Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14 Họp (2)

Tiểu thuyết gốc · 1833 chữ

Chương 14 Họp (2)

"Nham trưởng lão nói rất đúng, chúng ta liền quyết định, nửa canh giờ liền đủ." Trần Túc lúc phất tay, hạ xuống đang ở nôn nóng Nham trưởng lão, đối vs trần lăng là nhíu chặt lông mày, Nham trưởng lão thế nhưng là Tây Viện người, giỏi lắm cũng không nên xem nhẹ hắn lời nói.

Quay sang, Trần Túc hướng Trần Lăng ghế dựa nói.

"Lăng nhi, không phải ta không nói ta không giao sản nghiệp cho ngươi, ta vẫn thường xuyên giao nó cho ngươi quản lý, ngươi có toàn quyền quyết định mọi thứ. Nhưng là từ lúc đó tới giờ ngươi đã nắm giữ bao nhiêu sản nghiệp của gia tộc. Ở ngươi quản lý hạ, cách lúc tan thành mây khói đã không xa." Trần Túc bình tĩnh nói, phong thái cũng lấy gì quá lớn chuyện.

Chúng trưởng lão chỉ bàn tán lên, bọn họ cũng không mấy kinh ngạc lắm chuyện Trần Lăng sẽ quản lý hỏng sản nghiệp. Chuyện này đã từng diễn ra mấy lần trước, liên tục suốt chục năm, nhìn mãi chục năm dài. Mỗi lần đều cách nhau 1 đoạn dài, lần sau so với lần trước dài. Tựa như vị thiếu chủ này đã biết rút kinh nghiệm nhưng mọi thứ vẫn ở trong giai đoạn hỏng hóc.

Trần Lăng nhíu mày nhìn xung quanh hội nghị trưởng lão, hắn còn chẳng mấy ngạc nhiên. Sự nghiệp đã đến lúc này, sản nghiệp của hắn liền bị hỏng hóc. Kỳ thật khởi nghiệp ở hoài phủ đều không phải chuyện dễ, nơi này các gia tranh nhau chiếm giữ địa bàn, có những lần tranh chấp địa bàn buôn bán. Cơ hồi phải vì chính mình khối đất thượng. Vì là Trần Gia nhị thiếu, gia tộc chi nhất con cháu, Trần Lăng có nhiệm vụ nắm giữ khối đất thì phải mở rộng nó, không phải thu hẹp nó. Công cuộc mở rộng phạm vi kinh doanh khó khăn có thể tưởng. Hắn là Trần Gia nhị thiếu thì các gia sẽ không nể mặt hắn, thực chất bọn họ chẳng nể ai cả. Gặp nhau có thể là tươi cười, bên dưới có thể là vừa bị đối phương cướp địa bàn thượng. Cho nên cha hắn giao việc hắn là quản lý và mở rộng. So với quản lý mở rộng muốn khó khăn hơn.

Mặc dù vậy, các gia có thể cướp địa bàn của nhau nhưng sẽ có cái điểm giới hạn, động đến mấu chốt điểm thượng, bọn họ là không dám. Không ai sẽ không coi thường sức mạnh của một gia tộc khi bị dồn, tính riêng nội lực đã là lớn.

"Phụ thân là đám hạ nhân ngài giao cho ta quản lý quá kém, bọn họ không thể chịu được áp lực." Trần Lăng nói lại thôi đặt ra vấn đề, tựa như hắn không có cách nào giải quyết. Xác thật là hắn chưa tìm ra cách nào giải quyết vấn đề này, nó rất khó với hắn. Mặc dù hắn đã lợi dụng điều đó để khơi nới nhân mạch, điều động nhiều như vậy tầng bảo hộ, kết quả vẫn như cũ suy giảm đáng kể doanh thu.

