Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19 Phân Phó (1)

Tiểu thuyết gốc · 1686 chữ

Chương 19 Phân Phó (1)

Nhìn xong một loạt văn tự, Trần Lăng cảm giác mình bị nhìn chằm chằm cảm giác, câu chữ trong đó quá khó hiểu, vừa dài lại vừa nội tiết nội hàm, Trần Lăng một câu lại một câu xem không hiểu, có lẽ hắn cần thời gian nguyên cứu. Nhưng hắn lại biết thời gian của mình không có nhiều lắm, hắn bèn hỏi sứ giả.

"Sứ giả đại nhân, ta thật sự là cảm tạ ngài, nhưng ta biết thời gian của ta là không đủ để nguyên cứu thứ đó."

"Bởi vậy thần mới phái ta tới." Sứ giả gật đầu: "Ngươi đáng lẽ nên hiểu lý do tại sao thần lại cần ngươi và sẽ không từ bỏ ngươi. Ngươi biết chứ."

"Ta tất nhiên là biết lý do, liệu ngài lại có phải một người đắc đạo không. Hẳn phải được thần tin tưởng." Trần Lăng không do dự nói ra nghi hoặc này của mình, hắn nghĩ có lẽ hắn đã đoán đúng, đối phương từ xa xôi đến đây, lại có được thần nên có thần điển, không phải là sách giấy hàng giả, chứng tỏ đối phương đã đạt đến gần được với thần.

"Ngươi nói đúng, ta đã thành công nên ta mới rảnh, đấy là ngươi nghĩ vậy, ta biết thần cực hạn, ta sẽ không ngồi không mà không cống hiến."

"Ta hiểu." Trần Lăng gật đầu, kết quả đã không ra ngoài hắn dự liệu, hắn càng tin tưởng hơn về lời sứ giả nói, hắn muốn có một ngày hắn phải gần đến được bên thần đối phương, chỉ tiếc hắn thời gian không có đủ. Cuộc sống đôi khi thật quá nhiều bận rộn, làm hắn khó mà chuyên tâm, khó mà thay đổi bản thân mình.

"Bất quá, thời gian ta tồn tại không đủ lâu, ta có thể tồn tại dưới dạng bóng mờ cũng cực hạn với hình chiếu, đến giờ ta lại phải tan biến. Ta cần ngươi dùng phụ thể vật chứa để hồi sức, là thật sự phụ thể. Nếu tồn tại trong không khí hình chiếu của ta sẽ bị năng lượng bên ngoài bào mòn, đến cực hann mỗi lần ta nói chuyện được với ngươi ngày càng ít, không quá 5 phút tới." Sứ giả có vẻ nói ra hắn việc.

"Chẳng phải nói ngài muốn mượn cơ thể ta." Trần lăng có chút nghi hoặc lời sứ giả nói, nếu nói hắn không lo lắng sứ giả sẽ làm gì với cơ thể mình là không phải, hắn rõ ràng điều ấy lại phải nói làm sao cho hợp lý.

"Xác thực là như vậy." Sứ giả gật đầu

"Nói như thế liệu ta có bị mất cơ thể không?." Trần Lăng nói ra đúng trọng tâm nghi hoặc. Hắn sợ rằng sẽ có trục trặc xảy ra nên phải hỏi kỹ vấn đề này, cuộc sống có một lần, hắn tiếc nuối vì nó mất đi.

"Không phải vậy, ta phụ thể cũng có giới hạn thời gian nhất định, chỉ ủng ngươi vật chứa chưa đủ cường để chứa ta lâu. Hơn nữa, thời gian này lại thuận lợi để ngươi nguyên cứu quyển sách, việc bên ngoài ta sẽ giúp ngươi giải quyết." Sứ giả nói ra lý tưởng này, tiện thể vì Trần Lăng lời nói bên trong suy nghĩ thêm. Xác thực cho lời nói của sứ giả bị Trần Thiên Nhai điều khiển, nhưng hắn không có ý hoàn toàn khống chế Trần Lăng là thật, hắn chỉ muốn Trần Lăng trở nên giống hắn, cụ thể ở quyển sách kia. Ngày xưa từ nhân loại, Trần Thiên Nhai chết xuống địa ngục, hắn điên cuồng lấy chính bản thân mình, đem mình biến thành ác ma, trong nội tâm hắn hiện tại cùng nội tâm ác ma không khác gì nhau, khác ở chỗ hắn từng là con người, hắn hiểu con người hơn chính hắn hiểu hắn. Đem địa ngục kinh nghiệm góp nhặt, ác ma sở thao túng người khác câu văn vận thành thánh điển. Không thể nghi ngờ, Trần Thiên Nhai muốn đem Trần Lăng vặn vẹo đến thành một cái giống hắn kéo về cùng phe. Đến ngày Trần Lăng thực sự nguyên cứu xong cuốn sách, hắn là có thể kết thúc mọi chuyện.

"Ta hiểu ngài ý tốt, ta chỉ lo sợ chuyện đó." Trần Lăng nói ra chính mình sợ hãi vấn đề, hắn sợ rằng không nói thì bây giờ mình sẽ không có cơ hội nói nữa. Mặc dù nội tâm hắn mong mỏi một chút gì đó sứ giả sẽ tiếp quản cơ thể hắn, giúp hắn xử lý cuộc sống khó khăn này. Nhiều năm qua hắn đã thực sự mệt mỏi, về công việc, cuộc sống và mưu mô với mọi người xung quanh. Nếu nói hắn đã sẵn sàng từ bỏ chưa lại chưa hẳn vậy, chẳng sợ thế gian cực khổ, con người ta như cũ vẫn là chính mình, vẫn thất tình lục dục với thế gian tồn giữ lưu luyến.

