Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chẳng lẽ anh muốn đứa con sinh ra là dị dạng

Phiên bản Dịch · 2070 chữ

Chương 89: Chẳng lẽ anh muốn đứa con sinh ra là dị dạng

Từng câu từng chữ như con dao nhọn sắc bén đâm xuyên qua lòng của Yến Tranh, bà mở to mắt nhìn cô. Trong ánh mắt tràn đầy sự không thể tin được.

“Mẹ à, đừng nhìn con bằng ánh mắt ấy… So với những gì con suy đoán thì sự thật này có lẽ còn thảm khốc hơn!” Tô Y Tình nở nụ cười châm chọc.

Ngay từ khi nhà họ Tô gặp chuyện cô đã lờ mờ đoán được chuyện này không đơn giản. Lại thêm việc ở bên cạnh Trần Dục Sâm lâu như thế, nhưng cô lại không hề tìm thấy bằng chứng nào của việc hai bọn họ phạm tội. Nếu như không phải Trần Dục Sâm cẩn thận cất nó ở nơi khác kín đáo thì chính là vốn dĩ không hề có bằng chứng nào chứng minh bọn họ phạm tội cả. Không biết hai người bọn họ đã làm những gì, mà có thể lừa một người như Trần Dục Sâm được.

Tô Y Tình không biết và cũng không muốn biết.

Lại thêm việc hôm nay ông cụ Trần gặp cô, sau khi nghe thấy tên cô là Tô Y Tình thì biến sắc, không cho phép cô và Trần Dục Sâm tự hại lẫn nhau, lại còn ép cô và nhà họ Tô biết mất trước mặt Trần thị.

Mối nghi vấn trong lòng cô càng rõ nét hơn. Cho tới tận khi nhận được đáp án trong miệng Yến Tranh, cô mới có thể hoàn toàn khẳng định, đây chính là toàn bộ kế hoạch do bọn họ vạch ra.

Người ta hay nói câu ‘độc nhất chính là lòng dạ đàn bà’, trước giờ Tô Y Tình không tin, nhưng hôm nay đã hoàn toàn tin tưởng. Vì sự oán hận với một người đàn ông mà có thể làm tới bước này, quả không hổ là Yến Túc.

“Mẹ, nói cho con, mẹ có từng yêu cha con không?”

Trong lòng Tô Y Tình như có một cơn gió lạnh thổi qua, cả người không rét mà run.

Yến Tranh cúi thấp đầu, trầm mặc không đáp. Thật ra bà cũng không rõ mình có yêu Tô Tùng Nam không, lúc đầu tới với ông cũng chỉ vì muốn cho Tô Y Tình một mái nhà, nhưng tình cảm vợ chồng hơn hai mươi năm, nói không động lòng chính là giả.

“Được rồi, con biết rồi.” Tô Y Tình cười nhạt một tiếng: “Có lẽ cả cuộc đời này, cha con cũng không thể ngờ được người phụ nữ mình yêu thương lại có thể nhẫn tâm với mình như vậy.”

“Hóa ra, cả con, Tô thị và cha đều chỉ là quân cờ trong tay mẹ thôi đúng không? Chỉ vì muốn con tiếp cận được Trần Dục Sâm mà không tiếc hy sinh Tô thị, không tiếc mạo hiểm tính mạng của cha con đúng không?”

“Mẹ à, có lẽ mẹ không biết, con đã suýt chết dưới tay của Trần Dục Sâm đó…” Cô vạch cổ áo, để lộ một hình săm trên bả vai: “Những vết thương trên người con, có chỗ nào mà không phải do hắn ban tặng? Mẹ có nhìn thấy hình xăm này không, ở đó vốn dĩ có một vết sẹo, hắn nói rằng vết sẹo ở đó sẽ khiến hắn mất hứng khi làm tình, cho nên tự tay dùng bút điện xăm lên…”

“Mộ Hi, đừng nói nữa… Đừng nói nữa!” Yến Tranh gần như là hét lên, bà ngồi thụp xuống, bụm mặt khóc.

“Sao thế, không phải đây là những điều mẹ muốn à? Sao mẹ lại không muốn nghe, tiếc thật, nếu như không phải xảy ra chuyện ngày hôm nay, có lẽ kế hoạch của hai người đã thật sự thành công rồi!” Tô Y Tình cười mỉa mai một tiếng.

“Mộ Hi, không phải, không phải như vậy đâu…” Yến Tranh ôm chầm thấy người cô, khàn giọng.

