Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 20 Phân Phó (2)

Tiểu thuyết gốc · 1918 chữ

Chương 20 Phân Phó (2)

"Ngươi đi dò la cho ta một ít tin tức về đại ca ta, Trần Cảnh, mọi thông tin về hắn luôn đấy." Trần Lăng nói ra chuyện, ngữ khí nhắc tới tên Trần Cảnh chỗ nhấn mạnh cực kỳ, kiểu đê tăng tầm quan trọng của cái tên này trong mắt Thanh Liên. Thanh Liên nghe hiểu chứ, nàng sao có thể không biết gì vì dòng chính của Trần Gia thành viên bên trong, làm một cái nha hoàn mà hiểu không hết về nhân mạch của thiếu chủ thì không thể ứng đối mọi tình huống. Huống chi Trần Cảnh là Trần Lăng huynh trưởng, tuy rằng lâu không thấy đối phương nhưng tên vẫn nhớ.

"Vậy sao, thiếu chủ đại ca ngài thật sự quật khởi. Ta đã lâu không nghe được tin gì về ngài huynh trưởng." Nàng nghi vấn hỏi.

"Hẳn là, mặc dù vậy ta không tin hắn có thật sự quật khởi tư bản, ít nhất hắn phải có chính mình chỗ dựa vào. Ngươi biết đấy, một người lúc ban đầu lập nghiệp phải có chính mình nhân mạnh, hay là kết giao bằng hữu, không có thì mười bước khó, vạn bước khó."

"Xác thực, Nô tỳ biết." Thanh Liên gật đầu, nàng nha hoàn đầu óc không hiểu kinh doanh, lời thiếu chủ nói nàng vẫn hiểu đơn gian. Riêng công việc kinh doanh của thiếu chủ nàng nhìn bên ngoài là biết, nhân mạch cần kết giao. Bất quá, có một vài vấn đề nàng vẫn phải hỏi. "Thiếu chủ, điều tra ngài đại ca ta cần điều tra từ đâu đây."

"Một là lĩnh nam quận, hai là cái này hoài phủ. Đại ca ta lập nghiệp ở lĩnh nam quận ngươi hẳn phải biết, hắn có gì tra được đều tra cho ta, mở rộng phạm vi càng tốt, đào được của hắn ở chỗ ngoại nhân mạch cũng được. Cho nên mà nói ta cần thông tin về tất cả các mối làm ăn của hắn, xen lẫn cả quan hệ, nhân mạch, những gì bên ngoài có thể tra được liền tra." Trần Lăng thêm quả quyết kèm nhấn mạnh lại câu nói, hắn là muốn nói cho nàng hiểu vấn đề. Mặc dù Thanh Liên hầu hạ hắn chưa bao giờ động đến chuyện tra thông tin người khác, tuy nhiên này một hồi giúp nàng là rèn luyện, bởi chưa tra bao giờ làm việc sẽ sợ hỏng, phải cẩn thận, tiện thể tích lũy kinh nghiệm.

"Ngươi không hiểu chỗ có thể tham khảo ý kiến bối vũ, từ chỗ hắn lấy nhân thủ. Ta biết việc này khó cho ngươi nhưng ngươi cần cố gắng, ta thiếu chủ mong muốn là ngươi có năng lực. Ít nhất có năng lực cuộc sống sẽ tốt hơn."

"Vậy nô tỳ đã hiểu." Thanh Liên không dám trả lời là không với thiếu chủ, chuyện điều tra người khác nàng chưa làm bao giờ, nhưng này ảnh hưởng nàng lại không dám từ chối. Vừa rồi màn leo núi là một ví dụ, nàng từ chối vô ích, biết thiếu chủ có ý tốt, giao việc quá khó với mình. Nàng lại không có cách chỉ có thể thở dài, cố gắng hoàn thành công việc vậy, mong là thiếu chủ bớt trách phạt lại, sợ là lúc nào đó gánh nặng nô tỳ quá lớn điểm.

Trần lăng một hồi ngẫm nghĩ nói.

"Ta muốn không chỉ có vậy."

"Ân, ngài muốn thế nào nữa." Thanh Liên hơi nghi hoặc, sờ được đầu óc xem ý tứ của thiếu chủ.

