Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chờ tới khi tìm được Tô Y Tình rồi tính

Phiên bản Dịch · 1941 chữ

Chương 70: Chờ tới khi tìm được Tô Y Tình rồi tính

Trần Dục Sâm cũng nghĩ chuyện này khó mà do Hoắc Ngạn Vũ gây ra. Một là hắn không có gan. Hai là, trước kia khi phân chia xong thế lực, hắn nên nắm quyền, ông cụ Trần đã bắt gã thề không được phản bội Trần Dục Sâm. Tuy trong lòng Hoắc Ngạn Vũ không phục, nhưng đối với người cha này lại thật lòng yêu mến và tôn trọng, việc đã ưng thuận sẽ nhất định giữ chữ tín.

Nếu không phải Hoắc Ngạn Vũ thì là kẻ khác. Chuyện xảy ra trước khi Trần Dục Sâm có ý định tới Đông Nam Á, có lẽ tên sát thủ đến từ bên kia, mục đích nhằm ngăn cản Trần Dục Sâm qua đó. Ngũ Lương cũng cân nhắc tới điểm này, cậu ta hỏi Trần Dục Sâm: "Hành trình cuối tuần sắp xếp thế nào ạ?"

Trần Dục Sâm suy nghĩ, khóe môi hơi mím lại: "Không thay đổi."

Buổi tối trở về, Trần Dục Sâm vứt cho Tô Y Tình một túi hồ sơ to, cười nói: "Mở ra xem đi."

Tô Y Tình đang cuộn tròn trên sô pha xem ti vi, cô thờ ơ mở túi hồ sơ ra nhìn. Thấy bên trong gồm toàn bộ dữ liệu chứng minh cô chính là "Hà Thương", cô không nói một lời, cất trở vào rồi đặt sang một bên.

Mấy ngày trước hắn đã từng cho cô biết ý định của mình, đó chính là khiến ‘Tô Y Tình’ biến mất, thay vào đó bên cạnh hắn sẽ xuất hiện thêm một người phụ nữ tên ‘Hà Thương’.

Mấy ngày qua, mặc hắn dỗ dành, cô vẫn luôn tỏ ra không thích không giận, bộ dạng không sống không chết. Trần Dục Sâm mất kiên nhẫn, trong lòng nổi nóng, lại gần ép khuôn mặt cô nhìn thẳng vào mình, hỏi: "Tô Y Tình, có thôi đi không? Em định xa lánh tôi tới khi nào hả?"

Tô Y Tình điềm tĩnh, nhã nhặn trả lời hắn: "Trần Dục Sâm, tôi không muốn tỏ thái độ gì với anh hết. Chỉ là tôi không có tâm trí, không có sức lực, bất luận là trả thù hay nịnh nọt anh, tôi đều không muốn làm."

"Muốn trở thành xác sống, đúng không?" Hắn cười lạnh, ngón tay vô thức siết chặt cằm cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mà hắn yêu hận đan xen. Vẻ mặt cô hờ hững, con ngươi đen sẫm bình thản phản chiếu vẻ tức giận của hắn. Tình huống này khiến hắn vừa căm hận vừa bất lực, trong đầu nảy sinh ý định hủy diệt cô, bất chấp tất cả cúi xuống hôn.

Cô không chống cự, thậm chí không cự tuyệt, mặc hắn nổi điên. Hắn áp cô lên ghế, xé rách quần áo cô. Hắn muốn mạnh mẽ xông vào nhưng lại không đành lòng. Hắn dừng động tác thở hổn hển, hôn nghiến ngấu, không bỏ qua bất kỳ điểm mẫn cảm nào trên người cô. Dù hắn làm gì, khiêu khích hay chà đạp, cô vẫn dửng dưng nằm đó, hoàn toàn chết lặng.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc hắn cũng buông tha, phẫn hận nhìn cô, đấm rầm rầm xuống ghế ngay bên cạnh đầu cô, sau đó đóng sập cửa ra ngoài. Trần Dục Sâm đi mấy hôm cho tới trưa một ngày, hắn đột nhiên trở về, bảo Tô Y Tình thu dọn đồ đạc cùng hắn đi xa.

“Đi tới phía Bắc, đem thêm nhiều quần áo một chút.”

Tô Y Tình vẫn trầm mặc không nói gì, thản nhiên gấp quần áo xếp vào trong vali. Trần Dục Sâm tuy có bực mình vì thái độ của cô, xong nghĩ tới việc sắp đưa cô tới đó, hắn lại cảm thấy mọi bực dọc đều tan biến.

