Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dám phản kháng tôi?

Phiên bản Dịch · 2404 chữ

Chương 11: Dám phản kháng tôi?

Câu này của Ngũ Lương chẳng khác nào hòn đá ném vào giữa mặt hồ tĩnh lặng. Tô Y Tình giật mình, ngẩng đầu lên, có chút khó có thể tin mở miệng: “Thật sao?”

Ngũ Lương mỉm cười: “Tô tiểu thư còn không mau đứng dậy thì sẽ muộn học thật đó.”

Tô Y Tình mừng rỡ, đứng dậy nở nụ cười. Nhanh chóng cầm khăn tay Ngũ Lương đưa, sau đó kéo tay Ngũ Lương ra phía ngoài. Trong lòng cô có chút thấp thỏm, nhưng lần này Ngũ Lương thật sự không lừa cô, vệ sĩ không hề cản lại.

Vừa ra ngoài cổng, Tô Y Tình nhấc chân định chạy, Ngũ Lương đưa tay túm lại, cậu ta cười cười: “Tô tiểu thư định chạy bộ tới trường sao?”

Mặt Tô Y Tình đỏ lên, vừa định mở miệng giải thích, thì phía sau lại truyền tới tiếng còi xe.

Phía sau, Lương Siêu ngồi trên chiếc xe moto Ecosse Spirit đang không ngừng bấm còi xe. Hắn nâng tay cởi mũ, cười hì hì mở miệng: “Người đẹp, lên đây anh chở tới trường!”

Ngũ Lương khách khí một tiếng: “Lục tiên sinh!”

“Ngũ Lương, cậu đi với Trần Dục Sâm đi, người đẹp Mộ Hi cứ để cho tôi lo!” Lương Siêu vỗ vỗ ngực, cam đoan.

Tô Y Tình bị hành động vỗ ngực của Lương Siêu chọc cho phì cười, giọng nói cũng bất giác nhẹ nhàng hơn: “Nếu cậu có việc thì cứ đi trước, để anh Thành chở tôi tới trường cũng được.”

Cô chú ý nãy giờ Ngũ Lương đã nhìn đồng hồ mấy lần rồi, chắc chắn là đang có việc gấp.

Ngũ Lương liếc nhìn đồng hồ trên tay, quả thật không còn nhiều thời gian, nghĩ nghĩ một lát, sau đó lại cảm thấy Lương Siêu là anh em tốt của Trần Dục Sâm, có lẽ Tô Y Tình đi với Lương Siêu cũng được.

Ngũ Lương gật đầu: “Vậy tôi đi trước, hai người cẩn thận. Tô tiểu thư, cô nhất định phải trở về đúng giờ!”

Tô Y Tình vẫy vẫy tay, sau đó trèo lên xe của Lương Siêu. Lương Siêu nghiêng người, đội mũ lên cho cô, sau đó nở nụ cười nham hiểm: “Người đẹp, ôm cho chặt. Anh đi không ổn lắm đâu.”

Tô Y Tình còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, thì Lương Siêu đã vít tay ga lao về phía trước. Cô không còn cách nào khác, đành phải đưa tay ôm hông Lương Siêu.

Tiếng cười trầm thấp của Lương Siêu truyền tới từ phía trước làm cho Tô Y Tình đỏ hồng cả mặt…

Tuy là Lương Siêu đi với tốc độ cao, nhưng cũng nhờ vào đó mà thời gian đến trường của Tô Y Tình được rút ngắn đi không ít. Lương Siêu dựng xe trước cổng trường, lại thêm gương mặt điển trai của hắn, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt say mê của nữ sinh.

Lương Siêu ngả ngớn huýt sáo với nữ sinh bên đường, rước lấy từng trận hét chói tai. Hắn nháy mắt với người ta vài cái, sau đó mới quay đầu, cười hì hì: “Nữ sinh trường em đẹp thật đấy!”

“Anh đừng có mà chọc ghẹo người ta!” Tô Y Tình cũng nở nụ cười, “Em vào trường đây, cảm ơn anh!”