"Ngươi yên tâm, mục tiêu của ngươi chỉ là siêu thoát, chỉ cần siêu thoát liền không cần cơ thể này nữa, trừ khi ngươi không tin vào thần mà thôi. Ta nắm giữ cơ thể cũng có thời gian nhất định, chỉ cần ngươi tưởng ra tới. Lúc đọc sách ngươi hãy nghĩ tới ta, ta sẽ ra tới ngươi. Cầu mong cho ngươi có thể tới được chung điểm." Trung niên sứ giả nói.: "Ta không hề cưỡng ép ngươi, ngươi muốn phụ thể khi nào ngươi muốn nói, ngươi hãy nghĩ tới ta."

"Ta đã biết." Trần Lăng cảm thấy an tâm phần nào, có lẽ hắn đã hiểu sứ giả tâm ý, trong tâm hồn một ít là cảm động. Đạt đến gần thần người, hắn nghĩ bọn họ nội tâm mới trở nên phóng khoáng, nhìn sự việc theo được nhiều khía cạnh cùng con mắt. Có thể ở gần thần tư cách, sứ giả hắn phải là người ưu việt, người hắn an tâm tin tưởng.

"Từ giờ đến lúc phụ thể, mọi rắc rối trong cuộc sống, nếu khó khăn quá ta có thể hỗ trợ giúp ngươi. Ngươi ý nguyện ta là biết ai với ngươi tốt." Trung niên sứ giả gật đầu, nói nốt lời này thân ảnh hắn tiêu tan, hóa thành bọt biển trong không khí trước mắt Trần Lăng, đem triệt để biến mất. Trần Lăng giơ tay ra, lưu luyến bắt lấy không khí trước mắt, dường như sờ không được gì, trước tới một đoàn hư vô đồ vật, không tồn tại bất cứ thứ gì trước mặt, giống như mấy hồi đều không có ai ở đây. Cảm nhận được trong không khí một hồi ấm áp ánh mặt trời, không khí trong lành nhũ mắt, Trần Lăng một hồi an tâm.

Vì hắn đã tìm được đời này chính mình muốn lấy mục tiêu, cả đời phải hướng tới mục tiêu, không còn là cái kia ủ rũ Trần Lăng, cả ngày mệt mỏi, không có mục đích sống. Tâm hồn hắn chưa bao giờ thanh thản quá, vui tươi quá như thế.

"Đã qua quá một đoạn thời gian, ta phải về xem Thanh Liên một tý." Hắn xoay người, về lại biệt phủ nội, muốn trông xem một chút Thanh Liên, nàng nghỉ ngơi lâu như vậy, tinh thần cùng thần trí chắc hẳn đã khỏe rồi.

Cọt kẹt.

Cửa gỗ mở ra, lúc này Thanh Liên nàng đã tỉnh dậy, thần chí có chút mơ hồi, thấy thiếu chủ đột ngột xuất hiện chỉ vội vàng rời giường hành lễ, thần thái cung kính.

"Thiếu chủ, xin lỗi vì đã không thể cùng ngài đến, lại còn phải để ngài đến thăm ta." Nàng lời nói cực thành khẩn, có loại tâm hồn ở áy náy.

"Ân, không quan hệ ngươi, tất cả chỉ là một hồi trò khôi hài mà thôi, ngươi tới cũng không thể giải quyết được cái gì, mọi chuyện rất nhanh đã phải kết thúc. Ta đến đấy chịu trận một hồi. Ít nhất lúc này ta quan tâm lắm đến hiện tại, ta không rảnh cùng bọn họ so đo." Trần Lăng nói lời này là thật, bây giờ một lòng hắn chỉ nghĩ tới thần thôi, còn có thần nói đến thần điển. Nó thực sự cao thâm cũng ảo mộng, khiến người đọc mới có vài chữ đầu đã mê ly đi xuống, hắn cảm giác mình khó có thể dừng được xu thế. Tâm chỉ nghĩ đến thần, khoz nói đến thần quốc, nó là cái gì, vi diệu đến mức nào chứ. Nó đặc biệt lại có thể khiến hắn từ bỏ hiện thực không?

Hiện thực mặc dầu khó khăn nhưng cũng chưa dồn nén hắn đến mức đường cùng, hắn cuộc sống vẫn thực hảo. Rời khỏi cuộc nói chuyện với sứ giả hắn mới có thời gian bình tâm tĩnh khí lại, suy nghĩ thấu đáo hơn về cân nhắc của đối phương dành cho hắn, hắn có thời gian lựa chọn và sẽ để dành thời gian nguyên cứu cho đến khi làm rõ chuyện gì đang xảy ra.

Trở về chuyện của Thanh Liên, hắn nói:

"Mấy ngày nay ngươi cứ nghỉ ngơi đi, sắp tới ta cần nhờ ngươi một chú chuyện."

"Chuyện gì chứ, thiếu gia." Thanh Liên không cấm tò mò hỏi, dù sao sau vừa rồi thiếu chủ một phen giáo huấn vừa nãy, nàng cũng không dám làm trái lệnh thiếu chủ, thiếu chủ tựa hồ tính cách dạo gần đây có chút thay đổi, nghiêm túc hơn mọi khi và còn lại vẫn như vậy. Có vẻ cậu ấy đã trở nên cẩn thận hơn với mọi chuyện, suy nghĩ thông suốt hơn về chuyện Trần Gia. Đấy là Thanh Liên nhìn mặt đoán ý, vì nàng thấy thiếu chủ khá vui vẻ.

Bạn đang đọc Ngày Cũ Hạ Thế Giới sáng tác bởi quoc2081976
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.