Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi phục

Tiểu thuyết gốc · 3883 chữ

Sáng sớm hôm sau Kiệt tỉnh dậy, nhìn qua cô gái vẫn đang còn ngủ. Hắn vươn vai một cái, lại thấy trong người có điều gì đó khang khác, toàn thân khí huyết sôi trào, thân thể khỏe mạnh, mọi mệt mỏi cũng đã biến mất hoàn toàn, lại có cảm giác sinh lực hôm nay mạnh mẽ hơn hẳn những ngày trước, hắn cũng đâu có biết trong lúc mình ngủ có tới mấy vị khách ghé thăm liền, có người còn giúp hắn tăng thêm năm cấp độ, là mười tám cấp, dĩ nhiên là khỏe hôm ngày hôm qua rồi.

Kiệt đi rửa mặt, tiện thể vào nấu cháo cho cô gái. Hôm qua nàng không tỉnh làm hắn phải ăn hết, chỉ mong hôm nay cô ấy có thể tỉnh lại ăn uống cho hắn bớt lo.

Nấu xong, cũng dọn dẹp xong xuôi nhà bếp hắn bưng cháo lên, hắn làm điều này trước khi ông bà chủ thức dậy để tránh làm phiền tới họ, cô gái vẫn đang ngủ.

Hắn đánh liều tiến tới thử lay nàng dậy, vậy mà cô gái tỉnh thật, nàng từ từ mở mắt, điều này khiến Kiệt vui mừng khôn xiết. Đỡ người từ từ ngồi dậy, cô nhìn Kiệt mở miệng gọi một tiếng: "Anh..".

Lời này là muốn chào, cũng dường như là một câu hỏi chưa đầy đủ.

Kiệt hết sức vui mừng, một là nàng đã nói chuyện được rồi, hai là thái độ có vẻ hòa nhã, không nói năng kiểu giang hồ như trước nữa, hắn lau đi chút mồ hôi trên trán, coi như đã gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng, đặt ngón tay lên miệng mình ra hiệu cho nàng im lặng, rồi đỡ người ra ngồi bàn, múc một bát cháo, ngần ngại hỏi:

"Có tự ăn được không?"

Cô gái trở lại vẻ mặt băng lãnh, nàng khẽ gật đầu, dù vẫn còn khá mệt mỏi nhưng tự ăn một bát cháo vẫn là chuyện có thể làm được, trong khi đó hắn lại chăm chú nhìn nàng ăn. Cô gái nói: "Em tự ăn được, anh cũng ăn đi".

Cảm thấy mình hơi vô duyên, Kiệt gãi đầu cũng múc cho mình một bát rồi ăn.

"Ừ, tại em đã hơn một ngày không ăn gì rồi, nên anh lo quá"

Hai người lặng lẽ ngồi ăn, Kiệt vốn không giỏi giao tiếp, đặc biệt là với con gái hắn lại càng chẳng biết nói gì, chả thế mà có thể yêu đơn phương người ta được rất lâu, đôi khi tự thấy bản thân mình cũng giỏi thật mà.

Một lát cô gái mở lời trước: "Em tên là Nhiên, Phạm An Nhiên, anh tên gì?"

Kiệt nãy giờ đang suy nghĩ ra cách để bắt chuyện, sau câu hỏi của Nhiên hắn mới nhận ra mình ngu thật, cái quan trọng nhất là hỏi tên người ta thì lại không nghĩ ra.

"Anh là Nguyễn Phong Kiệt, cứ gọi anh Kiệt là được rồi, cảm ơn em hôm đó đã cứu anh nhé, lại xin lỗi vì sau đó làm em vướng víu tay chân”.

Môi Nhiên tự dưng khẽ cười một cái, thấy người thanh niên này có chút thật thà, vốn dĩ cũng không giận hắn nên hắn nói thế lại làm nàng có thêm chút hảo cảm.

Nhiên đã cởi chiếc khăn trên mặt ra, lại chỉ thấy Kiệt liếc nhìn mình một cái, hơi đỏ mặt rồi thôi, không giống như những tên đàn ông khác khi nhìn thấy dung nhan của nàng thì lập tức hai mắt trợn tròn, miệng há hốc, thần kinh đơ mất một lúc mới tỉnh, tại vì trong lúc nàng ngất Kiệt cũng đã được trông thấy cái nhan sắc diễm lệ này rồi nên đã có kháng thể, tuy nhiên người tỉnh với người ngủ vẫn có sự khác biệt rất nhiều, hắn vẫn phải quay đi, tránh nhìn thẳng ánh mắt của mỹ nhân để đầu óc khỏi bị rối loạn.

