Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ nhân

Tiểu thuyết gốc · 3538 chữ

Kiệt vẫn còn quá đau đớn chưa nhúc nhích được, hắn cảm giác xương sườn mình hình như đã gãy mất rồi.

"Khốn kiếp, người như thế thì đánh làm sao?"

Đang trong cơn u mê không có phương hướng Kiệt bỗng cảm nhận thấy một luồng gió lạnh từ đâu phả vào mặt mình.

Hắn ngước mắt lên nhìn quanh, phát hiện ở bụi cây phía trước có một chuôi kiếm trồi lên, đúng, là vị trí này, kiếm hình như đang phát ra tiếng ngâm nhè nhẹ nữa.

Kiệt có một suy nghĩ liều lĩnh trong đầu, hắn cố nén đau đớn lết lên phía trước, tên người nước ngạc nhiên:

"Ồ, vẫn còn muốn vùng vẫy sao? Yên tâm ta không có giết ngươi, chỉ là thấy thích một món đồ của ngươi thôi".

Kiệt không quan tâm đến lời nói này, vẫn trì trạc lê thân tiến lên phía trước nhưng rất nhanh gã đó đã áp sát rồi, hắn đưa tay lại gần, thì ra là để ý tới cái đồng hồ màu bạc trên tay Kiệt, đúng lúc này Kiệt nhổm người lên vớ tay lấy cái chuôi kiếm, lập tức chém mạnh một nhát về phía sau.

Gã người nước bị chém xuyên qua, nhìn lại, thì ra là một cây kiếm gỉ, chỉ có cái chuôi là đẹp còn phần lưỡi đã gỉ sét hết rồi.

Ấy vậy mà pha tấn công bất ngờ này cũng có tác dụng, tên người nước kia đứng yên và nhìn vào chỗ vừa bị kiếm chém qua, hắn ngạc nhiên tự nói với mình: "Gì vậy? Thanh kiếm cùn này lại làm ta bị thương sao?"

Tên kia từ xa đi tới hỏi: "Sao ngươi đơ cả người thế?"

Kiệt cũng không để ý, cố gắng vùng dậy chạy tới đỡ cô gái sắc mặt đang ngày càng tái nhợt đi, lo lắng hỏi:

"Em gái em không sao chứ?"

Cô gái hơi thở nặng nhọc nói: "Bị độc xâm lấn rồi, độc không phải quá mạnh nhưng cần thời gian để giải trừ".

Nói xong nàng liền ngã xuống.

Kiệt hốt hoảng một tay đỡ lấy người, một tay dơ kiếm ra phía trước dọa dẫm:

"Chết tiệt, các ngươi có giỏi thì lao vào đây, cùng lắm là chết thôi, tao liều mạng hết".

Tên bị Kiệt chém qua lúc nãy từ từ quay lại, ánh mắt hằn học nhìn hai người thét lên: "Thằng khốn dám làm ta bị thương, có biết máu da của ta trân quý tới mức nào không HẢ?"

Kiệt “xì” một cái không thèm trả lời, với cái loại phân biệt giai cấp này nói thêm một câu cũng là phí lời.

“Ê nói nhiều làm gì mày, giết hắn là xong mà”. Tên kia nói.

Gã người nước từ từ tiến tới giãi bày: “Nữ nhân ta vốn không thiếu, chỉ định lật mặt nạ con ả này châm chọc một chút cho vui, nhưng ngươi lại dám làm ta bị thương, đây là điều không thể chấp nhận, vậy hai ngươi chỉ có một kết cục: Chết! Chỉ như vậy ta mới vừa lòng”.

Cả hai dần áp sát lại, tình hình đang khá bế tắc nhưng bất ngờ lúc này lại xuất hiện thêm một người nữa, không biết tới từ lúc nào, hai tên này không chú ý tới, lúc quay lại thì đã thấy rồi.

