Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quen rồi, không còn đau nữa!

Phiên bản Dịch · 2003 chữ

Chương 21: Quen rồi, không còn đau nữa!

Hoắc Ngạn Vũ thấy Tô Y Tình ngẩn ra, không nhịn được cúi đầu nhìn, mới phát hiện cô đang nhìn vết sẹo trên ngực mình. Một cỗ bực bội bỗng lên xông lên, Hoắc Ngạn Vũ kéo vạt vào bị Tô Y Tình kéo ra lại, che khuất tất cả vết sẹo cùng vết thương:

“Xấu xí lắm đúng không?” Hoắc Ngạn Vũ mỉa mai một câu.

Tô Y Tình thu lại vẻ thất thố của mình, mỉm cười: “Không hề.”

Vừa nói vừa gạt tay Hoắc Ngạn Vũ ra, nhìn máu từ vết thương trên bả vai hắn vẫn chưa ngừng. Cô nhìn quanh, không tìm thấy thứ gì có thể tạm thời che kín vết thương của Hoắc Ngạn Vũ lại. Tô Y Tình không hề do dự, đưa tay xé vạt váy của bộ lễ phục đắt tiền trên người mình ra. Cẩn thận lau sơ miệng vết thương của Hoắc Ngạn Vũ.

Bởi vì cô dựa sát vào mình, cho nên Hoắc Ngạn Vũ có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi dài cong của Tô Y Tình đang run run, hai má có chút hồng. Cô cau mày, chăm chú lau máu xung quanh miệng vết thương cho hắn. Hình ảnh này giống như sợi lông vũ, khẽ cọ vào trái tim đã đóng băng nhiều năm Hoắc Ngạn Vũ, khiến trái tim hắn ngứa ngứa.

Bởi vì từ nhỏ đã chăm sóc cho em trai, cho nên mấy chuyện sơ cứu này Tô Y Tình đã làm tới thuận tay. Chưa đầy năm phút đã xử lý xong vết thương cho Hoắc Ngạn Vũ. Tất nhiên cô không phải bác sĩ, vết thương của Hoắc Ngạn Vũ vẫn nên nhanh chóng tới bệnh viện để xử lý thì tốt hơn.

Tới khi nút thắt cuối cùng ở chỗ thương được buộc xong, Tô Y Tình không để ý tới hình tượng, trực tiếp ngồi xuống một bên, hít một hơi thật sâu, ánh mắt lơ đãng quét qua vết sẹo trên người Hoắc Ngạn Vũ. Dù tò mò nhưng vẫn không mở miệng hỏi.

“Tò mò à?” Hoắc Ngạn Vũ để ý thấy, cười khẽ một tiếng, đưa tay sờ nhẹ lên vết sẹo vốn đã lành từ lâu.

Tô Y Tình gật đầu, nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng mở miệng: “Tôi hỏi một câu được không?”

Hoắc Ngạn Vũ hơi cau mày, thế nhưng vẫn mỉm cười đáp: “Cứ tự nhiên.”

“Có đau không?” Tô Y Tình nói xong, còn sợ Hoắc Ngạn Vũ không hiểu ý mình, còn cố ý lặp lại: “Ý tôi là vết thương khi đó có đau không?”

“Hả?” Hoắc Ngạn Vũ ngơ ngác, có chút không dám tin vào tai mình. Hắn tưởng rằng cô sẽ hỏi mấy câu đại loại như là tại sao lại bị thương, bị kẻ nào bắn… Thế nhưng không ngờ lại là một câu hỏi đơn giản như vậy.

Có đau không…

Đương nhiên là đau! Đau tới tận trong tim! Nhưng mẹ của hắn, người phụ nữ đó từng bảo rằng: “Ngạn Vũ, đừng cố thể hiện vẻ yếu đuối, sẽ không có ai thương xót cho mày đâu. Trừ khi mày là kẻ mạnh nhất, là con sói đầu đàn, không kẻ nào dám ăn thịt mày, nếu không thì đừng tỏ vẻ yếu đuối, Nhà họ Trần giống như hang sói vậy, là một nơi ăn thịt không nhả xương! Vẻ yếu đuối của mày sẽ chỉ làm kẻ thù thêm hả hê hơn mà thôi.”

Mẹ của hắn là một người phụ nữ thông minh, có thể qua mặt được lão phu nhân Nhà họ Trần, cho Trần Vương một đứa em trai, còn đường hoàng đưa nó xuất hiện trước mặt Trần Vương. Người phụ nữ đó, hắn vừa yêu, lại vừa hận.