Kiệt nói: “À hôm bữa không có tiền mua thuốc nên anh đã cắm tạm miếng ngọc của em chỗ ông chủ trọ rồi, anh sẽ kiếm tiền rồi chuộc ra cho em”.

Nghe đến đây Nhiên bất giác sờ vào hông của mình, tiền của nàng vẫn còn nguyên, nghĩa là chưa bị chạm vào người, thấy yên lòng hơn, nói: "Không sao, cũng không phải thứ gì đáng giá, em mới phải cảm ơn anh vì đã chăm sóc, nhưng sao hôm đó chúng ta lại chạy thoát được vậy?"

"Cũng may sau đó có một người qua đường thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ nên anh mới đưa em chạy được, chúng ta phải cảm ơn ông ấy rất nhiều, nhưng anh không biết đó là ai cả."

Kiệt lần này vừa nói vừa nhìn Nhiên, cô gái này hôm nay không che mặt nữa nên có một mị lực thu hút rất lớn, đặc biệt là đôi mắt như đại dương kia, nó thật sự rất đẹp, nhưng Kiệt không thể cứ cúi đầu mà nói chuyện mãi, hắn cố giữ thái độ điềm tĩnh trò chuyện, hy vọng nhìn lâu sẽ quen, sẽ không hồi hộp khi đối mặt nữa.

Lại hỏi: "À Nhiên này, em có tiền không? Hôm qua nợ ông chủ mấy trăm rồi."

Nhiên trả lời: "Để lát em xuống trả."

Kiệt xua tay: "Cứ nghỉ ngơi đi đã, anh đã cắm đồ cho ông ấy rồi, lúc nào lấy cũng được."

"Em đã đỡ mệt nhiều rồi, anh đừng lo”.

Lời nàng nói cũng là thật chứ không phải dối lòng, nàng chỉ không biết sao đêm qua cảm giác có một luồng chân khí rất mềm mại và quen thuộc truyền vào người, nó khiến nội thương không ngừng hồi phục, cả vết thương ngoài cũng lành lại rất nhanh.

Nhìn lên mấy chỗ được băng bó trên người mình, chỗ tay, chỗ đùi, nó đã không còn đau nữa, Kiệt thấy nàng chăm chú nhìn vào đó thì giật mình giải thích: "Không có, thấy vết thương hở anh quấn vải quanh thôi, không hề chạm vào da em đâu, thầy thuốc đến cũng đã là một người cao tuổi, đắp thuốc xong là đi liền không có gì phát sinh thêm"

Nhiên có chút buồn cười trong lòng, Kiệt lại hiểu lầm nàng đang săm soi cơ thể xem có bị mạo phạm chỗ nào không, nhưng quả thực không có, không sao là tốt rồi.

Hai người tiếp theo vừa ăn vừa nói chuyện, lời nói dần đã cởi mở hơn.

Kiệt lại chẳng dấu diếm giới thiệu mình ở thế giới khác được một cỗ năng lượng kỳ lạ truyền tống tới đây, lời nói làm Nhiên hết sức bất ngờ, bởi vì cô không hề biết có một thế giới nào như thế cả.

Nhưng mà vũ trụ rộng lớn, có thứ gì mà không thể xảy ra chứ.

Qua lời nói của Nhiên, Kiệt cũng biết được nơi này được gọi là Trung Thiên thế giới, thế giới này do nhân tộc nắm giữ.

Ngoài ra còn có hai đại thế giới khác nằm ở xa xôi ngoài kia, một gọi là Thượng Thiên thế giới, do Tiên tộc cai quản, hai là U Minh thế giới, do Ma tộc thống trị. Ba đại chủng tộc này hiện nay sống hòa bình, không xâm phạm gì tới nhau, nhưng còn Trái Đất, Giải Ngân Hà nơi Kiệt vừa nói thì thật sự nàng chưa bao giờ nghe thấy cả.