Lương Siêu giơ tay, định xoa đầu Tô Y Tình, sau đó mới nhớ tới Tô Y Tình không giống đám anh em của mình, bàn tay giơ lên không biết đặt chỗ nào cho đúng. Cuối cùng vỗ vỗ vai Tô Y Tình, ho khan vài tiếng, ra vẻ anh cả dặn dò em gái: “Đi học cho nghiêm chỉnh, đừng yêu đương sớm!”

Tô Y Tình phì cười, xua tay với Lương Siêu, sau đó quay người bước vào cổng trường.

Tô Y Tình hít sâu một hơi, được đi học, thật tốt! Mặc dù cái giá phải đánh đổi, cũng không phải là rẻ…

Tô Y Tình chưa lên tới lớp, mà chuyện cô được một anh chàng đẹp trai đưa đi học đã truyền khắp toàn trường! Đi tới đâu là tiếng xì xào bàn tán kéo theo tới đó.

Vừa mới ngồi xuống bàn, Mộc Miên đang nằm ủ rũ bên cạnh đột nhiên áp sát người lại. Cô nàng hít hít mùi hương trên người Tô Y Tình, cuối cùng quả quyết: “Khai nhanh, hôm qua cậu đã làm gì?!”

“Thì ôn bài chứ còn có thể làm gì?” Tô Y Tình đẩy cô nàng ra, cười nói.

“Không đúng, trên người của cậu có mùi nước hoa của đàn ông!” Mộc Miên nhất quyết không tin.

“Hừm… Là do khi nãy ngồi xe anh trai chở tới trường.”

Ánh mắt Mộc Miên vẫn còn nghi ngờ: “Sao tôi lại không biết cậu có anh trai?”

Tô Y Tình ấn nhẹ cái trán trơn bóng của cô nàng, nở nụ cười, “Trong đầu cậu ngoại trừ Sâm Nhiên thì còn có ai nữa đâu!”

Mộc Miên lập tức giơ tay bịt miệng Tô Y Tình, sau đó lại lén lút nhìn xung quanh, sau khi nhìn một vòng mà không thấy Sâm Nhiên đâu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Có tin là tôi không cho cậu mượn vở chép bài nữa không?” Mộc Miên lườm Tô Y Tình một cái.

Tô Y Tình chỉ cười ôn hòa không đáp.

-

Năm tiết trôi qua nhanh chóng một cách vô vị, Mộc Miên vừa đứng dậy vừa ngáp. Trong lúc vô tình ánh mắt liếc qua Tô Y Tình đang chăm chỉ chép bài ở bên cạnh.

Mộc Miên giật mình một cái, như vừa nhớ ra cái gì, cười xấu xa mở miệng: “Nửa tháng nay cậu không đi học, ngày nào Lệ Minh Quân cũng qua tìm cậu đấy.”

Tô Y Tình vẫn cúi đầu, chỉ ‘ừ’ một tiếng.

Mộc Miên cảm thấy không thú vị, lắc lắc đầu, ngao ngán nói: “Tôi về trước đây, cậu cũng về sớm đi, nghe đồn dạo này ở trường… Có ma đó!”

Tô Y Tình gật đầu, cũng không mấy để tâm. Mãi tới khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên ngoài trời tối đen, chỉ có phòng học của mình sáng đèn mới giật mình, vội vàng thu dọn sách vở, đi ra ngoài.

Đèn hành lang bị hỏng, còn chưa kịp thay, cho nên hiện tại dãy hành lang vô cùng âm u, Tô Y Tình chỉ đành dựa vào ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại để đi.

Tiếng gió đập vào cửa sổ kêu lạch cạch khiến Tô Y Tình có chút sợ, thời điểm đi qua cầu thang, cánh tay Tô Y Tình đột nhiên bị kéo lại, cô giật mình, hét lên một tiếng, điện thoại cũng rơi xuống đất.

“Mộ Hi, là mình!” Tô Y Tình bị kéo vào trong góc cầu thang, miệng bị một bàn tay che lại, một giọng nói cũng không tính là quen thuộc vang lên.

Sau khi thấy Tô Y Tình không hét nữa, người đó mới thả tay ra.