Yêu kính bà ta bởi vì bà ta là người đã sinh ra hắn, nuôi dưỡng hắn. Nhưng cũng hận bà ta, bởi vì bà ta không một ngày nào là thôi hành hạ hắn.

Hoắc Ngạn Vũ đã từng rất nhiều lần cười nSâm bà, cho rằng nếu bà tài giỏi thì bây giờ chiếc ghế nữ chủ nhân Nhà họ Trần đã là của bà rồi. Tất nhiên sau đó không thể tránh được một trận đòn roi ác liệt. Tuy rằng Hoắc Ngạn Vũ không ưa mẹ của mình, nhưng cũng không thể phủ nhận những điều bà ta nói đều rất đúng.

Từ khi tới Nhà họ Trần, hắn đã học được cách giấu vẻ yếu đuối của mình vào trong. Không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Đương nhiên trong hoàn cảnh này cũng không ngoại lệ.

Hoắc Ngạn Vũ chỉ ngẩn người trong chốc lát, sau đó cũng đáp lại: “Rất đau.”

Tô Y Tình tò mò quan sát, gương mặt hắn vẫn bình tĩnh, chẳng nhìn ra chút đau đớn nào, cô cười cười trêu chọc: “Sao tôi chẳng nhìn thấy chút vẻ đau đớn nào xuất hiện trên mặt anh nhỉ?”

Hoắc Ngạn Vũ thờ ơ đáp: “Bị thương quá nhiều, cũng không còn đau như trước nữa.”

Tay đứt ruột đau, chỉ rách ngón tay cũng đau, nói gì tới việc bị trúng mấy phát đạn. Nhưng mà thứ gì gặp nhiều cũng thành quen, hiện tại cảm giác đau của Hoắc Ngạn Vũ gần như đã biết mất. Bị đạn bắn vào vai, cùng lắm hắn chỉ thấy tê tê một chút, không còn cảm giác gì nữa.

Tô Y Tình giật mình, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy vẻ không thể ngờ. Cảm giác của cô rất nhạy bén, cô cảm thấy Hoắc Ngạn Vũ hình như không thích chủ đề này lắm. Tô Y Tình là người thông minh, tất nhiên sẽ không tiếp tục.

“Ngồi xuống đi, anh đứng như vậy có mệt không…” Tô Y Tình vỗ vỗ bãi cỏ trống bên cạnh, ý bảo Hoắc Ngạn Vũ ngồi xuống.

Hoắc Ngạn Vũ đương nhiên không thể làm một hành động mất hình tượng như Tô Y Tình, hắn nâng mắt, đứng tại chỗ.

Hoắc Ngạn Vũ cao 1m85, mà Tô Y Tình chỉ khoảng 1m6, cô phải ngước đầu lên để nói chuyện với hắn. Tô Y Tình cúi thấp đầu, xoa xoa cái cổ tê nhức của mình, lầu bầu: “Cho dù anh không mệt thì tôi cũng mệt…”

Tô Y Tình tự cho là mình nhỏ giọng, nào ngờ Hoắc Ngạn Vũ tai thính hơn chó vẫn nghe thấy. Hắn nhếch môi, cố nhịn ý cười đang lan tới khóe môi, chậm rãi ngồi xuống.

Nhìn thấy hắn như vậy, đôi mắt Tô Y Tình cũng tràn đầy ý cười lấp lánh.

Trong chốc lát, hai người gần như đã quên bên ngoài kia đang hỗn loạn tới cỡ nào…

Hiện tại Vưu Tư Kỳ đã bị Trần Dục Sâm kéo ra tới ngoài khuôn viên biệt thự. Trong lòng Vưu Tư Kỳ đang không ngừng xoay chuyển, đôi mắt thi thoảng lóe lên. Có lẽ cô ta vẫn còn cơ hội, khiến cho Trần Dục Sâm cưới mình vào cửa.

Đám người quá đông, Trần Dục Sâm không thể không ôm ‘Tô Y Tình’ vào lồng ngực mình. Tránh cho người khác đụng vào.

Sau khi ôm vào ngực, hắn mới phát hiện không đúng. Đây không phải là Tô Y Tình. Tô Y Tình không hề thích dùng nước hoa, trên người cô lúc nào cũng có một mùi hương gỗ trầm thoang thoảng, rất dễ khiến người ta an tâm. Người này lại mùi nước hoa gay mũi.

Thật ra mùi nước hoa mà Vưu Tư Kỳ cũng chỉ là loại nhẹ, chỉ là do Trần Dục Sâm không quen mùi nước hoa, lại thêm đứng ở khoảng cách gần, cho nên mới ngửi thấy mùi nồng nặc.