“Có lẽ nó nằm ở một vũ trụ khác cũng nên”.

Lại nói, tại Trung Thiên thế giới này có đủ mọi thứ mà một người có thể tưởng tượng ra, nơi này có sức mạnh, có nội lực, có võ thuật, có phép thuật, có chưởng pháp, có nội công tâm pháp, có cả khoa học kỹ thuật, tuy nhiên thứ này vẫn chưa thực sự phát triển.

“Vậy chiêu hôm trước em đánh ra là chưởng pháp đó hả?”

“Đó là Đại Hàn m Chưởng, một chiêu thức mạnh mẽ trong Phạm gia của em”.

Ngoài ra sức mạnh cùng địa vị của một người phụ thuộc vào cấp độ mà người nó đang có..

“Dừng..” Kiệt phất tay nói.

Nhiên kể một lèo, nhưng quá dài, Kiệt chưa thể tiêu hóa hết đống thông tin này, hắn bảo cô nghỉ ngơi trước, còn mình đi dọn dẹp, hẹn sau đó sẽ kể tiếp, Nhiên gật đầu đáp ứng.

Ăn xong rồi Kiệt dọn dẹp rửa bát, Nhiên vẫn chưa bình phục hẳn nên ở lại vận công chữa trị và điều tiết lại khí tức của bản thân.

Hôm nay Kiệt làm rất nhanh, một phần vì trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, một phần vì còn rất tò mò về nơi này, dù sao xuyên không hắn cũng đã xem nhiều thể loại như thế này rồi, hầu hết đều rất thú vị, mấy khi mới được nếm thử cảm giác chân thực thế này chứ, nhưng thật ra trong lòng vẫn là mong có thể trải nghiệm nhanh một chút để được về sớm chứ ba mẹ hắn cũng sắp về tới nơi rồi.

Lúc về tới phòng thì thấy Nhiên đang ngồi im lìm trên giường, hai chân khoanh tròn, giống như đang luyện công. Kiệt nhìn tay mình, lòng thầm nghĩ liệu một ngày nào đó hắn cũng có thể có được một thân nội lực thâm hậu và chưởng pháp nã "bùm bùm" không nhỉ? Nghĩ tới đó bất giác cười một cái, đóng cửa lại, xuống lầu dặn dò chủ quán không cần làm phiền đến Nhiên rồi ra thành đi dạo, tự thân tìm hiểu cũng tốt.

Trước khi đi cũng cố gắng nhớ kỹ tên quán trọ này, rủi có lạc đường còn hỏi về được, sau đó ra đường đi tản bộ, tận hưởng không gian có thể chỉ gặp được một lần trong đời này.

Nơi đây khá cổ kính, chủ yếu các căn nhà mái ngói truyền thống, đường chính được lát bằng đá lớn trông cũng không khác đường bê tông hiện đại là mấy.

Bất giác thấy một cửa hàng bán vũ khí bên đường, Kiệt nhìn thấy có cả súng, hắn mừng thầm đi vào.

Ông chủ quán thấy khách vào thì niềm nở: “Qúy khách, quý khách muốn mua thứ gì ạ?”

Kiệt ngó nghiêng nói: “Tôi muốn kiếm một khẩu súng, có súng gì hay giới thiệu một chút đi”.

Ở trên tường có treo đủ các loại súng từ lớn đến nhỏ, có cả đại bác luôn, quả nhiên khoa học kỹ thuật ở đây phát triển không tồi.

Ông chủ giới thiệu cho Kiệt một mớ, cơ mà hắn nghe tên lạ hoắc nên chả nhớ được, chỉ cố gắng nhớ mấy phần tính năng, sau đó đã chọn lấy một khẩu súng ngắn màu bạc lên xem thử.

“Quý khách, khẩu này là lục bạc, số hiệu MT - ST25, là mẫu ra năm ngoái, súng bắn cực kỳ tốt, có thể chịu được áp lực của cường giả Thần Tôn, mời quý khách thử”.

“Có thể thử sao?”

“Có thể chứ ạ”.

Phía bên kia bức tường xuất hiện một tấm đệm, Kiệt nâng súng lên, hắn lúc học qua quân sự đã được mấy lần thực tập bắn súng nên cũng có kiến thức nhất định, không để ông chủ giảng giải kỹ thuật mà lập tức bóp cò, tiếng súng nổ chói tai sau đó xuất hiện một viên đạn bay ra găm thẳng vào tấm đệm.

