Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỏ xe, đi vào trong rừng!

Phiên bản Dịch · 1938 chữ

Chương 23: Bỏ xe, đi vào trong rừng!

“Vâng.” Ngũ Lương siết chặt tay lái. Tăng tốc xe. Đường núi vốn đã khó đi, nay Ngũ Lương lại đi với tốc độ cao, chuyện xe xóc nảy là điều rất bình thường.

Tô Y Tình nghiêng ngả, cuối cùng dần dần bị đẩy về phía Trần Dục Sâm. Trần Dục Sâm chỉ cau mày nhìn cô, cũng không mở miệng nói gì.

Quả nhiên, bọn họ vừa tăng tốc xe, chiếc xe phía sau cũng tăng tốc theo. Đôi mắt của Trần Dục Sâm vẫn không rời khỏi chiếc xe phía sau. Hắn nhìn thấy bóng người ngồi trong xe, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, lại thêm trời tối, cho nên Trần Dục Sâm không tài nào nhìn rõ mặt kẻ đó.

Chuyện ám sát thế này đối với Trần Dục Sâm và Ngũ Lương cũng không phải là lạ, nhưng đối với Tô Y Tình lại là lần đầu tiên. Cô không khỏi căng thẳng, gương mặt căng chặt. Mặc dù đã áp xuống nhưng vẫn không thể ngăn cản được tiếng tim đập thình thịch.

Trong xe tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của Ngũ Lương. Gần như toàn bộ người của Trần Dục Sâm đem theo ngày hôm nay đều đi phía sau, một nửa thì đi với Đầu Trọc. Bên đối phương vẫn chưa xác định được có bao nhiêu người, từ đây tới địa bàn của Trần Dục Sâm còn 200km, nhanh nhất là 40’ mới tới.

Đừng nói tới 40’, nói không chừng chỉ trong 10 phút tiếp theo bọn họ đã bị tiêu diệt rồi.

Nhìn qua gương chiếu hậu, Trần Dục Sâm nhìn rõ ràng, một viên đạn bạc đang bay với tốc độ xé gió về phía xe của mình. ‘Choang’ một tiếng, hai gương chiếu hậu đã vỡ nát.

Chưa để cho bọn họ kịp phản ứng, chiếc xe phía sau bắt đầu nổ súng. Đạn không ngừng ghim vào xe. Tiếng ‘koong’ vang khắp xe.

Trần Dục Sâm rút khẩu súng bên hông ra, thuần thục lên đạn. Hắn nghiêng người ra khỏi cửa xe, bắn về phía xe đằng sau. Gương mặt tuấn mỹ chỉ có thể nhìn thấy đường nét thon dài, cả người Trần Dục Sâm không ngừng tỏa ra khí thế trầm thấp, nguy hiểm.

Bắn hết băng đạn, Trần Dục Sâm lại tiếp tục thay băng mới. Hai xe vẫn duy trì khoảng cách như cũ. Ngũ Lương đã tăng tốc độ xe lên tối đa, xe lao như bay trong đêm.

Xe của Trần Dục Sâm là loại xe chống đạn đặc biệt, loại đạn bình thường không thể làm xe hắn xảy ra vấn đề. Thế nhưng cứ tiếp tục bắn thế này, cho dù có là xe tăng cũng không chịu nổi.

Ngũ Lương vừa lái xe, vừa tránh đạn phía sau, giảm áp lực lên xe xuống một chút. Chính vì thế mà xe đã xóc nảy, bây giờ lại còn xóc nảy hơn.

Gương mặt Tô Y Tình trắng bệch. Cố tỏ ra trấn tĩnh, nhưng ngón tay đang run rẩy đã bán đứng cô.

Trần Dục Sâm lại tiếp tục thay đạn thêm lần nữa, nhìn thấy Tô Y Tình như vậy, hắn lên tiếng: “Có tôi ở đây, lo cái gì.”

Giọng nói của Trần Dục Sâm trầm ấm, vang vọng trong xe, khiến tâm trạng đang thấp thỏm của Tô Y Tình cũng dần dần bình tĩnh lại.

Cô đang định nói cái gì, đột nhiên lại bị Trần Dục Sâm ấn đầu vào ngực hắn. Hành động của Trần Dục Sâm quá nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng lại. Phía sau gáy Tô Y Tình cũng vừa lúc vang lên tiếng ‘choang’, kính đã vỡ một lỗ nhỏ!