"Không phải ta không dặn trước ngươi mở rộng sản nghiệp phải giữ lấy căn bản, nếu căn bản giữ không được thì đừng nghĩ mở rộng, ngươi làm là cái nếu không giữ được căn bản, ngươi sẽ không thể quay lại, mọi thứ đều đem phá, điều hướng lẫn gia hạn hạ nhân mở rộng sản nghiệp. Bọn họ thực lực đem so ngươi yếu không phải một đối thủ, giao nhiệm vụ khó khăn cho bọn họ chẳng khác nào ngươi tự kéo chân mình xuống." Trần Túc nói ra này đó mịt mù không rõ ràng từ ngữ, cơ bản cách là hắn không chỉ ra cho Trần Lăng một cái biện pháp cụ thể nào, ai chả biết cần giữ căn bản, nhưng giữ căn bản kiểu gì mới là vấn đề, đất thành tấc đất tấc vàng đi một bước muốn khó một bước.

Trần túc nói ra câu này, Trần Lăng đã không có ý phản bác, mọi thứ đúng như cha hắn nói, kinh doanh căn bản cầu ổn định là không có khả năng, mà muốn lên phải có đầu óc, hắn trần lăng là không có thứ đó trong người nên hắn ở tất phải thất bại xu thế.

"Vì vậy ngươi tự hiểu." Trần Túc gật đầu, hắn từ thị vệ người đưa lại mới tách trà. Uống cạn 1 ngụm uống, trà hương nồng nhiệt, hương vị thơm nhẹ phác mũi, người ở gần có thể ngửi thấy nhưng đã bị không khí cuộc họp các trưởng lão, mùi người cấp che lấp, không khí gò bó xua tan. Trần Túc vẫn ở kiên nhân thượng với hắn nói, trưởng lão nhóm vẫn có xen vào lời nói, bọn họ kiên nhẫn tiết chế hay là muốn đợi cuộc họp đến cuối cùng kết quả.

"Sản nghiệp của ta tuy nhiều nhưng không phải cứ để ngươi phá rồi lại lập, một gia tộc có thể liên tục suy cùng mở rộng, nhưng sẽ không gây quá nhiều biến động thị trường, nó sẽ khiến gia tộc suy yếu ảnh hưởng căn cơ, mà tiền tài giao động liên tục có thể gây biến động thị trường, khó đoán kết quả phát sinh. Ngươi phá sản nghiệp cũng không ảnh hưởng gì, nhưng là có giới hạn, tuy cơ hội còn nhiều, nhiều không chỉ 1 lần nhưng ngươi nên biết là có giới hạn. Ta có thể từ từ nhìn xem." Hắn nói lời này, tiếp tục nhẩm nuốt 1 ngụm trà mới từ chỗ hạ nhân tới, cũng tiện thể đưa ra mấy cái biến động càng tốt. Nếu thị trường biến động càng mạnh, công cuộc mở rộng thị trường của Trần Lăng sẽ có biến, Trần Túc lại bổ sung 1 câu.

"Tiện thể nói, ngươi đại ca hai ngày hôm nay đã trở về, hắn xông ra 1 phen đúng lớn đại nghiệp đại. Ở lĩnh nam quận bên trong đã có căn cơ chỗ."

Lúc này, trần lăng mới để ý lại đối diện người, Trần Cảnh mặt mày thanh tú, hai tay đặt hai bên tay ghế, thần thái thong dong người nhẹ nhàng, cả người thả lỏng cho thấy đang rất thoải mái, bình tĩnh lại vô tồn căng thẳng nhìn họp người. Tay hắn cầm cây quạt lá, lá sắc ra 32 căn đầu nhọn, từ chuôi đến giữa thân quạt là màu trắng, nửa giữa thân đổ lên là sơn màu đen, chuôi được cố định bằng dây sắt, phe phẩy chiếc quạt là cho người cảm giác gai góc. Này thình lình chính là hắn đại ca Trần Cảnh phong cách. Mặc dù có 13 năm không gặp lại, Trần Lăng tất nhiên vẫn có thể nhìn ra một vài nét tương đồng so với khuôn mặt hồi nhỏ kia.