Có điều làm Kiệt cực kỳ bất ngờ là súng bắn không quá giật, nhưng cũng không sao, cái chính là lực bắn ra rất yếu, thậm chí hắn có thể lờ mờ thấy đường đạn, dù khó tránh nhưng nếu gặp kẻ mạnh như hai tên hôm trước thì có tác dụng gì chứ.

“Quý khách không dùng nội lực ạ?”

Kiệt ngạc nhiên hỏi: “Sao phải dùng nội lực?”

“Phải có nội lực truyền dẫn thì bắn mới mạnh được chứ?”

Ặc, lại còn vậy nữa, Kiệt không hề biết điều này, thì ra súng ở đây phải có nội lực mới bắn được, mà hắn có biết nội lực là cái gì đâu, quá phiền phức, Kiệt buông khẩu súng trên tay xuống.

Ông chủ lại nói: “Thưa quý khách mẫu này sản xuất năm ngoái, chất lượng rất tốt nhưng do nhiều loại mới ra trong năm nay nên nó không còn được ưa chuộng, cho nên giá thành rất rẻ, chỉ 500 ngàn mà thôi, ngài lấy chứ ạ?”

Kiệt nhìn sang những mẫu súng khác, giá in sẵn toàn năm đến mười triệu, hắn lắc đầu lè lưỡi, quả thật khẩu hắn đang cầm trên tay giá khá bèo rồi.

Nhưng hắn lại không muốn mua nữa, mua về rồi cũng có dùng được đâu, phải làm sao để thoát ta, hắn nghĩ ra một cách, chê rồi trả giá thấp.

“Ừm, mẫu này ta thấy đã lỗi thời lắm rồi, gì mà bán tận 500 ngàn kia, ta chỉ tính mua vì thấy rất đẹp, vậy đi, 100 ngàn bán không?”

Ông chủ nghe xong cái giá này thì ánh mắt to tròn nhìn Kiệt, Kiệt cười thầm nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra không chút biểu cảm, quay đầu rời đi. Hắn chắc mẻm thoát thân ngon ơ rồi, ai mà ngờ ông chủ lại gọi hắn quay lại: “Thôi được rồi, đây cũng là khẩu lục bạc cuối cùng của cửa hàng ta rồi, bán cho cậu vậy”.

Lại đến phiên Kiệt nóng mặt, cái giá vậy mà người ta cũng bán, hắn lại sợ, sợ lần này mà còn không lấy thì bị ăn đòn là cái chắc, nhưng nghĩ tới mình không dùng được thì mua cho Nhiên dùng, cũng hợp lý, vậy là quyết định lấy luôn.

“Được rồi gói kín lại giúp tôi nhé”.

“Vâng thưa quý khách”

Qua lần này Kiệt cũng mới biết được thế giới này không hề coi súng là món đồ nguy hiểm, có thể tự do mua bán công khai chả sao cả, nhưng kỹ thuật làm súng còn khá tệ, người thường, người không có nội lực thì chẳng sử dụng được, hơi buồn.

Đi tiếp, thấy một khu chợ nhỏ Kiệt liền tạt vào đó, hắn muốn đi tìm chỗ bán quần áo, cuối cùng cũng mua được một quần áo thể dục rẻ hết hai trăm nghìn kim đồng mà còn phải trả giá đi trả giá lại, đúng là nghèo hết sức, thật sự hắn chưa bao giờ thấy mình bần tiện như lúc này, trả giá là việc xưa nay hắn chưa từng làm.

Lại mất tiền nhưng không nên tiếc, dù sao đi với gái xinh cũng không thể ăn mặc tuềnh toàng như trước được.

Ngoài ra hắn còn mua được một cái vỏ kiếm bằng da khá đẹp, cũng hết có trăm rưỡi, hắn muốn làm quà tri ân cho thanh kiếm rỉ của mình.

Về tới nhà Kiệt nhanh chóng thay bộ này, tuy hơi lỗi thời nhưng mặc cũng được, còn bộ cũ thì mang đi giặt lại, rồi vào bếp nấu cơm.

