Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch rất hoàn hảo

Phiên bản Dịch · 2111 chữ

Chương 88: Kế hoạch rất hoàn hảo

“Mộ Hi, cho dù con không muốn thừa nhận, nhưng sự thật vẫn không thể thay đổi, ta chính là ông ngoại của con. Trần Dục Sâm chính là em họ của con, hai đứa… Không thể nào!”

Tô Y Tình có thể nghe thấy rõ, tiếng ‘phựt’ vang lên rất rõ ràng trong lòng mình. Dường như sợi dây kéo sự kiên cường cùng dũng cảm của cô đã đứt. Tô Y Tình phải kiềm chế lắm mới để cho mình không gục ngã.

Cô mở miệng lạnh lùng, nhưng giọng nói vẫn không dấu khỏi run rẩy: “Ngài Hoắc, tôi không biết ngài đang nói gì. Nhưng tôi muốn nhắc lại với ngài, đó chính là tôi không phải là cháu của ngài. Ngài đã nhận nhầm rồi. Chuyện của cha mẹ tôi, chuyện của nhà họ Tô không mượn ngài nhúng tay vào!”

“Mộ Hi…” Trong lòng ông cụ Trần có phần mất mát, nhưng ngay sau đó ông lại lập tức cương quyết: “Mộ Hi, dù con có chối bỏ thế nào thì sự thật này vẫn không thể thay đổi, chúng ta có quan hệ máu mủ ruột thịt. Ông không tin mẹ của con không biết chuyện này, con có thể về hỏi nó, xem rốt cuộc ta là ai.”

Dù sao ông cụ Trần cũng từng là người trải qua gió tanh mưa máu, ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bình tĩnh phân tích mọi việc: “Trần Dục Sâm chính là cháu của ta, con cũng vậy. Ta tuyệt đối không cho phép nó làm hại Tô thị, nhưng cũng tuyệt đối không để con làm hại nó. Trần thị cần nó. Ta sẽ tìm cách cứu cha mẹ con ra ngoài, sau đó sẽ đưa con rời khỏi Trần Dục Sâm, chuyện trước kia của hai đứa, ta không quản, nhưng chuyện sau này, trừ khi ta chết, nếu không hai đứa đừng mong gặp lại nhau!”

Giọng điệu ông không để lại cho người khác nửa phần đường lui. Hiện trong lòng cô rối như tơ vò, lời của ông cụ Trần đi vào tai này lại lọt qua tai kia… Trần Dục Sâm… Chính là em họ cô ư?

Nghĩ đến những việc hắn đã làm với mình, trong lòng Tô Y Tình không khỏi nổi lên từng trận ghê tởm.

Bây giờ cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này, không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì khác nữa.

Ông cụ Trần nhìn gương mặt lạnh lùng của Tô Y Tình, trong đầu bất giác lại hiện lên hình bóng năm đó, bà Yến là một người phụ nữ rất đẹp, tinh tế giống như hoa mai buổi sớm, ông cụ Trần chỉ vừa nhìn đã bị hớp hồn, quyết tâm theo đuổi bà.

Nhưng thời trẻ ngông cuồng chưa suy nghĩ thấu đáo, làm người của Nhà họ Trần, sao có thể cưới một người phụ nữ bình thường như bà Yến. Kết quả không cần nhắc tới cũng biết, ông Hoắc bị người nhà bắt cưới một tiểu thư hào môn danh giá. Ông không chịu liền bị nhốt lại, tới tận ngày cưới mới được thả ra.

Bọn họ lấy tính mạng bà Yến ra uy hiếp, bắt ông phải cưới vị tiểu thư kia. Cuối cùng hôn lễ cũng được hoàn thành như ý của bọn họ, nhưng ông không hề hay biết rằng, từ đầu tới cuối, bà An vẫn luôn đứng ở một góc nhìn hôn lễ diễn ra.

Sau đám cưới ông vẫn không hề đụng tới vị tiểu thư kia, một mực muốn đi tìm bà Yến, nhưng bà đã sớm biến mất. Cho dù ông có tìm như thế nào cũng không ra, ai cũng nói rằng bà đã chết trong một vụ bạo loạn. Nhưng ông vẫn không tin, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm… Cuối cùng ông cũng phải chấp nhận sự thật rằng bà đã chết rồi.