Biết người trong lồng ngực không phải Tô Y Tình, Trần Dục Sâm không chút do dự đẩy ra. Dựa vào ánh trăng bên ngoài, Trần Dục Sâm mới nhìn rõ, đây rõ ràng là Vưu Tư Kỳ!

Dáng người của Vưu Tư Kỳ là Tô Y Tình tương đương, ban nãy Trần Dục Sâm chỉ nhìn bóng lưng, cho nên đã nhầm Vưu Tư Từ thành Tô Y Tình.

Tức là, hiện tại Tô Y Tình vẫn còn đang ở trong!

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, lòng Trần Dục Sâm bắt đầu hoảng sợ vô cớ, cảm giác này cho dù áp chế thế nào cũng không được.

Hiện tại của Trần Dục Sâm có chút táo bạo, nhìn thấy Ngũ Lương cùng Đầu Trọc đang dẫn người tới, đi về phía mình. Trần Dục Sâm không chút do dự đẩy Vưu Tư Kỳ trong lòng mình về phía Ngũ Lương.

Trong đầu hắn nhạy bén phân tích, Tô Y Tình tuy rằng có ngốc một chút, nhưng chưa tới nỗi không phân biệt tình hình. Với một người có thân hình nhỏ nhắn như Tô Y Tình, nếu chen về phía trước có khi đã bị người ta đạp tới mức không ra hình người. Trong tình huống đó, có lẽ là Tô Y Tình đã đi đường cửa sau.

Đoán được thế này, Trần Dục Sâm nhanh chóng bỏ lại đám người Ngũ Lương và Vưu Tư Kỳ phía sau, đi vòng ra sau biệt thự.

Đầu Trọc và Ngũ Lương nhìn thấy Trần Dục Sâm bỏ đi như thế, cũng vội vàng đi theo. Nhưng tốc độ của Trần Dục Sâm rất nhanh, bọn họ không theo kịp, chỉ qua vài ngã rẽ đã mất dấu.

Ngũ Lương nghĩ qua một chút, nhìn người trong tay mình vốn nên là Tô Y Tình, bây giờ lại là Vưu Tư Kỳ, lập tức đoán ra Trần Dục Sâm đi tìm Tô Y Tình. Hắn khách khí mở miệng:

“Vưu tiểu thư, cảm phiền cô dẫn đường cho chúng tới sau biệt thự.”

Vưu Tư Kỳ bị Trần Dục Sâm bỏ mặc, cũng không thể hiện chút tức giận nào, ngược lại còn rất phối hợp gật đầu: “Được, đi đường này.”

Dù sao cô ta cũng rất muốn xem, Vưu Nghiên bày ra trò này để làm gì?

Ngũ Lương không nghĩ là Vưu Tư Kỳ lại dễ nói chuyện như thế, những lời uy hiếp dụ dỗ đã chuẩn bị sẵn không có chỗ dùng. Ngũ Lương hơi nghẹn lại, nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần, ra dấu mời.

Vưu Tư Kỳ không khách khí, đi trước dẫn đường.

-

Trần Dục Sâm rất nhanh đã tìm được Tô Y Tình. Nhìn thấy Tô Y Tình vẫn an toàn, hắn còn chưa kịp vui mừng, thì đã nhìn thấy Hoắc Ngạn Vũ đang ở bên cạnh Tô Y Tình, hai người còn cười nói vui vẻ.

Mặt Trần Dục Sâm tức khắc đen như đít nồi, mắt hắn tối sầm. Nhìn thấy quần áo Tô Y Tình cùng Hoắc Ngạn Vũ xộc xệch, suy nghĩ trong đầu Trần Dục Sâm không chịu khống chế như như vậy mà trôi ra xa.

Quá đáng hơn nữa là Hoắc Ngạn Vũ còn đưa tay lên vén tóc cho Tô Y Tình, hành động dịu dàng, bức tranh của hai người này vẽ nên quả thật rất yên bình… Yên bình tới nỗi Trần Dục Sâm nhịn không được muốn xé nát nó ra từng mảnh!

Bước chân hắn không tự chủ được nhanh hơn.

Phía bên kia, Tô Y Tình hoàn toàn toàn không cảm giác được nguy hiểm đang tới gần.

Cô chớp chớp mắt nhìn Hoắc Ngạn Vũ, “Lời anh nói là thật à?”

Hoắc Ngạn Vũ gật đầu, khóe mắt liếc thấy bóng dáng đứa cháu quen thuộc, hắn nhếch môi, thu tầm mắt, nâng tay lên vén tóc cho Tô Y Tình: “Đương nhiên là thật.”

Ánh mắt này, muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiên dịu dàng, muốn bao nhiêu ấm áp có bấy nhiêu ấm áp!

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.