Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu đương, có thể sao?

Phiên bản Dịch · 2677 chữ

Chương 51: Yêu đương, có thể sao?

Kể từ khi Hoắc Linh Chi rời đi, căn biệt thự lại khôi phục lại sự tĩnh lặng vốn có, đã mấy ngày liên tiếp, Tô Y Tình và Trần Dục Sâm chẳng nói chuyện được với nhau câu nào. Cứ thế, mỗi người lại có một khoảng trời riêng, đắm chìm trong suy tư ngẫm nghĩ của bản thân mình.

Tô Y Tình chán nản đi đi lại lại trong phòng, trong đầu chẳng biết đang suy nghĩ gì. Mấy ngày hôm nay cô đều ở trong phòng, ngoại trừ khi nào đi học mới ra ngoài thì hầu như cô không hề bước ra khỏi cửa. Cô tận lực tránh mặt Trần Dục Sâm. Đôi khi cô cũng nhớ tới Trần Dục Sâm, nhưng sau một hồi, hình ảnh hắn ta trong tâm trí lại khiến mạch suy nghĩ của cô rối bời, khiến cô chẳng muốn nhắc tới hắn nhiều cho cam.

Từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Tô Y Tình cũng chẳng thèm quan tâm, mặc kệ cho người kia cứ tự nhiên mở cửa nước vào.

Là Lâm Tú. Bà cẩn thận chào cô một tiếng, rồi lại tiện tay gạt công tắc đèn. ‘Tách’ một tiếng, căn phòng đang tối om liền sáng bừng, khiến cho Tô Y Tình khó chịu nheo đôi mắt vốn đang quen với bóng tối bao trùm.

“...Dì Lâm, tối nay con không ăn cơm đâu.” Tô Y Tình uể oải cất tiếng.

Lâm Tú thấy cô cứ mãi chán chường như vậy, trong lòng cũng phiền muộn theo. Bà thở dài, an ủi vài câu.

“Mộ Hi à, cô ăn uống thất thường như vậy, trông đã gầy rộc đi rồi. Hay là tiểu thư cố gắng dậy ăn một chút cháo cho lại sức đi, Ngài Trần hẳn cũng không muốn nhìn thấy cô càng ngày càng yếu đi như vậy.”

Tâm tình đã tệ, Tô Y Tình lại còn phải nghe đến ba chữ “Ngài Trần”, trong lòng càng thêm trùng xuống. Chẳng biết từ bao giờ mà Trần Dục Sâm đã ảnh hưởng nhiều đến như vậy đối với cô.

Thế nhưng cho dù cô có buồn rầu chán nản đến bao nhiêu thì cũng chẳng thể ngăn cản được tiếng reo phản chủ của bao tử.

Lâm Tú thấy vậy, càng ra sức khuyên nhủ Tô Y Tình: “Tô tiểu thư, cô xem, cô đã đói đến như vậy rồi, nếu còn bỏ bê bản thân thêm nữa e là sẽ không chịu nổi mất.”

Tô Y Tình vẫn vô cùng cố chấp: “Dì Lâm, con thực sự không muốn ăn mà.” Nhưng rồi nhìn thấy ánh mắt Lâm Tú đượm buồn, cô lại nói thêm: “Hay là dì đưa con cốc sữa thôi, con uống rồi ngủ cũng được.”

“Tiểu thư định cứ ngày nào cũng uống sữa như vậy sao?” Lâm Vũ lo lắng hỏi. “Nếu như vậy thì sẽ không đủ chất đâu!”

“...Vâng. Dì cứ yên tâm, con biết tự lượng sức mình mà.” Tô Y Tình ngừng lại một chút, rồi lại nói tiếp, “Dù sao sữa cũng tốt cho sức khỏe, lại còn tốt cho giấc ngủ, con uống trừ bữa cũng không sao.”

Lâm Tú thở dài, trong lòng thầm cảm thấy đáng thương cho cô gái này. Tuổi đời Tô Y Tình còn đương lúc xuân xanh, ấy vậy mà thay vì được ra ngoài giao du đây đó như những thiếu nữ khác, cô lại phải ru rú một thân một mình trong căn biệt thự đóng kín chặt cửa, chẳng thể ngắm nhìn trời xanh bên ngoài. Rồi lại cứ thế, ngày qua ngày, chẳng biết từ bao giờ mà Tô Y Tình đã không còn như xưa nữa, không còn là thiếu nữ lạc quan vui vẻ của ngày nào, mà ủ rũ âm trầm, héo mòn nơi tối tăm sáo rỗng.