Người tới là một ông già mặc áo choàng mỏng, đầu đội mũ cối không nhìn rõ mặt, nhưng hơi thở ông ta tỏa ra thật mạnh mẽ.

Ông từ từ đi lại chỗ Kiệt cùng cô gái.

“Người này là ai, tại sao hắn tới mà mình không hề phát hiện ra?”

Cả hai vô cùng kinh ngạc, cho tới khi ổn định lại tinh thần thì ông ta đã lướt qua chúng rồi. “Ông già từ đâu tới đừng có chõ mõm vào chuyện của chúng ta?”.

“Ông già??” Hắn hét thêm lần nữa.

Ông ta vậy mà chẳng thèm để ý tới bọn chúng, đi lại hai người chỗ Kiệt, khẽ nói: “Đi đi”.

Kiệt đơ ra mất một giây đánh giá ông già này, người này phải nói là gan cực lớn mới dám tùy tiện đi vào đây, nhưng mà nhìn qua hai tên kia ánh mắt có vẻ đang khá dè chừng ông ta.

Cảm thấy người này có thể tự lo được, Kiệt nhịn đau vội vàng bế cô gái lên đi theo hướng thành, không quên kèm theo một lời cảm ơn chân thành với ông cụ.

Hai tên kia đang định chạy đuổi theo họ liền chớp mắt bị hai cái tát liên tiếp vào má khiến chúng đau đớn phải giật mình lùi lại.

Kiệt cũng khiếp đảm, vốn hắn đang tính đi từ từ để xem ông có lo được không, chứ cứu một mạng lại mất một mạng thì cũng dở, nhưng sau khi thấy ông ta ra tay nhanh như chớp vậy thì đã yên tâm, co chân chạy thật nhanh đi.

Ăn nguyên những cú vả như trời giáng, vẻ mặt hai tên kia không giấu được sự bàng hoàng, dù sao cấp bậc của chúng cũng không thấp, vậy mà không thể phản ứng kịp với hai cái tát gần như đồng thời của một ông già, cả hai chỉ cảm giác đau rát một cái thì đã bị ăn tát rồi.

Tên người nước bấy giờ hết sức tức giận, nhưng hắn cảm giác thực lực ông già này chắc chắn rất mạnh nên không dám hành động lỗ mãng.

“Ông già, ông muốn can thiệp vào chuyện của bọn ta? Ông có biết ta là ai không?”

Ông ta từ đầu tới cuối đều im lặng, khuôn mặt lại lúc nào cũng cúi thấp nên không thể nhìn ra biểu cảm, hắn chẳng biết ông già này đang nghĩ cái gì, tức khí nói:

“Chúng ta là người của gia tộc Phạm Vương, chính là được Minh tộc bảo hộ, ông thật quá ngạo mạn dám gây chuyện với chúng ta sao?”

Phạm Vương là gia tộc lớn trong mười cây số đổ lại đây, có nhiều ruộng đất, của cải cũng nhiều, nô bộc lên tới cả trăm người, hơn nữa có chút quan hệ với Minh tộc, một trong những gia tộc lớn, chính là tồn tại không thể đụng đến ở tại chỗ này.

Ông già đó hơi khẽ nhích đầu lên, chỉ thấy một khuôn miệng nhỏ nhắn già nua đầy vết chân chim, nói :

“Trong một phút nữa nếu các ngươi còn không cút khỏi đây, và còn có ý định đụng đến mấy đứa nhỏ ta sẽ khiến Phạm Vương các ngươi biến mất mãi mãi trên thế gian này.”

Nói xong một nguồn áp lực từ người ông tỏa ra, hai tên kia trong vô thức khí tức phát ra chống lại, nhưng không thể, cả hai bị cỗ áp lực này đè phải quỳ chặt xuống đất, ngực bị ép lại, cổ họng nghẹn ứ đến nỗi không thể thở được một cách dễ dàng.