Thế nhưng ông lại không hề hay biết, bà vẫn còn để lại cho ông một đứa con gái. Thậm chí bọn họ còn sống chung một thành phố. Mãi tới khi Trần Dục Sâm ra tay với nhà họ Tô, ông nhìn thấy hình của Yến Tranh trên ti vi, mới cho người đi điều tra, kết quả không ngoài dự đoán, Yến Tranh chính là con gái ông. Cũng chính là mẹ của Tô Y Tình.

Mọi chuyện xảy ra sau đó nhanh tới mức ông còn chưa kịp làm gì thì Yến Tranh và Tô Tùng Nam đã bị định tội, nhốt vào trong ngục. Tô thị sụp đổ. Tô Y Tình rơi vào tay Trần Dục Sâm.

Mọi chuyện hoàn toàn vượt ra ngoài tầm kiểm soát của ông. Như con tàu đứt phanh, trượt thẳng dài trên đường ray không có điểm dừng. Khiến ông muốn ra tay cứu giúp cũng không biết nên ra tay từ chỗ nào.

Hiện tại đã tới nước này, dù ông không muốn, cũng nhất định phải làm. Ông biết Tô Y Tình chắc chắn vẫn không tin mình, ông cụ Trần ngày xưa cũng là một người khiến người khác nghe tên đã biến sắc, tuy uy danh hiện tại không bằng ngày xưa, nhưng cũng không thể xem thường. Muốn gặp một người trong tù, quá dễ dàng.

Cho dù là tù chung thân cũng không phải là không thể.

Kể từ khi biết Tô Y Tình là cháu của mình, ông đã cho người tới sở cảnh sát, vận dụng quan hệ đón Yến Tranh tới đây.

Khi Yến Tranh được đón tới biệt thự này, ông cụ Trần rất hiểu ý để cho hai mẹ con bọn họ một không gian riêng. Khi ông nói người trong phòng chính là mẹ của mình, Tô Y Tình vẫn còn không tin được. Mãi tới khi người đó quay đầu lại, cô mới giật mình sửng sốt. Nước mắt không kìm được trào ra.

Hơn sáu tháng mà như cả một đời người, Yến Tranh nào còn dáng vẻ của phu nhân quyền quý, khóe mắt bà đầy những vết chân chim, tóc mai trên đầu đã nhiều hơn trước, gương mặt tiều tụy, song chỉ có đôi mắt vẫn bình tĩnh như cũ. Yến Tranh là một người phụ nữ kiên cường.

Nhưng có kiên cường tới cỡ nào, đứng trước tình cảm máu mủ ruột rà cũng không thể cứng rắn được, bà ôm Tô Y Tình, giống như trước kia vẫn từng hay làm, vỗ về cô.

Hai người không ai nói lời nào, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt của đối phương là có thể biết được người kia định nói gì. Trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng Yến Tranh cũng lên tiếng: “Ông ta… Nói cho con biết hết mọi chuyện rồi đúng không?”

“Mẹ, lời của ông ta nói… Có phải sự thật không? Con thật sự là cháu của ông ta?” Tô Y Tình ngước mắt lên nhìn mẹ của mình, nhìn chằm chằm vào bà, không cho bà cơ hội lẩn tránh nào.

“Mộ Hi à…” Yến Tranh thở dài một tiếng.

Tô Y Tình đã biết đáp án, cô thật sự là cháu của ông cụ Trần!

“Tại sao mẹ không nói cho con biết? Tại sao con lại là người Nhà họ Trần được! Tại sao trong người con lại chảy dòng máu ghê tởm đó!”

Cảm xúc của Tô Y Tình không ổn định, miệng cô nở nụ cười… Nhưng còn khó coi hơn cả khóc.

Tại sao lại để cho Trần Dục Sâm trở thành em họ cô… Bọn họ có biết hắn đã làm gì cô không? Có biết cô đã vất vả xây dựng tâm lý kiên cường tới cỡ nào mới có thể nhẫn tâm với hắn không? Có biết cô đã động lòng với hắn hay không?

Cô lại động lòng với chính em họ của mình, thứ tình cảm đó trước kia cô chán ghét, nhưng hiện tại càng căm thù và ghê tởm nó hơn. Không cần ai phải nói gì cả, Tô Y Tình cũng tự cảm thấy ghê tởm về bản thân mình!

Nực cười hơn chính là mọi kế hoạch cô chuẩn bị từ trước tới nay, đều chỉ vì một câu nói ‘Nó là em họ con, con không thể giết nó, Trần thị cần nó’ đã vỡ tan ra từng mảnh.