Bà nhìn Tô Y Tình đang cố nở nụ cười trấn an cứng ngắc, lại thoáng nhìn xuống cốc sữa thơm ngọt trên tay mình, trong lòng chợt trầm xuống thêm vài phần, do dự một lúc rồi mới đưa cho cô.

Đứa trẻ này, quả đúng là hết thuốc chữa mà...

Lâm Vũ kiên nhẫn đứng nhìn cô uống hết cốc sữa rồi mới an tâm ra khỏi phòng. Cửa vừa đóng lại đã nghe ‘tạch’ một phát, Tô Y Tình lại tắt đèn tiếp rồi. Lâm Tú thở dài thêm lần nữa, suy cho cùng cũng chẳng biết phải làm sao cho thoả đây. Bà thương Tô Y Tình vô cùng, thương cho số phận hẩm hiu của cô gái ấy, thế nhưng dù có ra sao đi chăng nữa, bà cũng chẳng thể làm trái lời của Trần Dục Sâm. Vậy là Lâm Tú cũng chỉ đành ngậm ngùi cảm thán cho nhân sinh sao mà bạc bẽo, lặng lẽ ở một bên nhìn hai con người tự dằn vặt bản thân mà chẳng thể thấu suốt tâm tư của mình.

Rõ ràng là Ngài Trần cũng có ý với Tô tiểu thư, thế mà cứ cố chấp không bỏ. Hai đứa trẻ này, hầy!

Trong phòng, sau khi Tô Y Tình uống xong cốc sữa liền nằm vật xuống giường, như thể việc nặn ra một nụ cười giả tạo mất biết bao nhiêu phần sức lực. Xung quanh cô lại chìm trong bóng tối trải dài, như thể con quái vật nuốt lấy những tươi đẹp vụn vặt còn sót lại của cô, căn phòng hào nhoáng bóng bẩy biết bao nhiêu, thế nhưng lại lạnh lẽo đến đau lòng.

Tô Y Tình nằm suy nghĩ miên man, rồi lại chìm vào giấc ngủ li bì như mọi ngày. Dạo này cô ngủ rất tốt, không mộng mị, có những hôm còn ngủ tới tận quá trưa ngày hôm sau, cho dù trong ngày cô chẳng làm gì mệt mỏi. Có lẽ là nhờ cốc sữa kia giúp cô ngủ ngon hơn chăng?

Không ngoài dự đoán, khi Tô Y Tình mở mắt ra lần nữa, thời gian đã là quá buổi trưa. Cô ngáp dài một tiếng, định bụng đi tắm rửa thay quần áo một lượt, thế nhưng vừa nhấc chân lên, một cơn đau buốt truyền đến từ bụng bỗng xuất hiện.

Hình như, bà dì lại tới rồi thì phải...

Quả nhiên, Tô Y Tình quay đầu nhìn tấm nệm mình vừa nằm, liền nhìn thấy một đốm nhỏ đỏ thẫm, nổi bật lên trên nền trắng tuyết tinh khôi.

Tô Y Tình đen hết cả mặt, quả nhiên là ở trong nhà quá lâu khiến cho cô chẳng nhớ nổi ngày tháng nữa rồi.

Vừa xấu hổ vừa bất lực, Tô Y Tình cuối cùng đành phải mở hé cửa ló mặt ra gọi Lâm Tú.

“Dì, Dì Lâm...” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu.

Chẳng ai trả lời.

“Dì Lâm ơi!” Tô Y Tình thử cất tiếng gọi to hơn một chút.

Vẫn không ai trả lời.

“Dì Lâm!”

“Đây, đây! Tô tiểu thư gọi tôi có việc gì vậy?” May mắn làm sao, cuối cùng Lâm Tú cũng nghe thấy tiếng gọi của Tô Y Tình, nhanh chóng tới trước cửa phòng.

Tô Y Tình có chút ngượng ngùng: “Dì Lâm, chuyện là... là...”

Thấy Tô Y Tình lắp bắp không hết câu, Lâm Tú thân cùng là phụ nữ cũng hiểu ra phần nào. Bà nói: “Tô tiểu thư có gì cứ bảo tôi.”

“Thì chuyện là... con tới tháng rồi. Dì có thể giúp con mua một bịch băng vệ sinh không?” Tô Y Tình hỏi.

“Được thôi, tiểu thư cần mua loại nào?” Lâm Tú cũng không hề ngần ngại mà đồng ý ngay.

“Cả ngày lẫn đêm luôn đi, mua một thể cho đỡ mất công.” Ngẫm nghĩ một chút, Tô Y Tình lại nói tiếp, “Mua loại to một chút, buổi đêm con ra hơi nhiều.”