Không những là hơi thở, thậm chí ngay cả xương cốt của chúng cũng như bị một ngọn núi lớn đè xuống, đau nhức không thôi.

Trong cơn choáng váng một trong hai tên không ngừng rên rỉ xin tha: “Chúng tôi xin lỗi, xin lỗi, Thần Vương đại nhân xin ngài rộng lượng bỏ qua cho.”

Ông già không tiếp tục áp chế nữa, lập tức thu liễm lại khí tức của mình, nhưng sát khí vẫn không hề thuyên giảm.

Cả hai người giờ đây mặt mày đã tái mét đi rồi, thái độ cũng khác trước, chúng khó nhọc cúi đầu xuống cung kính nói:

“Vãn bối xin lỗi, từ nay sẽ không đụng tới bọn họ nữa ạ”.

Đôi tay run run đưa tấm lệnh bài lên, hắn muốn trả lại cho khổ chủ.

Ông già lại chẳng quan tâm lạnh lùng một câu: “Nhớ lấy bài học ngày hôm nay”.

Vừa nói xong ông ta đột ngột biến mất, cái cách thần bí y như lúc mới đến, cả hai bây giờ mới thoải mái thở ra hổn hển.

“Đen đủi, chúng ta sao lại chọc phải thứ không nên chọc vậy chứ”.

“Nãy ngươi gọi hắn là Thần Vương sao? Thần Vương sao lại ra tay chúng ta?”

Tên kia nói: “Ngu ngốc, vậy chuyện chúng ta ra tay với một tên thường nhân là đúng sao?”

Thở ra mấy hơi hắn nói tiếp: “Thần Vương, cũng chưa chắc ông ta là Thần Vương, sợ rằng cấp bậc còn cao hơn nữa kìa”.

Tên kia kinh ngạc: “Còn cao hơn Thần Vương nữa sao?”

Không khí có chút im lặng, vốn cả hai người bọn hắn cũng chưa từng nhìn thấy cường giả Thần Vương, nãy thấy khí tức khủng bố như vậy cũng là đoán mà thôi, tất cả cũng chỉ là phỏng đoán, có điều dù có là thần gì thì loại người này cũng không thể chọc nổi, kể cả thêm gia tộc Phạm Vương vào, đối mặt với Thần Vương cũng chỉ có một kết cục: Hủy diệt!

Minh tộc có muốn cũng không thể tới ngay mà cứu được.

Lại nói về Kiệt, sau khi cõng cô gái chạy rất lâu cuối cùng hắn cũng nhìn thấy cổng thành từ phía xa, bây giờ trời đã tối rồi, nhưng hắn không quan tâm, vào thành lập tức hớt hải chạy đi khắp nơi tìm bác sĩ.

Nhưng chỉ được một thoáng đã thấy hoa mắt chóng mặt mà ngã nhào xuống, rất may còn cố gắng gượng để cô gái đè lên người hắn, tránh bị rơi trực tiếp xuống đường.

Hắn đã quá mệt rồi, từ hôm qua đến nay chỉ có chạy và chạy, ăn uống lại không được đầy đủ, đầu óc cũng đã bắt đầu mơ màng.

“Cô ơi cháu hỏi chút gần đây có nhà trọ nào không ạ?” Kiệt cố gắng đứng lên hỏi một người gần đó.

Người ấy nói với Kiệt cách đây khoảng mấy chục mét có một nhà trọ, vậy là hắn chống kiếm lên, gắng gượng đưa cô gái tới đó.

Vào phòng trọ cũng không yên ổn, ông chủ nhìn hắn tả tơi, mặc dù cô gái bên cạnh ăn mặc bình thường nhưng vẫn hách dịch nói:

“Muốn thuê trọ? Được, nhưng phải đặt cọc trước, hai trăm nghìn một ngày không bao ăn, khách quan muốn thuê mấy phòng?”.