“Vương… Tử?” Tô Y Tình có chút không dám khẳng định.

“Là mình.” Lệ Minh Quân gật đầu cho Tô Y Tình một đáp án.

Tô Y Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa định bước đi tiếp, thì Lệ Minh Quân đã kéo tay cô lại, ép vào trong góc tường.

Tô Y Tình khó chịu: “Cậu làm gì vậy?”

“Mộ Hi, mình rất nhớ cậu!” Lệ Minh Quân muốn ôm cô, bị cô nhanh nhẹn tránh đi.

Lệ Minh Quân cũng không để ý, “Nửa tháng nay cậu đi đâu vậy, mình không liên lạc được?”

“Liên quan gì tới cậu!” Tô Y Tình lạnh lùng nói, hiện tại cô đang rất vội, Lệ Minh Quân lại còn đứng chắn cô, bảo cô thân thiện như thế nào?

“Mình… Mình rất thích cậu!” Lệ Minh Quân như lấy hết can đảm, bày tỏ tấm lòng mình với Tô Y Tình.

Tô Y Tình chỉ lạnh nhạt gật đầu: “Mình biết rồi, cảm ơn cậu vì đã thích mình. Nhưng mình không thể thích cậu được.”

Tình cảm này cô chỉ có thể trân trọng, không thể đáp lại. Dây dưa không dứt thì chi bằng dứt khoát ngay từ đầu, không cho người ta hy vọng.

Thế nhưng Lệ Minh Quân lại bị sự lạnh nhạt của Tô Y Tình kích động, hắn ta siết chặt lấy cánh tay cô, không ngừng lắc: “Tại sao? Tại sao lại không chấp nhận tình cảm của mình? Có phải cậu có người mình thích rồi không? Có phải là cái tên lúc sáng đưa cậu tới trường không?”

Cánh tay bị siết chặt khiến Tô Y Tình khó chịu, “Cậu buông tay ra, những gì tôi cần nói đều đã nói cả rồi, bây giờ tôi phải về nhà!”

“Về nhà?” Lệ Minh Quân ‘ha’ một cái, ánh mắt hiện lên sự tàn độc, “Hôm nay cậu mà không nói rõ ràng thì đừng mong tôi thả cậu!”

“Cậu!” Tô Y Tình tức giận, giơ tay lên muốn đánh Lệ Minh Quân. Nhưng Lệ Minh Quân cũng là kẻ vật lộn trong xã hội lâu ngày, sao có thể để Tô Y Tình đánh mình được. Hắn túm chặt lấy bàn tay đang giơ lên của Tô Y Tình, thuận thế ép cô vào tường. Ghé sát miệng lại định cưỡng hôn Tô Y Tình. Tô Y Tình không ngừng giãy giụa tránh né.

Thời điểm Tô Y Tình tưởng rằng mình sẽ không thoát được, thì lúc này lại truyền tới giọng nói của Ngũ Lương: “Tô tiểu thư?”

Ngũ Lương đứng phía ngoài, nhìn hai bóng người đang mập mờ trong góc cầu thang, lên tiếng thăm dò.

Lệ Minh Quân bị tiếng động này làm cho giật mình, cả người cứng đờ, Tô Y Tình nhân cơ hội đó đạp một chân vào bụng hắn ta, sau đó chạy về phía Ngũ Lương.

“Tô tiểu thư, chuyện gì thế?” Ngũ Lương đứng phía ngoài, nhìn thấy Tô Y Tình chạy hổn hển ra ngoài. Lên tiếng hỏi.

Tô Y Tình chống tay lên người Ngũ Lương, thở hắt ra, cuối cùng lắc đầu, “Không có gì, đi thôi!”

Nói xong, dẫn đầu đi ra phía ngoài. Ngũ Lương nhìn vào bóng người trong góc khuất, vẫn không hiểu vì sao cô phải che giấu cho kẻ đó…

“Chiều nay Tô Y Tình đã đi đâu?” Trần Dục Sâm gõ nhẹ lên bàn, mắt vẫn không dời tệp tài liệu, giống như chỉ lơ đễnh hỏi.

