngẩng lên, rầu rĩ nói: “Con không ăn đâu, dì bưng xuống đi.”

“Không ăn cái gì? Hửm?” Trần Dục Sâm đặt bát cháo lên bàn, đi tới trước mặt Tô Y Tình.

Nghe thấy giọng nói này, Tô Y Tình giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, trước mắt là đôi chân thon dài thẳng tắp, ngước mắt lên chút nữa, là gương mặt tà mị của Trần Dục Sâm, hắn cúi đầu, nhướn mày nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh.

Tô Y Tình vẫn còn tức giận chuyện lúc sáng, phồng má lên, tức giận hừ một tiếng, quay mặt qua một bên, không muốn để ý tới cái tên xấu xa này nữa.

Hành động này của Tô Y Tình quả thật đáng yêu vô cùng, giống như mèo con kiêu ngạo đang giận dỗi, ánh mắt của Trần Dục Sâm nhiễm ý cười, giọng nói cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn: “Có phải chờ tôi đút mới chịu ăn?”

Câu nói này đủ mờ ám, Tô Y Tình chưa từng bị trêu ghẹo như vậy, mặt bỗng chốc đã đỏ bừng.

“Mèo con nhỏ, không nghe lời sẽ bị phạt.” Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy, ngoại trừ việc giết người, hóa ra đi trêu đùa Tô Y Tình cũng rất thú vị.

Tô Y Tình lập tức xù lông: “Ai là mèo con nhỏ?!”

“Được, không phải là mèo con nhỏ…” Ngay cả Trần Dục Sâm cũng không phát hiện được, trong câu nói này của mình có một chút cưng chiều.

Hắn bưng bát cháo trên bàn đưa tới gần Tô Y Tình, “Mèo con nhỏ, nhịn cả ngày rồi, ăn chút gì đi.” Nếu Lâm Tú đang ở đây, nhất định sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì từ lúc bà làm ở chỗ này, chưa từng thấy Trần Dục Sâm kiên nhẫn dỗ dành ai như thế!

“Không muốn ăn!” Tô Y Tình nghiêng mặt, khó chịu nói.

“Muốn chống đối tôi thì cũng phải có sức cái đã, ngoan, nghe lời.” Trần Dục Sâm vẫn rất kiên nhẫn.

“Không muốn! Không muốn!” Tô Y Tình liên tục kháng cự, nhưng giọng nói yếu ớt không có lực trông lại giống như làm nũng hơn.

“Xem ra là vẫn không nghe lời.” Trần Dục Sâm nhướn mày, ngay sau đó đổ một ít cháo vào miệng mình, áp sát vào môi Tô Y Tình, muốn dùng cách lúc trước cho Tô Y Tình.

Nhưng lần này Tô Y Tình đã tỉnh, sao có thể để hắn đạt được như ý nguyện, chỉ sau vài giây ngơ ngẩn, Tô Y Tình đã phản ứng lại, cắn chặt răng, không chịu phối hợp.

Tay Trần Dục Sâm đặt trên cằm của Tô Y Tình khẽ dùng sức siết lại một chút, Tô Y Tình đau đớn cau mày, bắt buộc phải hé răng, cháo toàn bộ được đẩy sang bên phía Tô Y Tình.

Nhưng lần này Trần Dục Sâm không lui về như lần trước, mà bắt đầu cuốn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của cô, bắt đầu dây dưa.

Tô Y Tình nào phải đối thủ của Trần Dục Sâm, bị hắn hôn tới mức cả người nhũn ra, hoàn toàn vô lực.

Tới khi nụ hôn này kết thúc, mặt mũi Tô Y Tình đã đỏ bừng, không ngừng thở dốc, nụ hôn đầu của cô… Cứ như vậy bị Trần Dục Sâm cướp mất!

Trần Dục Sâm còn không biết xấu hổ nói một câu: “Cháo rất ngọt.”

Tô Y Tình chỉ hận không có cái lỗ để chui vào. Cực kỳ xấu hổ, không dám nhìn thẳng Trần Dục Sâm!

Mắt thấy Trần Dục Sâm vẫn còn muốn tiếp tục, Tô Y Tình vội vàng giật bát cháo như tay hắn ra, vội vã ăn như người chết đói.

Trần Dục Sâm có chút tiếc nuối nhìn bát cháo như tay Tô Y Tình, cách ăn này, có vẻ rất có hiệu quả thì phải.

……

Sáng sớm, lúc Tô Y Tình bước ra ngoài, Trần Dục Sâm đã sớm đi công ty. Tô Y Tình có chút tiếc nuối, mặc dù cô cũng chẳng biết mình tiếc vì điều gì.

Lúc ăn sáng, Lâm Tú nhìn cô, bỗng dưng giật mình, như chợt nhớ ra điều gì: “Mộ Hi à, hôm trước dì có cầm điện thoại của cháu, mấy hôm nay quên mất chưa trả lại, lát cháu lên phòng gì lấy nhé!”