Lâm Tú nói “Được”, rồi lại nhìn thấy Tô Y Tình thân hơi run rẩy, tay còn đang áp chặt vào bụng, liền hỏi tiếp: “Tiểu thư... có cần tôi mang nước ấm lên không?”

“Được thôi, cảm ơn.” Thấy Lâm Tú quay lưng chuẩn bị đi, Tô Y Tình vội gọi giật lại: “Dì Lâm, đợi đã!”

“Tiểu thư còn cần gì nữa sao?” Lâm Tú quay lại, mỉm cười hỏi.

Tô Y Tình lí nhí, mặt đỏ bừng: “Buổi đêm không để ý, nhỡ để rớt ra nệm giường...”

Lâm Tú nghe thấy vậy bèn nói: “Tô tiểu thư đừng ngại, đều là đàn bà phụ nữ với nhau cả mà. Tôi sẽ giúp cô thay nệm ngay thôi.” Nói rồi bà liền đi làm những điều cô nhờ.

Tô Y Tình lập tức thở phào, trong lòng thầm cảm ơn Lâm Tú hàng trăm vạn lần. Miệng còn chưa kịp mỉm cười, cơn đau dưới bụng đã lại nhói lên một cái, khiến cô khổ sở ôm bụng gập người xuống.

Một ngày vô vị lại trôi qua. Đã ba ngày cô không nhìn thấy Trần Dục Sâm, dù không muốn nhưng cô cũng không thể phủ nhận từ bao giờ mình đã chẳng thể ngăn lại trái tim dồn dập của bản thân mỗi khi nhắc tới Trần Dục Sâm. Cô chẳng còn ghét bỏ hắn là bao, thậm chí còn bối rối, ngượng ngùng mỗi khi hai người thân cận. Cho dù vậy, cô vẫn luôn phủ nhận chút mừng rỡ đến muốn nhảy cẫng lên từ tít sâu đáy lòng mình mỗi khi nhìn thấy, phủ nhận từng chút từng chút rung động trong trái tim mình.

Có lẽ, Tô Y Tình đã yêu Trần Dục Sâm, yêu từ khi nào? Cô chẳng biết? Có lẽ là từ hôm được hắn chăm sóc, cũng có lẽ là từ những cử chỉ dịu dàng của hắn…

Thế nhưng, Tô Y Tình không dám.

Dù là nhớ, dù là yêu, cô cũng đều không dám. Cho dù biết đâu đấy, có lẽ đáy lòng cô đã được gieo hạt tương tư rồi, Tô Y Tình cũng chẳng thể nào khiến nó đâm chồi nảy lộc được.

Tình yêu sao? Nực cười.

Cô, Tô Y Tình, lấy đâu ra tư cách mà nói chuyện yêu đương với Trần Dục Sâm cơ chứ?

Cô không phải thiêu thân liều mạng đâm đầu vào ánh sáng, bởi lẽ dù có bay hướng nào đi chăng nữa, khắp con đường này cũng sẽ luôn một mực bị bao phủ bởi tối tăm mà thôi.

Như con hầm dài vô tận, độc duy chỉ có một Tô Y Tình lẳng lặng bước từng bước đến nơi tận cùng sâu không thấy đáy.

Trong vô vọng.

Tô Y Tình nhìn cốc sữa được đặt trên bàn như thường lệ, trong lòng chợt cảm thấy chán ghét. Cơn đau bụng khiến cô chẳng tài nào nuốt nổi bất cứ thứ gì nữa.

Tô Y Tình quyết định đi ngủ sớm, thế nhưng khi đến đêm thì cơn đau bụng lại càng thêm thấm thía, khiến cô khó chịu đến mức mơ hồ tỉnh lại ngay giữa đêm khuya.

Sực nghe tiếng động, cô giật mình bừng tỉnh, mở mắt nhìn, cửa phòng đang bị ai đó đẩy ra. Lưng cô toát hết cả mồ hôi. Bóng đen về lần bị Trần Dục Sâm cưỡng ép đêm đó vẫn đang còn đè nặng, lẽ nào có kẻ định đột nhập vào phòng cô giở trò gì?

Căn phòng tối om, bóng người cao lớn lầm lũi tiến đến bên giường. Cô không khỏi sửng sốt khi nhận ra bóng người quen thuộc.

Sao Trần Dục Sâm lại vào phòng cô lúc nửa đêm thế này?