Rốt cuộc là mọi chuyện cô làm từ trước có nghĩa lí gì nữa!

Tâm lý kiên cường của cô, cũng chỉ vì câu nói ‘hai đứa là chị em họ’ của ông cụ Trần đều đã sụp đổ hoàn toàn.

“Mộ Hi…” Yến Tranh không dám nhìn thẳng vào mắt con gái, bà cũng không biết vì sao mọi chuyện lại tới nước này, rõ ràng lúc đầu chỉ muốn cô tiến vào Nhà họ Trần để trả thù, nhưng tới khi nhìn thấy cô đau khổ dãy dụa trong vũng bùn lầy, bà lại vô cùng đau lòng.

Có lẽ mẹ của bà nói đúng, trên người bà chảy dòng máu của Trần thị, bà có thể nhẫn tâm với bất cứ ai để đạt được mục đích của mình, cho dù đó có là con gái bà đi chăng nữa.

Rõ ràng biết trước cô sẽ đau lòng, sẽ hận mình, nhưng bà lại vẫn trơ mắt nhìn thảm kịch xảy ra.

Trơ mắt nhìn Trần Dục Sâm và Tô Y Tình dây dưa theo đúng ý mình, trơ mắt nhìn con bé đau khổ trong đám bùn lầy không lối thoát.

Mộ Hi à, chúng ta đều giống nhau, rồi một ngay con sẽ nhận ra, đã chảy trong mình dòng máu của Trần thị, không ai có thể toàn thây sống dưới ánh sáng, thế giới của bọn họ, phù hợp với bóng tối hơn.

Vậy nên, xin lỗi con, đừng trách mẹ.

“Vì vậy, con chỉ là một quân cờ của hai người thôi đúng không?”

Là quân cờ của Yến Tranh và bà ngoại mình. Bọn họ tạo ra cái bẫy này, chỉ muốn Nhà họ Trần không được yên, là muốn Nhà họ Trần tự cấu xé lẫn nhau. Thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng của mình. Không tiếc hy sinh con gái, không tiếc hy sinh Tô thị.

“Nói cho con biết, tất cả chuyện này đều chỉ là một cái bẫy của hai người đúng không?”

“Mộ Hi à, mẹ…”

“Nói!”

“… Đúng vậy.”

Tô Y Tình cười nhạt một tiếng: “Có phải con nên khen hai người một tiếng không, vở kịch hoàn hảo như vậy, ngay tới con cũng không nhận ra mình chỉ là con tốt thí trong vở kịch đó.”

Tô Y Tình quá bình tĩnh, chuyện này không nằm trong dự đoán của Yến Tranh, bà đoán cô sẽ điên cuồng chỉ trích, hoặc là khóc lớn một trận, hoặc là dùng những từ ngữ cay nghiệt nhất để nói chuyện với bà, nhưng nào ngờ cô hoàn toàn bình tĩnh, chuyện này khiến sự khủng hoảng trong lòng Yến Tranh tăng lên gấp bội.

“Mộ Hi, con nghe mẹ giải thích!”

“Kế hoạch của hai người chính là muốn làm cho Nhà họ Trần không được yên ổn, bước đầu tiên chính là sinh con ra đúng không? Sau đó nuôi con trưởng thành. Nếu cứ như vậy thì có lẽ cả đời con cũng sẽ không vào nổi cửa Nhà họ Trần. Vậy nên hai người tạo bằng chứng giả, sau đó khiến Trần Dục Sâm hiểu lầm nhà họ Tô chính là kẻ thù của hắn, khiến hắn hại nhà họ Tô, làm cho con có cơ hội xuất hiện trước mặt của Trần Dục Sâm. Biết rõ hắn là một người không thích phụ nữ nhàm chán cho nên ép con đi học ngành cảnh sát, ép con khơi dậy hứng thú trong lòng hắn. Để hắn giữ con lại bên mình đúng không?

Nếu như hắn có thể yêu con thì kế hoạch này sẽ càng hoàn hảo hơn, còn không thì sẽ khiến con căm ghét tìm mọi cách hãm hại hắn. Trần Dục Sâm chính là gia chủ của Nhà họ Trần, là trụ cột của Trần thị, chỉ cần hắn xảy ra chuyện thì Nhà họ Trần tự khắc sụp đổ đúng không?”

Từng câu từng chữ như con dao nhọn sắc bén đâm xuyên qua lòng của Yến Tranh, bà mở to mắt nhìn cô. Trong ánh mắt tràn đầy sự không thể tin được.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.