Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm Xúc Đặc Biệt

Tiểu thuyết gốc · 2055 chữ

-Thôi hai đứa vào đây, bác Lành với các cô em của tao đang tỉa cây ở ngoài vườn.

Hẳn là các em của tao ạ, em nào thì em chứ chừa em Hiền của Tuấn ra nghe chưa. Tuấn với Vỹ dắt xe vào để ở sân rồi mấy anh em ra sau vườn.

-Cháu chào Bác ạ, Tuấn với Vỹ đều đồng thanh chào, hai người nhìn nhau rồi cười. Sở dĩ mọi người gọi là ông vì bác Lành nhìn trông già hơn tuổi, lên mọi người sau lưng toàn gọi là ông, Tuấn mới đầu cũng không quen nhưng sau nghe mọi người gọi quen thì cũng gọi như vậy. Nhưng trước mặt vẫn phải chào là bác không lão ý vả cho chít.

-À Tuấn đấy à, đi lên xin bèo hả cháu, ra ao mà lấy, nhiều lắm. Với lại anh đẹp trai kia là ai nhỉ? Bác nhìn rồi hỏi

- À đây là anh Vỹ,bộ đội ở nhà cháu ạ.

- Ôi quý hóa chưa kìa, nhà chú Hùng mà cũng có bộ đội ở cơ à. Bác Lành nói với giọng chế nhạo, Tuấn nghe xong vậy thì tức lắm, trước thầy Tuấn làm ăn với Bác, hai người cũng thân, mà Bác lật mặt, đâm sau lưng thầy, từ lúc đó mà gia đình Tuấn khó khăn hơn rất nhiều, Tuấn lúc đó ghét lão này lắm, lúc nào cũng muốn chửi cho ông này một trận nhưng thầy u nói không được hỗn với ngưởi lớn, và mọi chuyện cũng là do thầy chủ quan tin ngưởi, lại không có bằng chứng nữa lên không làm gì được.

- Nhà tôi vẫn còn phòng trống, ở đó nếu ngột ngạt quá thì lên đây ở với bố con tôi cho vui. Hiền đâu rồi, ra bưng nước mời anh đi con.

Giờ Tuấn mới để ý, chị Hiền đang ở trong bếp pha nước, người gì đâu mà ngoan, hiền, đảm đang thế chứ nị. Nhưng sau khi nghe những lời bác Lành vừa nói, thấy anh im lặng, Tuấn cũng hơi hụt hẫng một tí, nhà bác rộng như thế, chắc tí nữa về anh cũng sẽ xin phép thầy u lên đây ở cho thoải mái hơn thôi.

-Vậy cháu xin phép đi ra ao vớt bèo ạ. Cháu cảm ơn bác. Tuấn nói rồi vác bì ra ao luôn. Vừa đi Tuấn vừa chửi thầm. Mai sau Tuấn mà giàu Tuấn mua đất vòng quanh nhà lão này luôn, không gả chị Hiền cho thì Tuấn mua luôn cả cái nhà lão luôn.

- Đi nhanh thế, đợi anh với. Vỹ chạy theo sau, anh cũng thấy là thái độ Tuấn nãy giờ hơi khác khác.

- Anh vào nhà uống nước với bác đi, em ra vớt tí rồi về. Tuấn nói nhưng không nhìn Vỹ.

- Anh lên đây để vớt bèo cùng em cơ mà, có chuyện gì à? Vỹ hỏi.

- Không có gì đâu, vậy anh vớt đằng kia nhé, em ra đằng này. Thế là hai anh em mỗi ngưởi một đầu vớt, Tuấn vẫn tức lên không có tâm trạng mấy.

TÙM.

Không hiểu do trượt trân hay như thế nào mà Tuấn đang ưỡn tay ra lấy bèo thì ngã lộn cổ xuống ao luôn, mới đầu Tuấn hơi sốc, chưa kịp ngoi lên thì đã bị ai đó nhấc bổng người lên.

-Tuấn, sao không, Tuấn không sao chứ. Anh đang vớt thì nghe có tiếng động, quay lên đã thấy Tuấn ngã xuống ao, anh vội vã vứt cả đống bèo vừa vớt lên chạy đến bờ bên kia rồi nhảy xuống, cũng may là ao không sâu mấy, chỉ đến hơn cổ anh thôi, nhưng mà anh hơi hoảng vì không thấy Tuấn đâu, không lẽ thằng bé không biết bơi, không lẽ thằng bé bị...nghĩ đến đây thôi đầu óc anh đã lạnh hết cả rồi, anh vội ngụp lặn xuống, cũng may anh sờ được tay và lôi Tuấn lên khỏi mặt nước, vừa đưa lên bờ anh đã hỏi thăm tới tập.