Kiệt rút ra hai trăm ngàn kim đồng đưa cho ông ta, lại hỏi:

“Làm phiền ông chủ ở đây có gần bệnh viện nào không? Ý tôi là để tìm thầy y ấy, bạn tôi bị thương nặng quá”.

Ông ấy nhìn sang cô gái bên cạnh, chỉ cho Kiệt một hiệu thuốc cách đó không xa, Kiệt cảm ơn rồi rìu cô gái lên phòng.

Lễ tân ở đó có một người đề nghị giúp nhưng hắn không đồng ý, hắn không muốn ai đụng vào người cô gái này cả, dù sao cũng là người lạ không thể tin được.

Kiệt đặt cô gái lên giường vội vàng sờ má, rồi kiểm tra tay, vậy mà thấy chỗ nào cũng lạnh ngắt hết cả, hắn hốt hoảng kiểm tra mũi, vẫn hô hấp đều đều, sờ lên trán lại thấy rất nóng, nàng sốt rồi, nhanh chóng mượn ông chủ trọ một cái khăn ướt phủ lên, Kiệt chỉ biết làm đến đấy, còn những thương tích khác hắn chịu, vẫn là phải cần một thầy thuốc ở đây.

“Khát, cho ta nước!”

Tiếng của cô gái thều thào phát lên.

Kiệt vội vàng đi xin một cốc nước, hắn đỡ nàng dậy, tháo chiếc khăn che mặt giúp cô gái uống nước.

Làm điều này vốn Kiệt cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng khi chiếc khăn che mặt được tháo xuống lại làm hắn ngẩn ngơ cả người.

“Đẹp.. đẹp quá!”

Nhìn qua cô gái này trạc mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt mỹ tú tuyệt vời, đẹp như tiên nữ, làn da, mái tóc đều trắng nõn nà, càng nhìn càng ưa thích, Kiệt chưa từng nhìn thấy người con gái lại xinh đẹp hút hồn như vậy.

Chưa bao giờ từng thấy!

Điều này làm hắn có chút ngây ngốc cả người ra, trong lòng thầm hiểu tại sao nàng lại phải che mặt như thế, với nhan sắc này mà ra ngoài đường không khiến đàn ông si mê phát cuồng mới lạ, chỉ sợ cô gái này nhẹ nhàng nói rằng muốn tim gan của người nào e rằng người đó cũng sẽ không ngần ngại móc ra mà dâng tặng nàng luôn cũng nên.

“Khụ! Khụ!”

Tiếng ho của cô gái làm Kiệt giật mình, hắn thu lại tưởng tượng vớ vẩn của mình, cẩn thận ghé cốc nước vào môi, từ từ để cho nàng uống. Nhìn cô ấy uống nước mà Kiệt cũng nuốt nước bọt nữa, bởi vì đôi môi ấy thật sự quá đẹp, quá gợi cảm.

Lấy cốc nước ra, hắn chỉ muốn hôn lên đó một cái.

Quả nhiên vẫn không nhịn được, Kiệt từ từ cúi đầu xuống, muốn làm thứ mà hắn đang nghĩ trong đầu, nhưng khi chỉ còn cách khuôn mặt mỹ miều đó chừng mấy milimet hắn lại bật người ra sau, ánh mắt tỏ rõ sự khó chịu với chính mình.

"Thật là, cô ấy tử tế như vậy mi lại giở trò quấy rối sao?"

Đặt nàng nằm xuống, đầu hắn lắc lắc mấy cái, không ngừng dặn dò bản thân phải tỉnh táo không được dở thói dâm ô.

Thanh niên hai mươi mấy tuổi, vậy mà tiếp xúc với một cô gái lại khiến bản thân không ngừng thở dốc như vừa mới vận động mạnh vậy.

“Cô ấy là người vừa cứu mày, mày không được có suy nghĩ lung tung, hiểu không? Phong Kiệt? Thằng óc chó này!”