Trần Dục Sâm nhạy bén, phát hiện có nguy hiểm, cho nên mới ôm Tô Y Tình vào người, giúp cô tránh vết thương trí mạng đó đi. Thế nhưng Ngũ Lương cầm lái ở phía trên lại không may mắn như vậy. Viên đạn đó ghim vào tay cầm lái của Ngũ Lương. Khiến cậu ta kêu rên đau đớn.

Gương mặt Ngũ Lương lập tức tái nhợt, nhưng vẫn nghiến răng điều khiển xe. Tiếng đạn phía sau vẫn chưa ngừng, thậm chí còn có xu thế nhiều hơn. Xe hơi đảo bánh một chút, suýt chút nữa khiến Ngũ Lương không điều khiển được xe, suýt để cho xe lao xuống khe nứt núi bên đường.

Cậu ta vội vàng đánh lái, tránh xa cái khe đó một chút. Mồ hôi lạnh chảy dọc từ trên trán của Ngũ Lương xuống tới cằm. Cậu ta không dám sơ xuất, cánh tay bị thương chảy máu không ngừng cũng không thèm cầm máu lại.

Giờ phút này, chỉ cần chậm hơn đám người phía sau một chút, bọn họ nhất định sẽ bị bắn thành tổ ong!

Mặc dù thoát được một kiếp ở khe nứt, nhưng chuyện kinh dị hơn còn chờ bọn họ ở phía trước. Bánh xe bị bắn liên tục, không chịu được, nổ một tiếng. Hai bánh xe phía sau đã hoàn toàn bị bắn hỏng. Số lượng đạn bay vào xe càng ngày càng nhiều.

Tấm kính chắn gió phía trước xe rạn nứt dần dần, cuối cùng bị một viên đạn bay xoẹt qua kết liễu. Kính chắn gió vỡ nát, bị gió thổi ngược vào trong xe. Ngay cả Tô Y Tình được Trần Dục Sâm bao bọc kỹ cũng bị thương vài chỗ, nói gì tới Ngũ Lương đang ngồi phía trước cầm lái.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, cả người Ngũ Lương bị từng mảnh thủy tinh nhỏ cứa lên, nhẹ thì xước da, nặng thì có cả mảnh thủy tinh ghim vào trong người. Nói câu cả người đầy máu cũng không quá!

Trần Dục Sâm cau mày, “Cậu đổi chỗ cho tôi, tôi lên phía trước lái xe.”

Ngũ Lương đương nhiên yêu quý mạng của mình, nhưng mạng của Trần Dục Sâm còn quan trọng hơn. Ngũ Lương không dám mạo hiểm đánh cược. Cho nên vẫn ngồi lỳ chỗ cũ, không chịu di chuyển.

Trần Dục Sâm lạnh giọng: “Chuyển.” Hắn ra lệnh.

Lần này Ngũ Lương không thể không nghe theo, cậu ta di chuyển dần dần qua ghế lái phụ, Trần Dục Sâm lập tức lên phía trên định thế chỗ cho cậu ta. Nhưng chưa kịp lên đã bị Tô Y Tình đẩy qua một bên.

Tô Y Tình lợi dụng thân hình nhỏ nhắn của mình, trườn lên phía trên, ngồi vào ghế lái, bắt đầu thay Ngũ Lương điều khiển xe.

Cả Ngũ Lương và Trần Dục Sâm đều sửng sốt. Tô Y Tình cắn răng: “Để tôi lái xe, hai người không cần phân tâm.”

Trước xe đã mất đi tấm kính chắn gió, cát bụi cứ như vậy tạt trực tiếp vào mắt. Tô Y Tình không quen, nhăn mày, mím môi.

Ngũ Lương là người đầu tiên phản đối: “Tô tiểu thư, lúc này không thể đùa, sao cô có thể lấy tính mạng mình ra đùa như vậy.”

Trần Dục Sâm mím môi, coi như đồng ý với lời của Ngũ Lương. Tô Y Tình vừa đánh tay lái tránh đi viên đá lớn trên đường, vừa vội vàng nói: “Tôi đã từng đi đua xe, tôi có thể lái được.”

Chỉ là ở trường đua, hình ảnh như thế này là giả lập. Còn đây là hiện trường chân chính, sai một ly là đi một dặm!