'Ngươi biết ta mong muốn là có 1 hiểu 10. Không chỉ tra nhất thời tin tức, ngày ngày ngươi hãy phái người đều tra hắn cho ta, ta muốn biết được tất cả. Bị bắt thì ít nhất không được lộ đâu." Trần Lăng dặn dò kỹ lưỡng, chuyện theo dõi 24/24 hắn không kỳ vọng cao chuyện không bị phát hiện, hắn chỉ nhắc nhở nàng điểm máu chốt là không được để lộ dấu vết cho đối phương tra được mình.

"Này cũng quá kỹ lượng đi." Thanh Liên hít thở sâu trả lời, bởi vì gần như thiếu chủ đã tăng độ khó nhiệm vụ lên.

"Ta cần cẩn thận cận thận và nhiều thông tin, không sẽ dừng ở chỗ này. Ban đầu có thể khó, về sau ngươi nên viễn trình thao tác từ xa, ngày thì giả làm nô tỳ ở phủ viện là tránh lộ tiếng gió. Hạ nhân hầu hạ bên ta sẽ đổi người khác phục vụ, theo dõi người thì dấu mặt thuê người lạ." Trần lăng gật đầu nói, nàng phương tiên đủ để trách cho nàng nguy hiểm.

"Thiếu chủ ngài đúng là quá cẩn thận, Thanh Liên đều không nghĩ ngài sẽ cẩn thận tới mức này." Thanh Liên là bội phục gật đầu, thiếu chủ tính toán có thể nói là kỹ càng. Nếu thời gian đầu tra thông tin nàng không lo, về thời gian sau lánh nạn trong biệt phủ thao tác, độ an toàn cao hơn nhiều, thêm việc thuê người lạ có bị bắt thì đối phương cũng không biết mình là ai.

"Tất nhiên, ngươi tìm Bối Vũ triệu tập nhân thủ, tốt nhất trung thành, viễn trình từ xa quan sát chỉ vậy thôi. Đừng để sự việc lộ, tiếng gió truyền đến tên ta. Nếu đến ta chỉ có thể làm giả thân phận rồi đưa ngươi đi lánh nạn, ngươi rõ chứ." Trần Lăng nói.

"Dạ." Thanh Liên xác nhận lại chuyện này.

"Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài 1 lát, một hồi quay về sản nghiệp. Lúc nào khỏe hẳn ngươi hẵng xuống núi trở lại." Trần lăng nói xong, phân phó Thanh Liên về giường nghỉ ngơi, người lên giường hắn mới chậm rãi xoay người đi ra cửa gỗ, hé mở cửa rời đi.

Thanh Liên nhìn thiếu chủ bóng dáng đành khẽ thở dài, nàng nghĩ thiếu chủ tâm tình vui vẻ kia có lẽ là làm bộ, dù sao Trần Cảnh quật khởi thì hội nghị tộc lão phải phát sinh vấn đề, vấn đề khiến Trần Lăng cẩn thận, vui vẻ để che lại cảm xúc khó chịu bên trong, mà hắn sai nàng đi dò la mệt mỏi để làm gì, chống lại xu thế bất ổn xuất hiện chăng. Nàng biết thiếu chủ mình năng lực kinh doanh rất kém, đề phòng đủ xu hướng để giảm tối đa bất lợi.

.

.

Rời đi đỉnh núi gian biệt phủ, Trần Lăng bước tiến trên gian bậc đá, bậc đá gian gồ ghề, bước đi trên đá của hắn thực chậm và thong dong, thẳng đến đi qua gian đại sảnh của Trần Gia. Đi qua bao lâu, ngươi nãy đã trở nên yên tĩnh, vắng bóng bóng người. Cách đây mấy tiếng đông đủ còn đã tan trường, Trần Lăng bước lên sân gạch đá loang lổ, có những viên đã nứt và nhô lên, hắn bước tới cổng xuống núi.