Kiệt thở phù một tiếng thật mạnh, sau đó chạy đi tìm bác sĩ, hắn không quên che lại dung nhan tuyệt sắc kia trước khi rời đi, lo lỡ bác sĩ là nam mà nhìn thấy rồi lại lắm chuyện.

Một lát sau bác sĩ có mặt, Kiệt cũng tranh thủ kiếm được một cái bánh mỳ vừa nhai vừa xem ông ta chữa bệnh. Đây là một vị bác sĩ đã có tuổi, ông bắt mạch, vuốt bộ râu nói:

"Không sao cả, cô gái bị thương không nhẹ nhưng khả năng hồi phục lại rất mạnh, chỉ cần tĩnh dưỡng đôi ngày là có thể đi lại được rồi."

"Cảm ơn bác sĩ." Kiệt thở phào một tiếng, coi như bao lo lắng trong đầu đều đã được trút hết xuống rồi.

Ông đưa cho Kiệt một chút thuốc bổ mang theo, căn dặn liều uống, Kiệt không có tiền nên lấy cớ chạy xuống nhà để vay ông chủ trọ. Cũng không phải là vay không, hắn phải lấy chiếc đồng hồ cùng miếng ngọc trên tay cô gái ra làm tin mới vay được một ít tiền trả tiền thuốc và giữ lại một chút để lo toan cho mấy ngày tới.

Thực ra cũng nghĩ trên người cô gái có tiền nhưng Kiệt không dám tìm, dù sao đôi bên nam nữ bất đồng, sờ vào người một cô gái không hay ho chút nào, mặc dù có thể sẽ chẳng ai thấy đâu nhưng hắn vẫn không muốn làm.

Đã quá nửa đêm, hắn cũng mệt rồi liền cắp chăn gối, trải chiếu dưới đất nằm ngủ.

..

Mặt trời lấp ló, Kiệt đã dậy từ sớm.

Cũng không phải hắn muốn dậy quá sớm như vậy, chỉ vì cô gái kia..

Con gái gì mà lạnh toát như băng, nàng chỉ thở thôi cũng khiến cả căn phòng chìm ngập trong cái lạnh thấu xương, Kiệt dù cuộn tròn chăn kiểu gì cũng không làm cho bản thân bớt lạnh đi.

Nhưng dù sao dậy sớm cũng tốt.

Có tiền hắn liền đi mua ngay một ít gạo thịt về nấu cháo, bếp dĩ nhiên lại phải mượn của chủ nhà, không những thế hắn còn xung phong xin dọn dẹp, rửa bát giúp người chủ trọ nữa.

Lân la tìm hiểu mới biết thêm, ở đây đơn vị tiền tệ được gọi là ‘kim đồng’, chủ yếu là tiền giấy, cũng có tiền xu, tỷ giá không khác với nơi Kiệt sống trước kia là bao nhiêu, ông chủ hôm qua cho hắn vay một triệu kim đồng, với số tiền này đã đủ trả cho thầy thuốc, cũng có thể sống qua thêm mấy ngày, tất nhiên là chưa tính đến tiền ở trọ.

Kiệt không dám tiêu xài hoang phí, hắn dành hết để tẩm bổ cho cô gái, mới sáng đã đi mua đồ về nấu cháo, không muốn nàng vừa tỉnh lại lại phải nhịn đói.

Tuy nhiên cả ngày hôm đó cô gái vẫn mê man, tất nhiên cũng không ăn uống gì. Kiệt cứ ngồi bên cạnh canh chừng, thỉnh thoảng kiểm tra trán rồi đắp khăn ướt cho nàng.