Ngũ Lương còn định nói cái gì, đã bị Trần Dục Sâm lên tiếng ngăn cản: “Để cô ta lái đi.”

Nhìn vẻ kiên quyết của cô, Trần Dục Sâm bỗng nhiên muốn tin thử một lần. Hắn thu mắt lại, bắt đầu lên đạn cho súng. Đám người phía sau chỉ ngừng một lát khoảng vài giây, ngay sau đó lại tiếp tục xả đạn vào xe.

Ý đồ không nói cũng biết, không giết được bọn họ là sẽ không ngừng.

Ngũ Lương tranh thủ thời gian, gọi cho Đầu Trọc, bảo hắn ta đem người tới.

Điện thoại mãi mới kết nối được. Điện thoại vừa kết nối, Ngũ Lương đã ấn bật loa, cậu ta gào lên, thế nhưng tiếng của Ngũ Lương đã bị tiếng súng đạt phía sau lấn át.

Đầu Trọc nghe thấy tiếng hỗn loạn từ đầu bên kia điện thoại, cho là Ngũ Lương đi tới hội sở chơi, còn kì kèo: “Anh Hà, sao đi chơi gái không rủ em!”

Ngũ Lương bị hắn chọc tức, nhưng hiện tại không rảnh phát tác, cậu ta nghiến răng: “Mẹ, thằng ngu này! Mày có nghe thấy tiếng gì bên này không?!”

“Tiếng súng đạn? Anh Sâm à, đi chơi gái cũng không cần kích thích như vậy đâu!”

“Gái con mẹ mày, mày có muốn ăn kẹo đồng không? Mau dẫn đám anh em qua đây tiếp ứng!” Ngũ Lương gào lên.

Đầu Trọc lúc này mới phát hiện là không đúng, vội thay đổi giọng điệu của mình, gã lo lắng mở miệng: “Anh đang ở đâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Biết đường tới biệt thự Vân Thiên không, đi tới chân núi, dẫn theo đám anh em, mang theo súng, chuẩn bị tiếp ứng bọn tao.” Ngũ Lương áng chừng quãng đường, từ đây tới chân núi không còn xa, hẳn là kịp.

Hình như sau đó Đầu Trọc còn nói thêm gì đó, nhưng tiếng của gã bị tiếng súng đạn át đi, Ngũ Lương bực bội tắt máy, ném điện thoại qua một bên, tùy tiện tìm miếng vải buộc vết thương bị bắn trúng đang chảy máu không ngừng của mình lại.

Xe lúc này lại xóc nảy, mấy lần còn suýt lao xuống khe nứt bên cạnh sườn núi. Ngũ Lương muốn làm dịu bầu không khí trong xe cho bớt căng thẳng, cho nên mở miệng trêu đùa: “Tô tiểu thư, mạng của tôi và Ngài Trần đều nằm trong tay cô đấy! Tôi còn chưa có vợ con, tôi chưa muốn chết đâu!” Cậu ta cố ý nhấn mạnh câu cuối.

Tô Y Tình đang căng thẳng cũng không nhịn được thả lỏng tinh thần một chút, cô nhe răng: “Không chết được đâu.”

Gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Tô Y Tình bị bụi đất bám đầy, cô quay đầu lại nói, chỉ nhìn thấy hàm răng trắng bóc cùng đôi mắt sáng ngời, ý cười lan tỏa nơi đáy mắt.

Đã lâu lắm rồi, cô mới được thoải mái như vậy. Tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng cũng kích thích vô cùng!

Cô vừa há miệng nói chuyện, cát bụi đã bay vào miệng, Tô Y Tình ho sặc sụa, ngậm chặt miệng, chuyên tâm lái xe.

Trần Dục Sâm cũng nhếch môi cười, không thể phủ nhận, Tô Y Tình bây giờ tuy không xinh đẹp, nhưng rất quyến rũ, hấp dẫn!

Xe lại đảo bánh thêm lần nữa, lần này là cả bốn bánh đều bị bắn thủng, còn 10km nữa mới tới chân núi, nhưng xe đã không thể chạy tiếp được nữa.

Tô Y Tình quay đầu lại, vô cùng chán nản: “Xe sắp bị bắn nổ rồi, không thể tiếp tục đi nữa!”

Đương nhiên Ngũ Lương cùng Trần Dục Sâm cũng biết điều này. Trần Dục Sâm suy nghĩ một chút, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Bỏ xe, đi vào trong rừng!”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.