Hình như hắn đứng ngây người bên cạnh giường cô một lúc. Sau đó vang lên tiếng loạt soạt, cô ghé mắt nhìn thử, đập vào mắt chính là đôi chân dài miên man. Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Dục Sâm đang cởi bỏ quần áo. Phần giường bên cạnh hơi lún, có lẽ hắn đã nằm xuống.

Bởi vì đêm quá yên bình cho nên Tô Y Tình không mấy căng thẳng về sự xuất hiện của hắn. Trần Dục Sâm nằm sát bên cạnh cô, cô còn có thể nghe thấy hơi thở đều đặn của hắn.

Lúc cô tưởng hắn cứ như vậy mà ngủ tới sáng, thì hắn lại chợt xoay người kéo chăn ngồi dậy, cô hé mắt nhìn thấy Trần Dục Sâm đang nghiêng đầu, dường như hắn đang nhìn chằm chằm vào phần dưới của cô. Chợt, hắn kéo tấm chăn đang đắp trên người cô qua một bên, rồi cúi thấp đầu. Tô Y Tình cứng người, lẽ nào hắn lại định hôn chỗ đó của cô?

Bụng dưới đột nhiên mát lạnh, hóa ra là Trần Dục Sâm đang nghiêng người, ghé mũi hít hít ngửi ngửi.

Mặt cô đột nhiên nóng bừng, Trần Dục Sâm sống trong máu tanh, đối với mùi máu rất nhạy cảm. Chắc chắn hắn đã ngửi thấy mùi máu rồi.

Hắn định làm gì?

Cũng may, sau đó hắn không hề làm gì thêm, chỉ đắp chăn cho cô rồi yên lặng nằm xuống.

Hai mắt cô nhắm nghiền lại, một lúc sau, cô bỗng cảm thấy có thứ gì đó ấm ấm mềm mềm đang chạm vào môi của mình. Mặc dù nụ hôn của Trần Dục Sâm chỉ như gió nhẹ thổi qua, nhưng người cô vẫn bất giác căng cứng. Vài giây sau, hắn lại chạm nhẹ một lần, thêm một lần…

Hôn khoảng mười lần, cuối cùng Trần Dục Sâm cũng chịu nằm im bên cạnh, tiếng hít thở vang lên đều đặn, vậy là hắn đã chìm vào giấc ngủ.

Lòng cô bỗng dưng mềm đi, có chút chua xót. Cô không biết phải làm thế nào. Trần Dục Sâm làm gì vậy chứ? Sao hắn lại lén hút vào phòng chỉ để ngủ cạnh cô, lại còn hôn cô một cách dè dặt và nhẫn nhịn như vậy?

Tô Y Tình rất muốn mở to mắt, hỏi cho rõ mọi chuyện, nhưng cô không dám… Cô còn chưa biết phải đối mặt với hắn như thế nào, cho nên dứt khoát giả bộ ngủ say, vốn chỉ định giả vờ, thế mà không ngờ cô lại ngủ thật. Chỉ là cô không hề hay biết, sau khi hơi thở của cô bình ổn, Trần Dục Sâm đang nằm ngủ say bên cạnh cô bỗng dưng mở bừng mắt.

Hắn nhìn ngắm gương mặt say giấc nồng của Tô Y Tình, đem khắc từng đường nét của cô vào sâu trong đáy mắt.

Không biết từ khi nào, hắn không còn cảm thấy chán ghét người phụ nữ này nữa. Mà thay vào đó là một chút cảm giác khó tả. Trần Dục Sâm không phải kẻ trẻ người non dạ chưa biết mùi đời, thế nhưng đứng trước cảm giác kỳ lạ của mình khi đối mặt với Tô Y Tình, hắn lại bất giác thấy bối rối, không biết nên làm thế nào mới phải.

Trần Dục Sâm đột nhiên lại nhớ tới lời của Từ Viễn, khi hắn tới tìm anh ta hỏi về tung tích của Tô Y Tình.

Khi đó Từ Viễn nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí của hắn, chậm chạm mở miệng: “Sâm, cậu đã yêu Tô Y Tình rồi.”

Khi đó hắn chỉ cười lạnh bảo rằng: “Có chủ nhân nào lại đi yêu sủng vật không?”

Thế nhưng, trong lòng hắn lại hoàn toàn trái ngược, nỗi bất an mơ hồ xuất hiện trong lòng Trần Dục Sâm, phải chăng, hắn thật sự đã động lòng với Tô Y Tình, với chính con gái của kẻ thù?

Câu hỏi này chẳng ai có thể trả lời, tình cảm của Trần Dục Sâm, dù có thế nào đi chăng nữa cũng chỉ một mình Trần Dục Sâm tỏ tường nhất.

Yêu đương… có thể sao?

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.