Bên cạnh Trần Cảnh chỗ, còn đứng đấy một cái hộ vệ, hộ vệ màu rậm mắt ngài, thân mặc một bộ thanh xam trường bào, áo sam suôn mượt từ đầu đến chân không thấy nếp nhăn, chân đeo xuyên ngọc, xuyên ngọc buộc lấy 1 cây kiếm, kiếm sắc vỏ ngoài màu đen, cho người cảm giác mạnh mẽ cảm. Hắn đứng đấy rất thẳng tắp, không một động, bất động mà ở sau lưng hắn đại ca Trần Cảnh. Trần Lăng để ý, từ đầu cuộc họp tới giờ vị này hộ vệ chỉ chắp hai tay đứng đấy, dường như đợi lệnh từ phía Trần Cảnh.

Trần Cảnh tay phe quạt cái quạt, khách khí mà hướng hắn chào hỏi một câu.

"Nhị đệ, đã lâu không thấy chưa."

"Ngược lại ta mới phải hỏi ngươi chuyện đó, đại ca ngươi đã có lâu không về gia, ngược lý không chút nào tưởng nhớ gia tộc sao, thoáng một cái 13 năm huynh không chịu về, đệ vẫn luôn ở cố gắng, thật không ngờ huynh đã kinh thương tới như vậy.." Trần Lăng lời biểu tỏ ra thành ý nịnh nọt, biểu thị ánh mắt về phía Trần Cảnh. Tư thái lời nói xen một chút chất vấn câu hỏi.

"Thực ra không hẳn là 13 năm đệ đệ, cách đây 3 năm, một lần nữa là 5 năm ta có trở về một lần. Chẳng qua hôm đó ta đi thực vội vã không có tiện nói với ngươi."

"Thật vậy sao."

"Đúng là vậy, ngươi mấy tháng rồi trầm mê nguyên cứu, đau đầu vì mấy thứ không rõ ta vẫn còn ở gia đâu. Nghĩa là mấy năm nay tới ngươi đều bận rộn. Hơn nữa họp tộc hội lâu ngày mới diễn ra một lần, khó mà mấy khi ngươi thấy ta. Mọi ngươi đều ở bận rộn công việc."

"Ra vậy."

Trần Cảnh phe phẩy cây quạt nói, động tác như cũ đặt hai tay bên hai tay ghế, giữ nguyên động tác, di động hành động đều không, thần thái hắn thong dong lại nửa điểm mất bình chưa thất. Lời nói bên trong thấy được hắn tự tin lời nói, như đã quen thuộc lời nói, hắn bỏ tay khỏi ghế, hướng chủ vị Trần Túc gia chủ cha chắp tay một cái kính ý. Trần Túc là gật đầu biểu thị đồng ý.

Trần Lăng có thể thấy được trong lúc chính mình lơ đãng một thời gian, đại ca hắn tất nhiên có mấy lần ở gia, đối phương lại không có thông báo cho hắn. Hoặc là lại đúng lúc Trần Lăng trầm mê.

Không khí hội nghị không mấy biến hóa,

Trần cảnh thấy phụ thân gật đầu, có vẻ thấu hiểu ý hắn, hắn liền hướng phụ thân nói.

"Cha, ta thấy được nhị đệ có cố gắng, xin cha hãy giơ cao đánh khẽ, tiếp tục cho hắn thêm nhiều cơ hôi. Rèn luyện phải từ từ, chậm rãi là mới có thể thành tài. Đệ đệ hắn tư chất không cao, nhưng có thể lâu dài rèn luyện tới bồi đắp. Viên ngọc dù thô cũng có thể mài dũa thành kim cương được, huống chi con người ta. Bản tính khó thuần nhưng bản năng còn ở, còn bản năng nhận biết sự việc liền sẽ có bản năng giải quyết sự việc.". Hắn lời nói đỡ cho Trần Lăng, lại vì Trần Lăng thương tiếc. Trần Lăng là không cấm nhìn kỹ vị này đối phương đại ca, hắn sắc mặt biến hóa, không đổi sắc còn có lời nói chắc nhịc khẳng định.

Trần Lăng không có xen vào hai người nói chuyện ý tưởng trên, chỉ khiến cha hắn cảm thấy không cao hứng.

Comback (:))

Bạn đang đọc Ngày Cũ Hạ Thế Giới sáng tác bởi quoc2081976
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.