Ngay buổi trưa ngày hôm sau bọn họ liền xuất phát, từ lúc chuẩn bị cho tới khi lên máy bay, Tô Y Tình cũng chẳng tò mò nơi bọn họ đến là đâu. Đối với cô, hiện tại ở đâu mà chẳng giống nhau?

Chớp mắt đã tới tháng mười, trời se lạnh. Tô Y Tình biết đích đến sẽ là một nơi có khí hậu khá lạnh, nhưng lại không nghĩ tới lạnh tới mức này. Tuyết trắng xóa đầy trời, vừa ra khỏi sân bay, cô đã sửng sốt giật mình, là Nhật Bản!

Bởi vì trời lạnh, cho nên Tô Y Tình không muốn ra ngoài đường chút nào. Vừa tới biệt thự đã chui tọt vào trong phòng, cuộn người trong chăn chỉ có mỗi cái đầu nhỏ nhắn là thò ra ngoài.

Năm mười bảy tuổi, cô cũng từng ước mơ có thể đến Nhật Bản cùng với người cô yêu. Hai người sẽ nắm tay nhau đi trên con đường đầy hoa đào thơ mộng. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, mình sẽ tới đây cùng… Trần Dục Sâm.

-

Chỉ vì một câu: “Thích, cảnh đêm ở đây rất đẹp” của cô mà Trần Dục Sâm liền dùng tiền mua lại cả tòa cao ốc này. Hắn chưa từng để ý ai tới như vậy, hành động đó có thể coi là cưng chiều hết mực.

Thế nhưng, đêm đó hắn ta lại cưỡng hiếp cô.

Đúng, chính là cưỡng hiếp.

Đối với Tô Y Tình mà nói, việc bị Trần Dục Sâm làm không khác gì khi bị cưỡng hiếp vậy.

Mới chỉ hơn một tháng không đụng tới cô thôi, mà hắn đã điên cuồng không nhịn nổi, kết quả đương nhiên là làm cô bị thương.

Nhìn vết thương trên người cô, thậm chí ngay cả bác sĩ cũng lắc đầu bảo rằng, không thể tiếp tục như vậy nữa. Nếu như còn như vậy, cộng thêm chứng trầm cảm nặng sau khi sinh non, chắc chắn cô sẽ bị suy tim, hoặc có thể xảy ra những biến chứng khác.

Điều này, Ngũ Lương cũng hiểu, nhưng cậu ta hiểu thì có ích gì, điều quan trọng vẫn là Trần Dục Sâm hiểu.

Nhưng nhìn bác sĩ cũng đủ biết, ông ta không dám nói…

Ra nước ngoài thư giãn, đương nhiên không thể dẫn theo một Từ Viễn làm bóng đèn, nhưng tình trạng sức khỏe của Tô Y Tình lại không cho phép hắn đưa mình cô ra nước ngoài, cần phải có bác sĩ riêng đi theo. Người bác sĩ Diệp này chính là vị bác sĩ riêng đó.

Vậy là Ngũ Lương nhận phần trách nhiệm này, lên tiếng báo cho hắn. Trần Dục Sâm nghe xong không bình luận gì, chỉ lẳng lặng như đang suy ngẫm.

Lần này, Tô Y Tình hôn mê ba ngày, Trần Dục Sâm sai cậu ta tìm Lâm Hạ tới chăm sóc cho cô.

Quãng thời gian hai người ở bên Nhật, Lâm Hạ chính là cháu của Lâm Tú, được hắn đem đi để chăm sóc riêng cho cô. Có lẽ hắn nhớ tới những ngày ở bên cô bé, Tô Y Tình đã từng cười.

Ngũ Lương không nén được tiếng thở dài, sớm biết hôm nay cần gì có lúc trước? Hiện tại Tô Y Tình không cười ấm áp với bất cứ ai, nụ cười của cô nhạt nhẽo xen lẫn với thê lương, khiến người ta thấy khó chịu hơn cả nhìn cô khóc.

Tô Y Tình giấu kín trái tim, không muốn bị tổn thương thêm nữa. Cô không phải kiểu người dễ dàng nhận thua, nhưng hiện tại lại chỉ có thể dùng cách này để tự bảo vệ mình.