Đúng là bà và Yến Túc muốn cô tiếp cận Trần Dục Sâm, tiếp cận Nhà họ Trần, nhưng mà không phải là cách này. Chuyện của nhà họ Tô không nằm trong kế hoạch của bọn họ, đó là chuyện ngoài ý muốn. Bọn họ vốn đã sắp xếp cho Tô Y Tình gặp Trần Dục Sâm trong một bữa tiệc, nhưng còn chưa kịp tiến hành thì nhà họ Tô đã xảy ra chuyện.

“Mẹ, đừng nói nữa, con mệt rồi, con không muốn nghe!”

“Sao lại không muốn nghe, những lời bà ta nói đều là sự thật không phải sao?”

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Giọng nói này quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, trái tim Tô Y Tình như rơi xuống đáy vực thẳm.

Hai người đều nhìn ra phía cửa, quả nhiên, Trần Dục Sâm đứng ở cửa, hai tay đút túi quần, dáng vẻ thong dong, nhưng đôi mắt nâu lại cuồn cuộn sóng ngầm chực chờ bùng phát.

Hắn đi về phía Tô Y Tình, đưa tay kéo cô về phía mình, bàn tay to lớn siết chặt eo chặt cô. Cánh tay hắn khỏe kinh khủng, siết tới mức Tô Y Tình tưởng rằng eo mình sắp đứt gãy tới nơi.

“Anh…”

“Mày…”

Cả Tô Y Tình và Yến Tranh đồng thời lên tiếng.

“Trần Dục Sâm, ai cho phép mày bước vào đây!” Trần Dục Sâm vừa mới xuất hiện không lâu, từ bên ngoài lại vang lên tiếng động lớn, là ông cụ Trần biết hắn tới chỗ này, cho nên vội vàng tới đây.

Toàn bộ người bên ngoài đều đã bị người của Trần Dục Sâm khống chế, hắn đi thẳng một mạch vào chỗ này mà không gặp chút trở ngại nào.

Lần này ông cụ Trần thật sự tức giận, ngay cả họ tên hắn cũng gọi thẳng miệng.

“Ông Hoắc, tôi muốn ông nhớ kỹ, tôi là gia chủ Nhà họ Trần, nơi này cũng chính là của tôi, ông lấy tư cách gì mà không cho tôi tới.”

“Mày!”

Ông cụ Trần thở không ra hơi, quát được một tiếng đã bắt đầu ôm ngực ho khù khụ.

Cũng là do ông thất trách, quên mất nếu như Trần Dục Sâm biết tin Tô Y Tình bị đưa tới chỗ này nhất định sẽ tới đây tìm, nhưng không ngờ hắn lại tới nhanh như vậy, khiến ông không kịp trở tay.

Ở nơi này, người có quyền lên tiếng cũng chỉ có ông cụ Trần. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Y Tình khi nằm trong lòng Trần Dục Sâm, lại thêm Yến Tranh ở bên phía kia bộ dạng hốt hoảng, lòng ông khẽ trùng xuống.

Ông vuốt vuốt lồng ngực, hồi lâu mới lên tiếng: “Mày đã nghe được những gì rồi?”

“Ông hy vọng tôi sẽ nghe được những gì?” Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Hỗn trướng!”

“Ông đừng tức giận như vậy, chuyện tôi nghe được cũng không nhiều, đủ để biết mọi chuyện này đều là do Yến Tranh và Yến Túc bày ra để lừa tôi mà thôi.” Giọng hắn nhẹ bẫng như không, nhưng Tô Y Tình có thể nhận ra được sự tức giận trong đó.

Trần Dục Sâm khi tức giận, rất đáng sợ.

Tô Y Tình vô thức rụt người lại. Nhận ra sự thay đổi của cô, hắn cười nhẹ một tiếng: “Bảo bảo, tại sao rời đi mà không cho người báo với tôi, khiến tôi tìm em khổ sở như vậy.”

Dạ dày Tô Y Tình quặn lên, chỉ cần nghĩ tới người đang ôm mình chính là em họ mình, cô lại không khỏi ghê tởm buồn nôn.

“Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng! Con bé là chị họ mày, buông nó ra mau!” Ông cụ Trần nghiến răng, nếu như ánh mắt có thể giết người thì không biết giờ này Trần Dục Sâm đã chết bao nhiêu lần rồi.

“Chị họ? Tô Y Tình là chị họ của tôi?” Trần Dục Sâm cười khẩy: “Ngài Hoắc đây có lẽ không biết, từ lâu Tô Y Tình đã là người phụ nữ của tôi rồi, ở đâu ra hai tiếng chị họ này vậy!”