Ở đây lại không quá trú trọng việc ăn uống thì phải, gia vị cũng chỉ có mỗi muối và một chút bột tạo ngọt, không có hạt tiêu, ngũ vị hương, sa tế các thứ, khó tạo nên những hương vị tuyệt vời cho món ăn, Kiệt sành ăn nên biết thế.

Hắn nấu nướng cũng khá ổn, Nhiên khỏe rồi, hôm nay không phải ăn cháo nữa, Kiệt làm một mâm cơm để mừng chuyện vui.

Khi dọn đồ ăn lên phòng Nhiên vẫn đang luyện công, Kiệt ngồi đợi, hai bên đã có sự thân quen, bây giờ hắn có thể thỏa thích nhìn ngắm gương mặt đẹp đẽ này mà không sợ bị gọi là biến thái, chỉ tiếc điện thoại đã hết pin, nếu không có thể chụp được một tấm của nàng làm hình nền thì tuyệt vời rồi. Được một lúc, có lẽ đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, Nhiên mở mắt, nhìn thấy Kiệt mặc bộ quần áo mà cô phải che miệng cười. Kiệt đâu hiểu, bộ đồ hắn đang mặc bây giờ đã không còn ai mặc nữa rồi, bà chủ quán đã lừa bán cho hắn. Mà Nhiên cười thật đẹp, Kiệt vẫn vẫy vẫy cái tay gọi nàng lại, nàng liền thong dong tới ngồi bên cạnh hắn.

"Trông lố lăng lắm hả?"

Nhiên lắc đầu: "Không, ngộ nghĩnh lắm, em rất thích bộ này".

Kiệt chả biết nàng nói thật hay là an ủi mình, hắn mặc kệ xới cơm mời nàng, miệng hỏi:

"Vết thương sao rồi? Đi lại được chứ?"

"Ổn rồi anh, hiện tại đã có thể vận động thoải mái được rồi".

Hôm nay Kiệt nấu các món khá lạ lẫm với Nhiên, không những món lạ mà vị cũng lạ, phải nói là rất ngon, làm Nhiên phải tấm tắc khen.

"Ngon quá, anh là đầu bếp sao? Mấy món này là gì vậy?"

"Đầu bếp gì đâu, ở nhà anh hay nấu cơm thôi, thấy ngon là được rồi, ăn nhiều chút".

Kiệt gắp một miếng cá sang bát của nàng.

Thuê trọ trên Hà Nội đi học, ở phòng có thêm ba người bạn nữa, mọi người được phân chia rất rõ ràng, hai nấu cơm hai rửa bát, Kiệt luôn là người xung phong đi chợ nấu cơm, cũng bởi vì hắn nấu ăn khá tốt nên được đính luôn cho cái chức vụ đầu bếp của phòng, cho nên nấu mấy món đơn giản này không có gì khó khăn hết.

Kiệt từ tốn giới thiệu:

"Món này là thịt kho tàu này, mất nhiều thời gian nhất, món này là gà nướng xả, mực chiên, rau xào, canh cá.. Đều là những món dân dã quê anh hay làm đó".

Nhiên lần đầu tiên thể hiện sự phấn khích cười nói: "Thì ra là vậy, thật sự rất ngon đó, hôm nào rảnh anh dạy em cách nấu nhé, em muốn làm cho gia đình và mọi người trong hội cùng ăn".

Nghe thấy ‘hội’, Kiệt tò mò hỏi:

"Hội là gì? Hội pháp sư à? Hay bang hội? Có nhiều người không? Chắc mạnh lắm hả?"

Nhiên lắc đầu nói: "Cũng tùy thôi, như hội của em ít người lắm, thật ra nó là một quán ăn nhỏ chứ cũng không hẳn là hội, nhưng em biết có những hội rất mạnh, thậm chí các thành viên đa số đều là Thần Vương, thậm chí có cả Thần Đế, ai ai cũng phải kính nể?".

Kiệt ngẩn cả người, Thần Vương? Rồi lại Thần Đế, đó là cái gì? Rồi hắn tự hỏi mình đang là thần gì.

Nhiên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Kiệt mà buồn cười, nàng từ tốn giảng giải cho hắn nghe về cách phân chia sức mạnh ở thế giới này.

