Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao có thể chứ

Phiên bản Dịch · 1816 chữ

Chương 50: Sao có thể chứ

Vưu Nghiên giật mình, kinh ngạc nhìn Vưu Tư Kỳ, đứa con gái này của ông… Thay đổi rồi, đúng là thay đổi rồi.

Tuy nghe thấy lời nói tràn đầy tự tin của Vưu Tư Kỳ, nhưng ông ta vẫn không khỏi lo lắng: “Trần Dục Sâm không phải là kẻ đơn giản, mày đừng xem thường hắn, việc của em họ mày Trương Mẫn chính là một ví dụ…” Ông ta đương nhiên là tin con gái của mình, nhưng sự thật bày ra trước mắt vẫn không thể chối bỏ.

Ngày hôm qua em gái mình còn đang ngồi cười với mình, hôm sau đã cửa nát nhà tan. Chuyện này mặc dù không ai nhắc tới nhiều, nhưng làm gì có tường nào che được gió, một chút tin tức vẫn bị lộ ra. Chỉ biết được con gái nhà họ Trương, Trương Mẫn đắc tội với ‘bạn gái’ của Trần Dục Sâm, bị hắn ra tay ‘xử đẹp’ rồi.

“Con nhóc đó? Cha à, cha đang sỉ nhục sự thông minh của tôi đó! Trương Mẫn là một kẻ đầu óc ngu si, sao nó có thể so sánh với tôi? Chỉ tiếc cho nhà họ Trương, đều vì nó mà chịu tội…” Vưu Tư Kỳ cười khinh miệt một tiếng, cô ta thổi thổi móng tay, ưu nhã đi về phía Vưu Nghiên, khi đi qua người ông ta, vỗ vỗ vai ông ta vài cái:

“Người cha thân yêu của tôi, nhà họ Vưu cứ để cho tôi lo, thù của mẹ, tôi cũng sẽ trả, còn ông… Có thể ngồi ở một bên xem kịch được rồi.”

Sau đó ra hiệu cho tên lính đánh thuê cao một mét chín đang đứng như tượng bên cạnh đi theo mình.

Vưu Nghiên nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Vưu Tư Kỳ, gương mặt nghiêm túc. Lão quản gia tiến tới, thấp giọng nói: “Ông chủ, có cần cho người giám sát tiểu thư không?”

“Không cần.”

Vưu Nghiên lắc đầu, trong ánh mắt đầy kinh ngạc của quản gia, chậm rãi mở miệng: “Nó không còn nhỏ, cơ nghiệp nhà họ Vưu đều dựa vào nó. Phải để cho nó trải qua một chút sóng gió, thì nó mới có thể đứng vững được.”

“Ông chủ, ông không định nói cho tiểu thư sự thật năm đó sao? Hung thủ thật sự không phải là Hoắc…”

“Lưu Bình.”

“Dạ.” Lưu Bình theo phản xạ, đứng nghiêm người, nâng tay lên chào theo nghi thức quân đội.

Chào xong mới ngớ người ra. Còn chưa kịp nói gì, Vưu Nghiên bên cạnh đã nhẹ nhàng mở miệng: “Hiện tại tôi lấy thân phận Tổng tư lệnh, lệnh cho chú lập tức lên đường trở về quê, không bao giờ được phép đặt chân lên thành phố này nữa.”

“Tư lệnh, ngài không tin tôi ư? Nếu ngài không cho phép, cho dù chết tôi cũng tuyệt đối không mở miệng nói ra sự thật năm đó!” Lưu Bình trợn mắt, kinh ngạc.

“Hơn mười năm sát cánh, lại thêm mười năm chú làm quản gia cho tôi, sao tôi có thể không tin chú được chứ, chỉ là chú đã vất vả hơn nửa đời người vì tôi, vì nhà họ Vưu, cũng đã đến lúc chú lo cho gia đình rồi.” Vưu Nghiên vỗ vỗ bả vai Lưu Bình, ánh mắt có chút tang thương.