- Em không sao, nói thật với ông anh là em mà đi thi bơi thì khả năng Ánh Viên gọi em bằng anh cũng nên. Không chết dễ thế được đâu. Tuấn lại nhe nhởn cười.

Thằng bé này thật sự rất khó hiểu, mới lúc trước còn hậm hực không nói câu nào, mà giờ lại cười đùa được, làm anh thót cả tym, ngày hôm nay anh đã làm Tuấn bị thương 2 lần rồi, chả lẽ nào anh là khắc tinh của Tuấn.

-Không sao cái gì, chết cái gì, phải cẩn thận chứ, em mà bị làm sao cô chú ở nhà biết làm thế nào, ra bờ kia ngồi anh vớt nốt rồi đi về. Vỹ không hiểu sao khi nghe Tuấn đùa như vậy anh lại thấy bực lắm, anh sợ Tuấn có chuyện gì đó, không hiểu sao nhưng vừa mới gặp nhau được gần 2 hôm thôi, nhưng anh luôn cảm thấy Tuấn có gì đó rất đặc biệt.

Tuấn bị anh quát xong thì cũng hơi bất ngờ, cũng cảm nhận được mình nói đùa hơi quá, nhưng bất ngờ hơn là thái độ của anh, Vỹ như kiểu giận Tuấn, cầm lấy bì rồi hùng hục ra vớt bèo.

-Có chuyện gì ở đây thế, anh với Long vừa đi mua đồ ăn về, công nhận chợ ở đây vui đáo để. Anh Long ngồi xuống cạnh Tuấn hỏi. Mà thằng kia nó bị sao thế, mặt sị như cái bị vậy, chú em lại làm gì nó à, anh chưa thấy mặt nó như vậy bao giờ, mà cái thằng này tức thôi mà nhìn nó cũng đẹp thế nhỉ, Long cười cưởi trêu.

Thật sự Tuấn cũng để ý ra rằng Vỹ không phải dạng đẹp trai vừa, anh thật sự là rất rất đẹp luôn chính vì vậy mà làm cái qq gì cũng đẹp hết á. Tự nhiện Tuấn bất giác cười.

-Tủm tỉm chán chưa, đi về thôi. Vỹ sách bao tải bèo to bự, khả năng anh định băm cho lợn của cả cái thôn này ăn quá. Tuấn nhìn mà tí ngất, rồi Tuấn và Long sách cùng anh, ba người sách lên vườn thì gặp ông Lành đang đánh ngồi đánh cờ với chị Hiền, anh Phong thì đang quét sân, nom người anh này trông mập mập buồn cười vãi.

- Cháu vớt xong rồi, cháu cảm ơn bác ạ. Cháu chào bác, em chào chị Hiền, cháu về đây ạ.

- Đúng là của đi xin có khác, lấy ghê thật, nhà có ao chắc để làm cảnh, nhưng thôi vậy thì nhà bác cũng đỡ phải dọn ao. Ông Lành vừa đánh cờ vừa nói móc.

Tuấn thật sự không nhịn được nữa rồi, giờ Tuấn chỉ muốn đổ hết đống bèo này xuống ao giả lại, rồi lên đấm cho lão này một trận thôi, trần đời đâu có người tiếc cả bèo lợn bao giờ, ngưởi khác xin thì không nói gì, cứ nhà Tuấn xin lại nói này nói nọ, bực mình thật, có phải nhà Tuấn không nuôi được bèo đâu, mà gần đây bèo ở ao nhà Tuấn mới mọc lại, còn bé chưa dùng được thôi chứ Tuấn cũng không muốn lên nhà lão xin bèo làm gì cả. Tuấn chuẩn bị quay người lại thì có một bàn tay đặt trên lưng cậu, Tuấn nghe thấy tiếng anh:

-Của cho không bằng cách cho, nếu bác thật sự muốn cho thì không lên nói những từ như vậy, đây cũng là lần cuối bọn cháu xin bèo nhà bác, dù sao cũng cảm ơn bác. À mà ao nhà bác hơi bẩn đấy nhé, toàn cứ...t người hay sao mà bèo tốt thế.

Ai nấy nghe xong cũng há hốc mồm ra, Tuấn vừa nghe cái gì vậy, thật sự trong thâm tâm Tuấn tức thôi chứ nói cũng không dám nói gì đâu, thế mà ông anh này gan vậy. Way, sốc quá.

-Anh kia, anh vừa nói gì, bố mẹ ở nhà dạy dỗ nói chuyện với người lớn thế à. Ông Lành tức tối hất cả bàn cờ đang đánh dở làm ai lấy cũng giật mình. Ông định lao ra chỗ Vỹ thì được các anh với chị Hiền ngăn lại.

