Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rất thất vọng đúng không?

Phiên bản Dịch · 2214 chữ

Chương 69: Rất thất vọng đúng không?

“Cút! Đừng đi theo tôi.” Trần Dục Sâm lạnh giọng mắng, tiện tay cầm chìa khóa xe, mở cửa ra ngoài. Nhưng hắn thật sự không có nơi để đi. Sau khi phóng mấy vòng như điên trong thành phố, hắn bỗng nhận được điện thoại của Đầu Trọc. Đầu Trọc làm như không hay biết hắn đang tức giận, cười ha hả gọi hắn đi uống rượu: “Anh à, chị Hoa bảo hai ngày trước có về mấy em ngon nghẻ hàng thật giá thật, tuyệt đối sạch sẽ, chúng ta đến xả láng đi.”

Trần Dục Sâm cảm thấy bây giờ đi đâu cũng được, miễn là không phải về gặp mặt Tô Y Tình. Hắn chuyển hướng, lái xe tới Dạ Thiên. Sắc trời tối đen, Đầu Trọc đứng bên ngoài chờ hắn, thấy hắn xuống xe, vội vã tới đón. Gã ta cười hì hì, nói: “Đi thôi, em vừa gọi cho chị Hoa, mấy con bé ấy đều ở đây rồi. Anh, anh chọn em ngon nhất trước đi.”

Trần Dục Sâm im lặng, lạnh lùng nhìn gã. Đầu Trọc làm như không thấy, cũng không kiêng nể, cười hì hì kéo hắn, dẫn vào trong phòng Vip. Trong phòng không có đám anh em mà chỉ có rượu ngon và gái đẹp chờ sẵn. Đối với mấy cô em tươi ngon mọng nước này, Trần Dục Sâm không cảm thấy hứng thú. Hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu to, không đợi mấy cô gái bên cạnh sáp lại, chỉ tay ra cửa, quát: “Biến hết đi.”

Đầu Trọc cười cười, phất tay, ý bảo mấy cô gái ra ngoài. Thoáng chốc, trong phòng Vip không còn người lạ. Đầu Trọc mở chai rượu tiếp thêm cho Trần Dục Sâm. Gã ta cẩn trọng quan sát hắn, hỏi dò: “Anh, cãi nhau với chị An à?”

Việc Trần Dục Sâm ép Tô Y Tình bỏ con, ngoài Lộ Tinh An biết rất rõ, kẻ khác không nắm được tình hình. Trần Dục Sâm cũng không có ý định cho ai biết. Nghe vậy, hắn thản nhiên liếc nhìn Đầu Trọc, không trả lời. Đầu Trọc nhếch miệng cười, khuyên nhủ: “Anh, không phải em nói anh đâu. Chị An là người nóng tính, anh dỗ ngon dỗ ngọt chị ấy là được, việc gì phải cãi nhau với chị ấy, coi chừng lại sứt mẻ tình cảm.”

Tình cảm? Giữa hắn và Tô Y Tình từng có tình cảm sao? Trần Dục Sâm giật giật khóe môi, hờ hững đáp: “Cậu im đi, tập trung mà uống, không thì biến.”

Đầu Trọc mỉm cười, thật sự câm miệng. Người đang có tâm trạng uống rượu dễ say, huống hồ Trần Dục Sâm cả ngày không có hạt cơm vào bụng. Mới uống nửa chai, hắn đã cảm thấy lâng lâng. Nhưng do trình uống rượu quá tốt nên hắn chỉ dựa lưng vào thành ghế, trầm mặt day huyệt thái dương.

Đầu Trọc thấy vậy cũng ngừng uống, rút điếu thuốc khỏi hộp. Vừa châm xong anh ta chợt nhớ Trần Dục Sâm ghét người hút thuốc bèn vội vàng tắt lửa. Không ngờ, Trần Dục Sâm bỗng ngoắc ngoắc đầu ngón tay. Đầu Trọc ngạc nhiên, nhất thời không biết Trần Dục Sâm muốn gì, chỉ biết ngây người nhìn hắn.