Năm đó, Lưu Bình chính là phụ tá đắc lực của ông, cùng ông lập bao nhiêu chiến công. Năm đó vẫn đang còn rất loạn, ở thành phố này bạo loạn nổi lên khắp nơi, mấy kẻ máu mặt ở thành phố này đều tự mình phân chia thế lực. Trần Vương của Nhà họ Trần, Vương Tư Nhân của Nhà họ Lệ… Cuối cùng chính là một kẻ không ai ngờ tới, đó là Vưu Nghiên của nhà họ Vưu.

Có lẽ không ai ngờ tới, đường đường là một Tổng tư lệnh, lại cũng nhảy vào tranh chấp thế lực với đám người ở đây. Chuyện này, chỉ có Vưu Nghiên và Vưu Bình biết, không còn người thứ ba. Cũng chính là vào năm đó, Vưu Tư Kỳ và mẹ của cô ta, được Vưu Nghiên cho người đưa về quê tạm lánh nạn. Trên chiếc xe lửa về quê đó, có cả Trần Dục Sâm và mẹ của hắn. Chuyện xảy ra phía sau, Vưu Nghiên hoàn toàn không biết, chỉ được nghe kể lại rằng, xe lửa bị khống chế. Mẹ của Trần Dục Sâm và mẹ của Vưu Tư Kỳ đều chết trong lần đó. Khi bọn họ tìm thấy được Vưu Tư Kỳ, cô ta đang trong trạng thái điên cuồng, mấy người suýt bị cắn. Cũng may sau này đã tỉnh táo lại, nhưng cô ta một mực không hề hé miệng về chuyện xảy ra trên tàu hỏa.

Sau đó không ai biết biết đã xảy ra chuyện gì, Vưu Nghiên đột nhiên nộp đơn xin từ chức Tổng tư lệnh, lùi về thành phố này bắt đầu xây dựng cơ nghiệp của nhà họ Vưu.

Mặc dù chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại, Vưu Nghiên vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng, khó chịu.

“Chúng ta đã già rồi, cuộc chơi này nên nhường lại cho bọn trẻ, chú về quê nghỉ ngơi, tôi cũng nhân dịp này, đi du ngoạn thế giới vài vòng…”

“Nhưng Vưu tiểu thư…”

“Chú yên tâm, nó không phải loại người yếu đuối. Nếu như nó thành công, xem như là đã thay tôi làm được chuyện năm đó tôi không thể làm, còn nếu như thất bại, nó vẫn còn đường lui, Trần Dục Sâm chắc chắn sẽ không giết nó.” Vưu Nghiên một mực khẳng định, giọng điệu cực kỳ kiên quyết.

“Tại sao?”

“Bởi vì Trần Dục Sâm nợ nó…” Ông ta đã quay người đi xa, nhưng thanh âm vẫn còn quanh quẩn bên tai Lưu Bình.

Bởi vì… Trần Dục Sâm nợ Vưu Tư Kỳ.

-

Tại sân bay.

"Anh, anh cho người đưa em đến sân bay làm gì thế?" Hoắc Linh Chi nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác nghi ngờ.

"Anh đã liên lạc với trường học của em ở Mỹ rồi, bắt đầu từ hôm nay em sẽ bị hủy bỏ tư cách là du học sinh trao đổi! Em quay trở về Mỹ đi." Trần Dục Sâm ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế da trong phòng khách của sân bay, bình thản nhìn cô em gái mình, nói.

"Anh! Anh làm gì vậy? Em không muốn quay về Mỹ, em chỉ muốn ở lại đây thôi!" Hoắc Linh Chi tức đến giậm chân, cô nhóc vẫn chưa nhận được sự tha thứ của Tô Y Tình, bây giờ bảo về quay về có quá đáng không?

"Em không có lựa chọn nào khác."

"Không, em không về!" Hoắc Linh Chi quay đầu muốn chạy.

Cô nhóc vừa mới lao ra đã bị mấy người đàn ông mặc đồ đen chặn đường, cô nhóc tức đến nổ phổi, quay đầu nói: "Anh trai.... Anh đừng ép em phải ra tay! Em không muốn đánh nhau với anh!"