- Mình đi thôi anh, cậu cầm cánh tay Vỹ, lần này Tuấn là người phải cản Vỹ, không thì thật sự không biết anh sẽ làm gì nữa, lúc này trông anh có vẻ giận lắm. Tuấn một tay dắt xe, một tay kéo Vỹ ra ngoài cổng. Tuấn vẫn còn nghe rõ tiếng lão Lành chửi oang đằng sau.

- Hai đứa về cẩn thận nhé, thằng này sao nay mày bị cái gì mà máu thế, tao cản mãi lão mới thôi đấy. Anh Long chạy ra cổng nói. À mà tí nữa ra đầu làng nhé, chợ vui lắm, nhiều gái xinh nữa đấy ahihi. Long nói rồi chạy vào nhà.

- Vâng, em cảm ơn anh nhé, bọn em đi về đây. Tuấn nói rồi cùng Vỹ đi về, do bì bèo to quá lên phải để lên xe dắt, hai người đi bộ về. Tất nhiên dắt xe thì anh dắt, Tuấn ở sau giữ. Hai người cứ thế không ai nói với ai câu nào mà đi về, cho đến đoạn vừa sáng Tuấn sml ra thì anh bổng lên tiếng.

- Sao im thế, Anh lắc lẻ hỏi.

- Không, em đang nghĩ linh tinh thôi, với lại sao ông anh máu hơn cả em thế, em chỉ định quay lại chào đểu cái xong về thôi. Anh làm em sốc gần chết.

- Anh cũng không biết tại sao nữa, nhưng nghe những lời lẽ như vậy anh không tài nào chịu được. Quả thật vừa nãy Vỹ cảm thấy rất tức giận, không biết vì sao, có lẽ từ vụ Tuấn ngã ao anh vẫn còn hơi giận, nếu vừa nãy không có Tuấn cản anh, thì lão kia tới công chuyện với anh luôn rồi.

- Anh lần sau có chuyện gì thì cứ bình tĩnh thôi, dù sao bác ý cũng là người lớn, anh lại là bộ đội nữa, em sợ người ta lại nói không hay.

- Lo cho anh à? Anh biết rồi, sau đấm luôn không cần nói nhé. Vỹ trêu.

- Ôi ông anh cục súc v, đẹp trai mà cứ động tí lại đấm đá này thì chết à. Tuấn nói.

- Hả, thấy anh đẹp trai à, ở đâu hahahha. Vỹ nghe vậy thì phởn ngay, cười hí hí cả.

Tuấn nhận ra mình hơi lỡ mồm, nói thật cậu chưa khen ai đẹp trai ngoài bản thân bao giờ. Hơi ngại Tuấn đáp.

-Ủa em nói thế hả, no no. Chắc ông anh lãng rồi. Nghe Tuấn nói vậy Vỹ hơi tụt mood nhưng tâm trạng anh cũng đỡ hơn phần nào rồi.

- Mà mình đi nhanh thôi anh, em tắm rửa nữa không ngứa người quá rồi. Tuấn định tí về băm bèo xong mới tắm cơ nhưng e rằng không được, sáng sớm đã ngã ruộng, đến buổi lại đầm ao, người Tuấn chả khác nào con trâu đất cả. Phải nhanh nhanh về thôi.

Đi một đoạn nữa thì đến nhà Tuấn, lúc này thầy u vẫn chưa ai về, may quá. Tuấn mở cổng rồi chạy như điên vào sân sau rửa chân tay, bỏ luôn cả Vỹ và xe bèo to bự ở sau.

Anh dựng xe ở sân rồi cũng ra giếng rửa tay chân mặt mũi cùng Tuấn, nàn nước lạnh trong veo phá tan đi nỗi mệt nhọc, một cảm giác thật sảng khoái, anh cũng tính đi tắm, vì người ngợm anh trông có khác Tuấn là bao đâu, cái áo đang mặc chắc cũng bỏ đi thôi vì bẩn hết rồi.

-Anh, giờ anh đi chill đâu thì đi nhé, em tắm rửa cái đây, nóng với ngứa ngưởi quá. Tuấn nói rồi vội vàng chạy vào phòng lấy quần áo.

Vỹ đang đứng hình, không biết Tuấn nghĩ anh sẽ đi đâu được với bộ dạng này, anh lắc đầu, rồi trong đầu anh bỗng nảy ra một ý tưởng.

Bạn đang đọc Nếu Như Còn Gặp Lại sáng tác bởi Jen1212
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jen1212
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.