“Chuyện năm xưa của ông, ông dây dưa với đám phụ nữ thế nào, Yến Túc và Yến Tranh rốt cuộc là ai, tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, đối với tôi, Tô Y Tình chỉ là một người xa lạ không hơn không kém. Hiện tại cô ta là người phụ nữ của tôi, trong tương lai cũng có thể sẽ là phu nhân của tôi, sẽ sinh con cho tôi!”

‘Chát!’

Trần Dục Sâm vừa mới dứt câu, một bàn tay đã bay tới, rơi lên mặt của hắn. Cái tát này của Tô Y Tình không hề nhẹ, trên mặt hắn vẫn còn in hằn rõ năm ngón tay, khóe miệng Trần Dục Sâm bị rách một chút, hắn lè lưỡi ra liếm thử, là máu.

Trước hành động của Tô Y Tình, ai nấy đều ngây người.

“Anh đúng là đồ điên!” Tô Y Tình lạnh lùng nhìn Trần Dục Sâm.

Bảo chị họ lấy mình, có lý nào lại là như thế?

“Tô Y Tình, vừa mới được tôi nuông chiều vài ngày đã muốn khoe mẽ đúng không, được, đợi tới khi em nằm dưới thân tôi rên rỉ, tôi xem em còn muốn mạnh miệng tới cỡ nào!”

Hắn vừa nói xong đã vác người cô lên, đi tới phía cửa ra vào.

“Thả tôi xuống, Trần Dục Sâm, thả tôi xuống!” Tô Y Tình liên tục vùng vẫy.

Lúc này Yến Tranh và ông cụ Trần đồng thời lấy lại tinh thần, Yến Tranh còn chưa kịp suy nghĩ đã lao về phía Trần Dục Sâm, nhưng chưa tới gần được hắn thì đã bị hắn dùng một chân đạp ra xa.

Bà đứng không vững, người va vào cạnh bàn, có lẽ là cú va chạm mạnh khiến bà đau đớn, cuộn tròn người không đứng dậy được nữa. Ông cụ Trần thấy vậy nhanh chóng tiến đến xem xét.

Khóe mắt Tô Y Tình như muốn nứt ra, cô hét lên một tiếng: “Trần Dục Sâm!”

Giọng nói pha lẫn sự chán ghét, hận thù như con dao hai lưỡi, đâm thẳng vào tim Trần Dục Sâm, cũng xuyên thủng trái tim vốn đã nhiều lỗ hổng của cô, xuyên tới máu chảy đầm đìa.

Trần Dục Sâm chỉ lạnh lùng nhìn cô nhưng không đáp, hắn ném cô vào trong xe, để mặt Ngũ Lương vẫn còn ở biệt thự, phóng xe đưa Tô Y Tình trở về biệt thự.

Chuyện Tô Y Tình là chị họ của hắn, không chỉ khiến cô hốt hoảng mà khiến một người ngay cả trời sập xuống cũng không sợ như Trần Dục Sâm cũng lo lắng bất an theo. Trần Dục Sâm có một niềm tin mãnh liệt, bọn họ không hề có quan hệ huyết thống. Tô Y Tình lại càng chẳng phải người chị gì đó của hắn.

Hắn dừng xe trước cửa biệt thự, nhưng không đưa cô vào trong, lửa giận khi nãy của hắn cũng đã ổn định được kha khá. Hắn bình tĩnh phân tích, thấy chuyện này còn rất nhiều lỗ hổng cần phải điều tra lại.

Trần Dục Sâm bỗng dưng nâng mắt, nhìn Tô Y Tình từ trên xuống dưới.

“Làm gì đấy?” Cô tức giận hỏi.

“Muốn nhìn xem với cái hông nở của em, bao giờ thì sinh con!” Ánh đèn ấm áp làm dịu đi nét mặt của Trần Dục Sâm, hắn ta mở miệng trêu chọc.

Tô Y Tình chợt căng thẳng, chẳng lẽ hắn thật sự muốn cô sinh con cho hắn?

“Anh không định hồ đồ thật đấy chứ? Chúng ta mà có thể sinh con sao?” Tô Y Tình ngồi bò dậy, châm chọc nhìn Trần Dục Sâm.

Trần Dục Sâm nhìn Tô Y Tình: “Có ý gì chứ?”

“Anh có thể mạnh miệng không thừa nhận, nhưng anh có thể lừa được chính mình không? Hay là anh thật sự muốn đẻ một đứa con dị dạng vì cận huyết thống?”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.