“Tô tiểu thư… Có gặp một người bạn…” Ngũ Lương ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đem chuyện lúc chiều tối nhìn thấy nói cho Trần Dục Sâm.

Trần Dục Sâm nghe xong, gương mặt vẫn bình thường, không hề có chút biểu hiện tức giận nào. Chỉ là động tác gõ nhẹ lên bàn bất giác thong thả hơn.

Hắn trầm ngâm một lúc, tiếp đó mới mở miệng: “Bảo Tô Y Tình tới đây.”

“Vâng!” Ngũ Lương gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng. Thế nhưng mới đi được hai bước đã nghe giọng của Trần Dục Sâm truyền tới: “Không cần.”

Ngũ Lương khó hiểu quay đầu, nhưng Trần Dục Sâm đã cúi đầu nhìn vào tệp tài liệu trên tay, không nói gì thêm. Trong lòng cậu ta khó hiểu, nhưng vẫn rất nghe lời. Lùi ra ngoài, khép cửa phòng lại.

-

Tô Y Tình ở trong phòng mình đang loay hoay tìm điện thoại, cô ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng nâng tay lên đỡ trán. Điện thoại đã rơi ở trường rồi! Khi đó vội quay về cho nên cô cũng không nhớ tới. Suy nghĩ miên man một hồi, chẳng hiểu sao Tô Y Tình lại nghĩ tới Lệ Minh Quân… Cậu ta…

‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng mở ra. Trần Dục Sâm bước vào phòng, nhìn thấy Tô Y Tình đang ngồi ngơ ngác ở trên giường, trong lòng có chút bực bội.

Hắn nhấc chân, bước tới bên cạnh Tô Y Tình, cô vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cho nên không hề hay biết. Trần Dục Sâm dùng ngón tay thon dài của mình, nâng cằm Tô Y Tình lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Hắn lạnh giọng: “Thế nào? Tình cũ còn vương?”

Tô Y Tình giật mình, ngơ ngác nhìn Trần Dục Sâm, sau một lát mới hiểu hắn đang nói chuyện gì, cô nghiêng đầu, né tránh bàn tay của hắn: “Cái gì gọi là tình cũ còn vương?”

“Chiều nay cô đã đi đâu?” Trần Dục Sâm lười biếng mở miệng.

“Đi… Đi học.” Tô Y Tình có chút chột dạ, cúi thấp đầu, đáp lại một tiếng.

Thế nhưng hành động này trong mắt Trần Dục Sâm lại chính là bao che cho tình nhân, hắn cười lạnh một tiếng: “Còn nhớ thân phận của cô không?”

Sau đó hắn lấy tay nghiêng mặt Tô Y Tình qua một bên, quan sát tỉ mỉ, cuối cùng ‘chậc chậc’ vài tiếng: “Đúng là gương mặt dâm đãng muốn người khác phải chà đạp, không sống xa đàn ông được một phút nào.”

Nghe thấy mấy lời sỉ nhục này, Tô Y Tình lập tức tức giận, cô gạt tay Trần Dục Sâm qua một bên, “Tôi có như thế nào, cũng không mượn Ngài Trần đây can thiệp!”

“Không mượn can thiệp?” Trần Dục Sâm âm trầm nhìn cô, “Mới gặp người trong lòng thôi mà đã dám phản kháng tôi rồi à? Nếu không ai dạy cô cách phải ngoan ngoãn nghe lời, thì hôm tay đích thân tôi sẽ dạy cho cô!”

Vừa nói, Trần Dục Sâm vừa kéo Tô Y Tình vào phòng tắm, mặc cho sự phản kháng của cô.

Nước trong phòng tắm được rót đầy bể, nhưng Tô Y Tình còn chưa kịp tắm thì Trần Dục Sâm đã xông vào phòng. Hắn nhấn đầu cô xuống bể nước. Tô Y Tình bị sặc nước, hai tay quơ loạn xạ, trong giây phút đó, Tô Y Tình bỗng dưng có niềm tin mãnh liệt rằng Trần Dục Sâm sẽ giết mình!

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.