“Thuốc.” Trần Dục Sâm mất kiên nhẫn, sẵng giọng.

Đầu Trọc thoáng sửng sốt, vội rút một điếu đặt vào tay hắn. Thấy Trần Dục Sâm đưa điếu thuốc lên miệng, anh ta nhanh chóng lại gần châm lửa cho hắn. Anh ta ngập ngừng, cười hỏi: “Anh hút thuốc bao giờ thế.”

Trần Dục Sâm không trả lời, thuần thục ngửa đầu nhả mấy vòng khói. Sau đó, hắn đột nhiên hỏi Đầu Trọc: “Theo chú thì phụ nữ hận gì mình nhất?”Đầu Trọc cười ranh mãnh, đáp: “Không thỏa mãn họ khi ở trên giường?” Nhìn sắc mặt Trần Dục Sâm không tốt, anh ta thu lại ý cười, đăm chiêu suy nghĩ: “Em nghĩ phụ nữ ấy mà, dù yêu hay là hận đều không có sự kiên nhẫn. Họ yêu mình là thế, trở mặt thành hết yêu. Họ giận mình, mình dụ dỗ mấy câu, họ cũng hết giận liền.”

Câu này nghe có vẻ hợp lý, Trần Dục Sâm im lặng rít thuốc, không nói một lời.

Đầu Trọc tiếp tục khuyên nhủ: “Anh, về sớm chút đi, cãi nhau với chị An muốn ra ngoài thật thì cũng đừng đi qua đêm, nếu không sau này có nhảy xuống sông Hoàng An cũng không rửa hết tội đâu.”

“Cậu đi mà nhảy xuống sông Hoàng An.” Trần Dục Sâm mắng xong ngồi dậy.

Đầu Trọc nhìn hắn, cười hì hì, dìu hắn ra ngoài. Hai người uống không ít rượu, đi đứng loạng choạng. Quản lý Dạ Thiên thấy vậy, vội kêu người đưa cả hai ra xe. Đầu Trọc không lên xe mình, mà đỡ Trần Dục Sâm tiễn hắn về trước.

Giao thông khá thông thoáng, xe lái thẳng vào tầng ngầm căn hộ của Trần Dục Sâm. Đầu Trọc xuống xe trước, quay sang đỡ Trần Dục Sâm. Ngay khi Trần Dục Sâm bước xuống, Đầu Trọc định đóng cửa xe, ánh mắt vô tình trông thấy một cái bóng qua cửa kính, mặt đột nhiên biến sắc, không do dự đẩy Trần Dục Sâm sang bên. Ngay lập tức, tiếng súng rền rĩ vang lên, va vào bánh xe tạo thành những âm thanh chói tai. Cách đấy không xa, một chiếc xe màu đen đột ngột lao tới, vươn khẩu súng ngắn bên cửa sổ ghế phụ, chĩa họng súng đen ngòm về phía Trần Dục Sâm nhả mấy loạt đạn, sau đó biến mất khỏi tầng ngầm.

Từ nãy đến giờ, Đầu Trọc vẫn luôn ấn Trần Dục Sâm tựa vào thân xe để bảo vệ, tới khi chiếc xe màu đen kia phóng đi mới buông ra rồi cuống quýt hỏi: "Anh, anh không sao chứ?"

Cánh tay Trần Dục Sâm bị viên đạn sượt qua làm tỉnh cả rượu. Hắn bình thản đáp: "Không sao."

Đầu Trọc suýt xoa kêu "á" một tiếng. Trần Dục Sâm quay lại nhìn, thấy máu đang tuôn trào trên bả vai gã ta, sắc mặt nhăn ró. Hắn vội đỡ Đầu Trọc xem xét miệng vết thương, phát hiện chỉ là vết thương phần mềm không vào chỗ hiểm, mới thoáng yên tâm.