Nhìn xuống, cổng nơi xuống là trải dài bậc thang chạy dọc xuống, bậc thang nhiều và ngoằn nghèo, một đường quanh co khúc khỷu đi xuống, Trần Lăng không vội, dù sao hắn còn nhiều thời gian để suy ngẫm, chậm rãi đi bộ xuống. Suy nghĩ, cha hắn bàn giao cho hắn sản nghiệp mới, này ý nghĩa là sản nghiệp cũ của hắn đã phá sản, sản nghiệp mới tựa hồ quan trọng, nó là 1/40 gia thu nhập, rủi ro cao hơn lần trước. Khác cái, lần này vốn hóa huy động lớn hơn đại biểu cho cơ hội nhiều hơn, hắn nghĩ tới mình cơ hội chỗ, dường như là không có, hoài phủ các đại gia tộc địa bàn đông đảo, cơ hồ không đem đến cho hắn một chút cơ hội mở rộng, nếu hắn có thể lão luyện như cha hắn, có thực lực kinh doanh tổng thể cao, hay ít có các gia cạnh tranh, ít nhất hắn sẽ không sụp đổ quá nhanh và có một tia cơ hội phát triển. Ánh hoàng hôn dần buông xuống, hắn có thể thấy mình ảo não vẫn đề, hắn suy nghĩ lâu như vậy cơ hồ vẫn không có kết, là bất lực còn là vô vọng.

Xuống dưới chân núi, hạ nhân đến cho hắn vái thăm, Trần Lăng phân phó một chuyến hồi phủ, người bước bên xe ngựa hồi phủ về. Mã xa phu phía trước cho hắn mặc sức ra roi, ngựa sắt phi lên bước, chạy nhanh hồi phủ, lao qua đống kiến trúc, tường, gạch vây san sát.

Hí...

Ngựa sắt dừng lại, về đến phủ lúc này, trời đã ngả đêm, bóng đêm mịt mờ Trần Lăng bước vào phủ. Cột đèn trên đường đi của hắn phủ nến cắm đã sáng, làm cho gian đường vào trở nên rõ ràng xen lẫn mờ ảo, khung cảnh vẫn như vậy, không có gì thay đổi, như hằng đêm hắn thấy ở phủ, đêm đã có người quét tước quá, mặt sân cực kỳ sạch sẽ. Mở ra gian cửa, Trần Lăng nhìn bên trong một màu bóng tối, phất tay là ra lệnh cho vệ binh canh giữ.

"Các ngươi đem gian phòng mở sáng lên."

Theo mệch lệch của Trần Lăng, binh lính tiến tới cầm theo nến cây, soi sáng bên trong gian phòng. Bọn họ tìm từng giá cắm nến, bậc lửa lên nó nến ánh sao. Một hồi ảnh sáng trở lại xong xuôi, Trần Lăng đuổi bọn lính rời đi. Đóng lại cánh cửa, hắn tiến lên phía thư án của mình.

Đánh giá một chút số này thư án đã gắn bó với hắn nhiều năm lâu, mặc dù nó bây giờ không có tác dụng gì nữa, cũng xem như là một hồi kỷ niệm, bởi vì bọn chúng so sách khó được với thánh điển chỗ. Trần Lăng càng không dám đem thánh điển nội dụng ghi ra giấy, sợ rằng một lúc nào đó sẽ có kẻ ở trong tay hắn cướp mất tài liệu, thánh điển đối với hắn quá quan trọng, nó đánh đổi cả đời hắn tương lai cùng mạng sống. Hắn sẵn sàng vứt mạng mình để bảo vệ nó.

Rời đi giá sách, Trần Lăng có chút lưu luyến cùng tiếc nuối rời đi. Hắn thổi tắt dần những ngọn nến, đến bên giường nằm xuống chìm vào giấc ngủ, với hắn giờ an toàn hơn chính là nằm trên giường đọc thánh điển, tận hưởng cảm giác sung sướng tìm hiểu đồ vật. Thánh điển chỉ có thể mở theo trang, vô pháp lại đọc hết ghi nhớ 1 lượt, vì nó là ký ức của Trần Thiên Nhai tạc ra tới, mở ra khó mà cưỡng ép đưa vào đầu Trần Lăng, cho nên hắn đành cho Trần Lăng từ từ học tập, chia nhỏ nội dung theo các trang, cho Trần Lăng hình dung số rồi hiện ra. Kể cả có thể nạp hết nội dung vào đầu thì Trần Thiên Nhai cũng sẽ không làm. Biện pháp quyển sách này vừa chậm mà chắc cho Trần Lăng đọc hiểu ngẫm nghĩ vấn đề, tránh được dục tốc bất đạt cũng như giảm thiểu nguy cơ Trần Lăng nghi ngờ.

Bạn đang đọc Ngày Cũ Hạ Thế Giới sáng tác bởi quoc2081976
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.