Theo đó, con người có thể luyện thành thần, cũng không tính là quá khó, nhưng có điều thần ở đây lại chẳng thể bất tử, thần nôm na vẫn chỉ là con người chỉ là cường đại hơn mà thôi.

Nghe hơi nhàm chán.

"Còn tưởng Thần là phải có sức mạnh hủy diệt này nọ các thứ chứ".

Nhiên lắc đầu nói:

"Không đâu, Thần không phải là tuyệt đối, một người chỉ cần đạt tới trình độ nhất định thì sẽ thành Thần, Thần cũng không thể bất tử, chỉ là sống lâu hơn nhân loại bình thường một chút mà thôi".

Tại thế giới này phân chia sức mạnh của con người một phần bằng vào cấp độ mà người đó sở hữu. Mới sinh ra sẽ ở cấp một cấp hai, giới hạn là chín mươi chín cấp, mỗi lần lên một cấp sức mạnh sẽ tăng thêm từ ba đến mười phần trăm tùy vào thể trạng từng người.

Có ba mốc giới hạn quan trọng mà con người cần phải đạt được, thứ nhất là lên cấp bốn mươi, từ bốn mươi cấp trở đi người đó sẽ được coi là một cường giả rồi.

Ba cấp đầu là 10, 20, 30 sẽ tương ứng với ba cấp Nhất Giai, Nhị Giai, Tam Giai, 40 sẽ được gọi là Cường Giả.

Mốc thứ hai là khi lên sáu mươi cấp, đây là bước quan trọng và được coi như con người đã thành Thần, lúc này sẽ được gọi là Chân Thần. Kể từ đó trở đi cứ mỗi thập cấp là con người lại lên một dạng Thần khác nhau, cấp sáu mươi, bảy mươi, tám mươi, chín mươi tương ứng với Chân Thần, Thần Tôn, Thần Vương và Thần Đế.

Như vậy tổng thể có 4 cấp chi Thần, ở mỗi một cấp lại có 9 bậc nhỏ để luyện lên, được gọi là ‘tinh’ (hoặc ‘sao’).

Ví dụ tam tinh Chân Thần tương ứng 63 cấp, ngũ tinh Thần Tôn là 75 cấp hay cửu tinh Thần Vương là 89 cấp.

Mốc quan trọng thứ ba chính là chín mươi cấp Thần Đế, đây là cửa ải khó vượt qua nhất, có người dành cả đời cũng không thể vươn tới, nhưng một khi đã vượt qua được cánh cửa này thì người đó đã có được sức mạnh khủng khiếp, có thể tung hoành trong thiên binh vạn mã, thay đổi thế cục của cả một trận chiến lớn và thậm chí phất tay có thể tiêu diệt cả một quốc gia nhỏ, cho nên Thần Đế ở đây rất được người ta tôn kính và trọng vọng.

Một điều nữa là càng các cấp về sau thì tăng tiến càng chậm, nhưng những thứ đó cũng không quan trọng, Kiệt chỉ tò mò muốn biết cấp của mình, Nhiên có kiểm tra qua, dự đoán Kiệt khoảng mười mấy gần hai mươi cấp, so với người thường thì mạnh hơn một chút.

"Ủa vậy em cấp bao nhiêu rồi?" Kiệt tò mò hỏi.

"Em hiện tại năm mươi chín cấp, là một bán thần". Nhiên đáp.

Kém người ta tận bốn mươi cấp, Kiệt thở dài cười khổ, đến bao giờ hắn mới đạt được tới mức này không biết.

“Anh hỏi này, cho anh vào hội của em được không? Anh không biết đánh nhau nhưng có thể nấu ăn đó”.

Nhiên chẳng ngần ngại gật đầu: “Em thì dễ dàng thôi, nhưng anh còn phải thông qua sự đồng ý của hội trưởng nữa, cơ mà hội trưởng em cũng dễ tính lắm, anh lại nấu ăn ngon như vậy vào hội không có vấn đề gì”.

“Ừ, vậy nhờ em đưa anh vào hội giới thiệu nhé”.

Nhiên gật đầu nói: "Được, hội của em ở Xuyên Đô thành cách đây không xa, ngày mai chúng ta cùng tới đó, chỉ cần hội trưởng đồng ý thì anh có thể vào rồi".

..

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.