Đêm đến, cô gái vẫn cứ lặng thinh như vậy, hắn không nhịn được mà lại tiến tới tháo khăn che ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, quả thật rất đẹp, làn da trắng bóc, đôi má hồng dễ thương làm một kẻ chưa từng đụng đến con gái như Kiệt trong lòng bứt rứt không ít, hắn đưa ngón tay khẽ chạm vào đôi má ấy, lướt nhẹ qua, không hề có phấn đọng lại, hoàn toàn là nét đẹp tự nhiên. Nhưng rồi lại thôi, kéo chiếc khăn che mặt của nàng lên, rồi kéo thêm chiếc chăn lên qua ngực, lại lấy khăn ướt đặt lên trán, hành động hết sức ân cần, sau đó ra ghế ngồi, trong đầu nghĩ tới đủ thứ chuyện, thực ra bây giờ hắn mới có thời gian nhớ lại những gì đã qua.

Tự nhiên đang chơi điện tử, mới chợp mắt cái lại bị truyền tống tới đây, chưa kịp hiểu gì đã suýt chết tận hai lần.

Lại nhớ tới người có cánh, rồi tên người nước kia, vậy là không nghi ngờ gì nữa, thế giới này hoàn toàn là thế giới phép thuật rồi.

Nhìn cô gái trên giường Kiệt quả quyết luôn: “Có lẽ cô gái này thuộc hệ băng chẳng sai”.

Nhưng nhìn nàng ta bất giác lại làm Kiệt nhớ tới người con gái khác.

"Chắc bây giờ cô ấy vẫn đang sống rất tốt."

Đó là người phụ nữ mà hắn thích ở Trái Đất, cô gái tên là Ngọc Khuê, hai đứa bằng tuổi, là tri kỷ từ nhỏ của nhau, nhưng Kiệt thích người ta như vậy lại chưa bao giờ dám thổ lộ, hắn cứ mãi chôn chặt tình cảm ấy ở trong lòng mà thôi.

Cho tới bây giờ thì nàng ta đã đi du học bên nước ngoài rồi, còn đã kết hôn nữa..

Nghĩ miên man rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Nửa đêm, một bóng người lập lòe xuất hiện trong phòng. Người này mặc áo choàng da, đầu đội mũ cối, chính là ông già đã cứu hai người bọn họ hôm trước. Người đó tiến lại kiểm tra người cô gái, sau đó lại qua xem xét người của Kiệt.

"Cấp mười ba, quá yếu, năng lực cũng không có gì đặc biệt, nhưng là một chàng trai có lòng”.

Ông xuất lực, cả căn phòng lập tức sáng lên, dẫn khí truyền vào trong cơ thể của Kiệt, lập tức làm hắn tăng vọt lên mấy cấp, sau đó lặng lẽ rời đi.

Không lâu sau lại có thêm một người nữa xuất hiện, trong ánh sáng lập lòe không nhìn rõ mặt, nhưng có lẽ tuổi cũng đã ngoài tám mươi, ông tiến tới chữa trị cho cô gái, sau đó lại cũng quay qua xem xét tình hình của Kiệt.

"Cấp độ vừa được tăng thêm, là có người giúp, tăng đột ngột mà không thông qua luyện tập như vậy tuy không vững nhưng ở cấp thấp này cũng không đáng lo ngại cho lắm".

Người này cũng tính muốn giúp Kiệt gia tăng thêm một chút cấp độ nhưng thấy có người đã làm rồi nên lại thôi, dù sao cấp tăng cũng phải đi đôi với rèn luyện gian khổ, nếu không sẽ khiến căn cơ không vững, khó có thể tiến xa được.

Ông ta ngay sau đó rời đi. Không đầy một phút sau lại có thêm một người nữa đến.

Cái phòng này hôm nay thật náo nhiệt ghê.

Người tới lần này có dáng vẻ thấp lùn một mẩu, tay cầm quyền trượng, nhìn như mới năm mươi tuổi nhưng râu tóc đã bạc phơ, ông đến chỉ để xem tình hình của Kiệt, mà chỉ nhìn qua hắn một chút liền lại đi ngay không để lại thứ gì.

..

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.