Vệ sĩ nghe động tĩnh chạy tới, thấy Trần Dục Sâm bị thương, mặt mũi ai nấy đều tái mét. Trần Dục Sâm thản nhiên, giao phó một câu: "Dọn dẹp cho sạch sẽ." rồi đỡ Đầu Trọc lên lầu. Ngũ Lương nhận được tin, dẫn người ra cửa thang máy đón, giúp Trần Dục Sâm dìu Đầu Trọc vào nhà: "Tôi đã gọi cho bác sĩ Từ, cậu ấy sẽ tới ngay."

Trần Dục Sâm gật đầu, bảo cậu ta cầm máu cho Đầu Trọc, còn mình ngồi trên sô pha, cởi áo xem xét miệng vết thương trên cánh tay. Tuy chỉ bị đạn sượt qua nhưng trông vẫn rất dọa người. Hắn liếc nhìn, khẽ cau mày, dùng áo sơ mi buộc chặt miệng vết thương, chờ Từ Viễn tới xử lý.

Như có linh tính, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, thấy Tô Y Tình không biết rời phòng ngủ từ khi nào. Cô mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, sắc mặt tái nhợt giống hắn, lẳng lặng đứng trên cầu thang, nhìn từ trên cao xuống.

Không hiểu sao, Trần Dục Sâm lại rướn môi, hỏi: "Rất thất vọng, đúng không?"

Cô nhìn hắn, chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Đúng vậy, rất thất vọng."

Bởi vì chỉ cần hắn chết, cô có thể được giải thoát.

Cô không nhìn thêm, quay lại phòng ngủ và cũng không xuất hiện nữa.

Từ Viễn nhanh chóng đến nơi. Sau khi vào cửa, anh ta chạy tới chỗ Trần Dục Sâm. Hắn liền ngăn Từ Viễn lại, bảo: "Xem cho Đầu Trọc trước."

Đầu Trọc đã đau đến méo mặt, sau khi thăm khám, Từ Viễn không khỏi thốt lên: "May cho cậu." Viên đạn xuyên qua bả vai, suýt chút nữa trúng xương, phải phế bỏ cánh tay. Thương thế như này, tới bệnh viện xử lý là tốt nhất. Rủi thay, một khi đến bệnh viện, sẽ kinh động tới cảnh sát và giới truyền thông. Hơn nữa, với thân phận của Trần Dục Sâm, không biết còn gây ra chuyện gì.

Trần Dục Sâm nhìn Từ Viễn, trầm giọng hỏi: "Có thể xử lý được không?"

Từ Viễn ngập ngừng, hiếm có khi nào anh ta chịu nghiêm túc như vậy, Đầu Trọc vừa cười vừa nói: "Chỉ là vết thương da thịt, không tổn hại cơ bắp, cầm máu, khâu vào là xong."

Từ Vẫn cũng gật đầu đồng tình: "Cũng không nghiêm trọng lắm."

Trần Dục Sâm khẽ gật đầu, bảo: "Cẩn thận một chút, đừng để sai sót."

Anh ta lấy dụng cụ thuốc men ra, chuẩn bị phẫu thuật cho Đầu Trọc. Đầu Trọc ngồi một chỗ cắn răng rên rỉ. Gã cúi đầu nhìn lướt qua vết thương, cười với Trần Dục Sâm: "Anh xem, chỗ này mà xăm hình con rồng chắc đẹp lắm nhỉ?"

Trần Dục Sâm lắng nghe, bất giác bật cười: "Xăm cái gì mà xăm."