Trần Dục Sâm, chính là ngài đã đẩy Tô Y Tình xuống tầng sâu nhất trong địa ngục, hiện tại mong cứu vãn, liệu có quá muộn rồi không?

Sau khi biết Tô Y Tình tỉnh lại, Trần Dục Sâm lập tức đến thăm cô, kết quả chưa nói mấy câu liền...

Ngũ Lương lại thở dài, chỉ đành kéo cô bé Lâm Hà bị dọa không hề nhẹ ra khỏi phòng, đứng chờ ở bên ngoài.

Cậu ta phát hiện, từ khi Tô Y Tình xuất hiện, tần suất thở dài của cậu ta tăng lên rất nhiều.

Ngay từ nhỏ, Trần Dục Sâm đã bị huấn luyện rất khắc nghiệt, để tồn tại được trong gia tộc, hắn đã sớm biết cách hành xử không để lộ cảm xúc, khiến cậu ta thường xuyên hoài nghi, liệu đây có phải là người thật không? Mà mỗi lần đụng tới Tô Y Tình, Trần Dục Sâm lại vui giận khó đoán, dễ dàng mất kiểm soát, nhưng cũng nhiều cảm xúc hơn.

Hai người kia, thật sự là... Nghiệt duyên.

Lần này Trần Dục Sâm trở ra rất nhanh, vẻ mặt phẫn nộ, thấy Ngũ Lương đang đứng bên ngoài liền nói, "Vào xem cô ta!" Sau đó bỏ đi không quay đầu nhìn lại.

Ngũ Lương lo lắng xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng đẩy cửa vào, rất may, Tô Y Tình không sao. Nhưng cho đến khi cô xoay người lại, cậu ta lại có thể thấy năm ngón tay lằn rõ trên gò má. Thế mà Trần Dục Sâm lại đánh cô, Trần Dục Sâm chưa bao giờ đánh cô, xem ra lần này bị chọc tức đến không nhẹ, bằng không đã không hành động xốc nổi thế này.

Thứ Trần Dục Sâm đang truy tìm, là thứ Tô Y Tình đã giấu rất sâu. Ngũ Lương biết Trần Dục Sâm chưa từng kiên nhẫn với bất cứ ai, hay bất cứ vật gì, hắn ta thích cướp đoạt hơn. Đây là lần đầu tiên Trần Dục Sâm hứng thú với một việc tới như vậy, nếu liên tục đòi hỏi mà không chiếm được, không thể nghi ngờ đó sẽ là tai họa chết chóc.

Cậu ta là một tên đàn ông, cũng không tiện chăm sóc cho cô. Bèn vẫy tay gọi Lâm Hà đang lấp ló ở bên ngoài vào trong phòng, dặn dò cô bé chăm sóc cho cô xong xuôi, bấy giờ mới an tâm rời đi.

Chỉ là, chưa an tâm được bao lâu, đã xảy ra chuyện. Chẳng qua là Trần Dục Sâm mới rời đi có mấy ngày, thế mà đã xảy ra chuyện lớn động trời.

Tô Y Tình bỏ trốn!

Ngũ Lương trăm phòng vạn ngừa cũng ngờ được tới việc cô bỏ trốn.

Tới lúc Trần Dục Sâm nhận tin quay trở lại, thì đã là ngày thứ 3 không có tung tích của cô. Ngũ Lương lo tới phát sợ, hắn ta trở vừa trở về, chưa đợi cho hắn ta mở miệng cậu ta đã chủ động nhận phạt.

“Ngài Trần, lần này là do tôi sơ xuất, tôi sẽ tới Đông Xưởng nhận phạt ngay bây giờ.”

Đông Xưởng, nơi xử lý mấy kẻ không nghe lời do Trần Dục Sâm lập ra. Những hình phạt như xẻo thịt lột ra, ngũ mã phanh thây, cưa tra tấn,… Vốn đã tuyệt tích từ lâu nhưng ở Đông Xưởng lại vô cùng quen thuộc. Người bước vào nơi đó, chưa có người nào toàn mạng đi ra.

Ngũ Lương chủ động nhận hình phạt này, chẳng khác nào tự đi tìm đường chết.

Cậu ta đứng dậy xoay người rời đi, vừa mới bước ra tới cửa, đã nghe thấy thanh âm lạnh lẽo bức người của Trần Dục Sâm vang lên: “Chờ tới khi tìm được Tô Y Tình rồi tính.”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.