Tô Y Tình gật đầu, cũng không để tâm nhiều, chỉ là cầm điện thoại mà thôi…

Thế nhưng sau đó, cô lại lập tức hối hận. Đâu phải chỉ là hối hận, mà là cực kỳ hối hận! Điện thoại vừa mở nguồn lên, hàng loạt tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ truyền tới. Trong đó có ba cuộc là của người chú hám tiền Tô Sính của cô, còn lại thì chính là của bạn cùng bàn Mộc Miên.

Tô Y Tình lấy tay đỡ trán, cô quên mất. Nửa tháng này xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cô quên luôn chuyện mình còn phải tới trường!

Điện thoại trên tay hơi rung, Tô Y Tình nhìn lại, là Mộc Miên gọi tới, vừa mới ấn nút nghe, bên kia điện thoại đã truyền tới tiếng thét của Mộc Miên:

“Ơn trời, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi! Cậu làm gì thế hả, sao lại không quay lại trường! Hôm nay cô chủ nhiệm còn bảo nếu như trong vòng ba ngày cậu còn chưa quay lại thì sẽ bảo lưu kết quả học tập của cậu đấy!!!”

Chưa dừng lại ở đó, Mộc Miên liên tục spam: “Cho dù có không thích Lệ Minh Quân thì cũng không cần phải trốn học chứ!”

“Làm tôi còn tưởng cậu bị bắt cóc rồi, gọi cho cậu thì không được, gọi về nhà thì không ai nghe máy!”

“Bài tập của cậu tôi chép thay tới gãy tay rồi đây này! Mau tới lấy về mà chép đi!”

“Mà khoan, nửa tháng nay cậu đi đâu vậy? Đừng nói là đi gặp tình lang đấy nhé?!”

“…”

Spam gần mười phút, Mộc Miên mới dần dần bình tĩnh lại, cô ấy thở phào một hơi: “Không có chuyện gì là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết!”

“Xin lỗi cậu, nhà tôi có chút chuyện, cần về nhà xử lý gấp. Nhờ cậu chuyển lời tới cô Chu, đừng hủy học bạ của tôi, trong ba ngày nữa tôi nhất định sẽ trở lại trường!” Tô Y Tình kiên định nói.

“Ừ, biết rồi, cậu không đi học, một mình tôi ngồi buồn muốn chết! Đáng ghét!” Mộc Miên giở giọng nũng nịu.

Tô Y Tình cười cười: “Đừng có tưởng rằng tôi không biết, tôi không đi học, không phải là cậu càng có cơ hội ngồi ngắm Sâm Nhiên hay sao?!”

“Còn lâu…” Mộc Miên lập tức hừ lạnh, phản bác lại.

…….

Chờ mãi tới tối, Trần Dục Sâm mới về nhà. Hắn vừa mới vào phòng tắm xong, lại nghe thấy tiếng gõ cửa ở ngoài.

Tô Y Tình đang đứng ngoài cửa, tim nhảy lên thình thịch, hồi hộp cực kỳ.

Nhìn thấy người ngoài cửa là Tô Y Tình, rõ ràng Trần Dục Sâm có chút bất ngờ, hắn nhướng mày, “Chuyện gì?”

“Tôi… Tôi muốn quay lại trường…” An Mội Hi cắn môi, mở miệng nói chuyện.

“Trường? Làm tình nhân của tôi còn cần phải đi học sao?” Trần Dục Sâm dựa lưng vào tường, lười biếng trả lời.

Chỉ là một đồ chơi mà thôi, lấy tư cách gì ra điều kiện cho hắn.

“Tôi chỉ đồng ý làm tình nhân cho anh ba năm, không phải cả đời, anh không có quyền cấm đôi đi học!” Tô Y Tình bị lời nói của Trần Dục Sâm kích thích, tức giận nói.

Nếu Tô Y Tình đã tự dâng mình tới cửa, Trần Dục Sâm cũng chẳng thèm khách khí, lôi Tô Y Tình vào phòng, ném lên giường, trước khi Tô Y Tình ngồi dậy đã đè lên người cô, giam cầm cô dưới thân mình.

“Bảo bảo, đợi tới ngày mai, khi trên người cô toàn là dấu vết do tôi để lại, không biết cô còn có thể mạnh miệng mà nói rằng tôi không có quyền nữa hay không!” Trần Dục Sâm cắn cắn vành tai của Tô Y Tình, mập mờ nói.

“Khốn kiếp, buông tôi ra!” Tô Y Tình không ngừng gào thét giãy dụa, vị trí mẫn cảm nhất trên thân thể bị Trần Dục Sâm khống chế, khiến cả người Tô Y Tình không ngừng run rẩy.

Trần Dục Sâm rõ ràng rất hưởng thụ bộ dạng này của cô, hắn chen người vào giữa hai chân Tô Y Tình, ép hai chân Tô Y Tình phải mở rộng ra hết cỡ, vừa cố định hai tay đang làm loạn lên đầu giường, vừa mở miệng:

“Không phải tự nhận mình là tình nhân sao? Vậy thì hầu hạ tôi cho tốt, tôi sẽ suy xét việc cho cô trở lại trường!”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.