Nói xong, hắn kêu Ngũ Lương vào thư phòng. Không biết hai người trao đổi gì trong đó, Đầu Trọc khâu xong mũi cuối cùng mới thấy trở ra. Từ Viễn hoàn thành việc khâu vết thương cho Đầu Trọc, vội quay sang xử lý vết thương cho Trần Dục Sâm. Giải quyết ổn thỏa mọi việc cũng là lúc nửa đêm. Trần Dục Sâm không bảo Từ Viễn và Đầu Trọc về nhà, mà dặn họ vào phòng dành cho khách ở lầu một nghỉ ngơi, còn mình thì nhấc chân đi lên lầu hai.

Từ Viễn thì khỏi phải nói, anh ta điềm nhiên xem như đây là nhà của mình, còn chưa đợi Trần Dục Sâm mở miệng đã tùy tiện đi vào một phòng khách.

Trong phòng ngủ, dường như Tô Y Tình không hề bị ảnh hưởng, cô ngủ từ rất sớm, dáng người mảnh mai nằm nghiêng một bên, chiếm một chút diện tích trên chiếc giường rộng thênh thang. Trần Dục Sâm rửa mặt đi ra, vén chăn nằm lên. Nằm một lúc, không quan tâm tới cánh tay đau, hắn ôm cô kéo sát vào trong lòng. Tô Y Tình không giãy dụa, lạnh lùng hỏi: "Sao? Muốn làm à?"

Cô vừa phẫu thuật xong, trừ khi phát rồ, nếu không hắn sẽ không quan hệ vào thời điểm này. Bản thân hắn, cũng không muốn xâm phạm tới cô. Trần Dục Sâm trầm mặc ôm cô, vùi đầu vào hõm vai cô, cất giọng khàn khàn: "Mộ Hi, đừng mong tôi chết như vậy."

Cô không trả lời, nằm im bất động. Một lát sau, chợt nghe hắn nói tiếp: "Đừng lãng phí cuộc sống như thế nữa. Em hãy coi như kiếp trước thiếu nợ tôi, cho nên đời này phải đến với tôi. Mà đời này, tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với em, kiếp sau tôi sẽ trả lại cho em."

Không thấy cô phản ứng, hắn nhỏm dậy, cẩn trọng quan sát gương mặt thanh tú của cô, ngón tay khẽ lướt vén mấy lọn tóc rơi trên trán, dịu giọng gọi tên cô: "Mộ Hi."

"Giải quyết cho xong chuyện kiếp này, đừng kéo dài tới kiếp sau." Cô đột nhiên lên tiếng.

Hắn nhìn cô chằm chằm, đáp: "Được, nửa đời này tôi đã làm nhiều chuyện sai trái, nửa đời sau tôi sẽ đền đáp. Mộ Hi, em hãy cho tôi cơ hội, một cơ hội để đền đáp em."

Cô im lặng rất lâu, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại. Trần Dục Sâm cười tự giễu, buông lỏng tay, nén đau thu về, cũng chợp mắt chìm vào giấc ngủ.

Vụ nổ súng nhằm thẳng vào Trần Dục Sâm với ý đồ đoạt mệnh, hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ qua. Chẳng dè, điều tra mấy ngày vẫn không lần ra đầu mối. Chiếc xe bắn lén thuộc sở hữu của một người trong tiểu khu, không hiểu sao bị bọn chúng đánh cắp, ngang nhiên lái vào tầng hầm, đỗ ở đó chờ Trần Dục Sâm trở về tấn công. Nơi tên sát thủ nã đạn không hề có camera giám sát. Sau khi chúng biến mất không thấy tăm hơi. Ngoài chi tiết bọn chúng có ít nhất hai người thì không còn thông tin nào khác.

Ngũ Lương báo cáo tình hình cho Trần Dục Sâm biết. Nghe xong, hắn bất giác cười lạnh: "Thần thông quảng đại như vậy, nói không có nội ứng, ai tin."

Ngũ Lương trả lời: "Bên phía Hoắc Ngạn Vũ không có động tĩnh. Theo đám người thân cận hắn cho biết, mấy ngày trước, hắn say mê một người phụ nữ, ngay cả công ty cũng không thèm đến."

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.