"Anh cũng không muốn đánh nhau với em gái mình." Trần Dục Sâm lạnh nhạt nói, trong mắt lóe lên một tia gian xảo.

Lời này khiến cho Hoắc Linh Chi rùng mình một cái, hơn nữa, ánh mắt kia của Trần Dục Sâm càng khiến cô nhóc sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. Nếu anh trai mình thật sự động thủ với mình, còn không bằng để mình chết đi cho rồi. Cô nhóc vội vàng bày ra bộ mặt đáng thương,nói: "Anh...."

"Được rồi, đừng nói nữa." Đôi mắt nâu sâu hun hút của hắn liếc nhìn cô em gái mình, khóe mắt bắt được hình ảnh một sợi dây chuyền.

Khí thế của Trần Dục Sâm đáng sợ đến mức khiến Hoắc Linh Chi run rẩy cúi đầu, anh trai sẽ không đánh mình đâu nhỉ? Thật đáng sợ. Hoắc Linh Chi ỉu xìu, gật đầu như gà mổ thóc: "Được được được, anh, em đồng ý với anh, em quay về, quay về là được chứ gì."

"Sợi dây chuyền trên cổ em ở đâu ra!" Trong nháy mắt, thanh âm của Trần Dục Sâm trở nên lạnh lẽo vô cùng

Hoắc Linh Chi sờ lên sợi dây chuyền trên cổ mình, "À! Lấy được trên bàn sách của anh!"

"Tháo xuống!"

"Ồ...." Hoắc Linh Chi nghe lời, tháo dây chuyền xuống.

"Sau này nếu không có lệnh của anh, không cho phép em chạm vào sợi dây chuyền này." Lúc này, trong mắt Trần Dục Sâm chỉ còn lại sự nghiêm túc, nếu ngày hôm nay người đeo sợi dây chuyền này không phải là em gái của hắn mà là một người phụ nữ khác, chắc chắn lúc này kẻ đó đã chết không toàn thây rồi!

Hoắc Linh Chi cũng có thể cảm nhận được anh trai mình có chỗ không đúng, tại sao anh trai lại quan tâm đến sợi dây chuyền này như thế? Tuy rằng anh trai rất lạnh lùng, thế nhưng bình thường anh ấy rất yêu thương mình, ít nhất sẽ không vì vật chất mà lạnh mặt với mình, Hoắc Linh Chi lập tức ấm ức: "Anh, sao anh lại quan tâm sợi dây chuyền này như thế? Lẽ nào anh định tặng cho chị dâu?"

"Sao có thể?” Trần Dục Sâm nhàn nhạt nói.

"Nếu không phải tặng cho chị dâu thì anh định tặng cho ai?" Hoắc Linh Chi kinh ngạc, thế mà lại không phải là tặng cho chị Tô Y Tình?

"Em không cần phải quan tâm! Đi thôi, anh đưa em lên máy bay."

Hoắc Linh Chi cũng không hỏi thêm gì nữa, dưới sự ép buộc của Trần Dục Sâm, cô nhóc không thể làm gì khác hơn ngoài việc nước mắt lưng tròng ngoan ngoãn bước lên máy bay: "Anh trai, anh thật đáng ghét! Em vẫn chưa nói lời tạm biệt với chị dâu nữa. Anh, anh nhất định phải sống hòa hợp với chị dâu đấy, hai người đừng tiếp tục cãi nhau vì hiểu lầm như trước nữa. Đến kỳ nghỉ hè em chắc chắn sẽ về thăm hai người."

Trần Dục Sâm trầm mặc không đáp, nhưng trong mắt Hoắc Linh Chi thì nó có nghĩa là im lặng đồng ý, cô nhóc cười hắc hắc vài tiếng, trước khi lên máy bay còn vẫy vẫy tay với hắn.

Trên bầu trời, máy bay bay xẹt qua tạo thành một đường cong vô cùng xinh đẹp. Sau khi tiễn Hoắc Linh Chi đi, Trần Dục Sâm bước ra khỏi sân bay.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.