Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bập Bênh Máng Mương

Tiểu thuyết gốc · 2660 chữ

Tuấn ra sân ưỡn ẹo một lúc rồi cũng đi ra giếng múc nước đánh răng rửa mặt, nước giếng mát cứ phải gọi là tỉnh cả người, cộng thêm mùi hoa bưởi nữa, cảm giác thật dễ chịu.

-Dậy sớm thế, qua ngủ ngon không? Vỹ hỏi từ sau. Tuấn đang lơ mơ mà giật cả mình, lão này đi gì mà không có cả tiếng chân với cả mấy con chó nhà Tuấn thấy người lạ mà không sủa gì cả, tài thế chứ nị.

- Ui anh cũng dậy sớm thế, em lúc nào ngủ chả ngon, ông anh ngủ ngon không? Tuấn hỏi với một vẻ mặt rất bình thản như chưa hề có chuyện gì luôn, mà thật ra cũng đâu có cái gì đâu nhề.

- Anh ngủ cũng được, mà sáng dậy hơi đau tay, không biết bị trúng gió hay gì. Vỹ vừa cười cười vừa khởi động cánh tay. Anh cố tình trêu Tuấn xem phản ứng của nó thế nào.

Mẹ ông anh này bị dồ rồi, người ta trúng gió ở đầu, ở cổ chứ ai bị trúng gió ở cánh tay bao giờ, nhưng giờ chả lẽ lại bảo ôi đêm qua em ôm với gối đầu tay anh đấy, có mà ngại chết quá. Tuấn nghĩ

-Chắc trúng gió thật anh ạ, tối nay phải khép bớt cửa sổ vào anh ạ không mai lại trúng lên não chết. Tuấn nghĩ đi nghĩ lại thì thuận theo suy nghĩ của ngưởi ta vẫn là thượng sạch, hôm nay Tuấn thức dậy trước lên anh cũng không thể nào biết được chuyện kia. Nói xong Tuấn cũng múc nước cho anh đánh răng rửa mặt.

Vỹ cầm lấy gáo nước rồi dội thằng lên đầu, ôi nước nó lạnh đến tận óc, đúng là nước giếng có khác, lâu lắm rồi anh mới có cảm giác sảng khoái như này, anh tiếp tục múc nước gội đầu tiếp làm Tuấn há cả mồm. Đồng ý đang là mùa hè nhưng sáng sớm vẫn lạnh bỏ mẹ ra mà. Tuấn vẫn tiếc cho cái nhan sắc kia vì nó không được sử dụng một cách hợp lí hơn.

Xong thì hai anh em cũng đi vào bếp, lúc này là tầm 6h sáng, thầy u Tuấn mới lò mò thức dậy. Thấy hai anh em đang nấu mì ở bếp, U đã chạy vội vào bảo anh:

-Nay chủ nhật mà hai anh em dậy sớm thế, chủ nhật các anh em bộ đội được nghỉ mà phải không, nào Vỹ ra cô nấu cho. U vén tóc rồi lấy ít thịt lợn khô treo trên gác bếp ra thái nấu mì trắng, thật sự món này Tuấn ăn lúc nào cũng thấy ngon, sợi mì nhà làm nó mềm, miếng thịt nó hồng thơm thơm bùi bùi. Vỹ thấy vậy cũng không nói gì, anh chạy ra sân phụ thầy bơm xe bò, nay thầy có việc phải dùng mà xe lâu rồi không động tới, nốp xe nom hơi non. Công nhận bộ đội sức dài vai rộng, bơm tí mà đã căng cả hai bánh rồi. Thầy vỗ vỗ lưng Vỹ khen

-Đồng chí này được quá nhờ, ngưởi ngợm trông có da có thịt quá, chả bù cho Tuấn nhà chú, gầy như que củi khô nhìn rõ chán. Thầy cười cười nói

Nói thật,Tuấn thấy thầy nói hơi quá, Tuấn cũng cao 1m72 nặng 50kg chứ ít gì đâu. Củi khô là như thế nào, ít nhất cũng phải củi tươi còn nhựa chứ nị.

Vỹ được khen thì cười rất tươi, rồi anh tiếp tục xếp đồ lên xe cho thầy. Cùng lúc đó thì có tiếng bu:

-Hai chú cháu nghỉ tay vào ăn bát mì đã rồi làm gì thì làm, bố nó ai lại để thằng bé vác cái kia bao giờ, Tuấn ra bê cho anh đi.

Tuấn thấy vậy cũng ra vác cùng Vỹ với thầy cái cốt pha để tí thầy cùng mấy chú trong làng ra đạy cái lắp mương không có mấy vụ trẻ em chơi đùa xong ngã ở đấy rồi, nguy hiểm lắm. Thầy cầm một đầu, Tuấn với Vỹ cầm một đầu, trong lúc nhấc lên bàn tay anh vô tình chạm vào bàn tay Tuấn, tay anh ta bao phủ cả tay Tuấn luôn, nhưng lúc này anh cũng không để ý lắm, giờ mà bỏ ra thì rơi mất lên anh cứ để vậy đến khi nhấc được tấm cốt pha lên xe mới buông ra. Tuấn cũng cảm nhận được hơi ấm từ tay Vỹ tỏa ra, tầm 15-20 giây thôi lên Tuấn cũng không nghĩ ngợi gì cả. Sau đó thì Tuấn, thầy và anh cùng ra giếng rửa tay rồi mọi ngưởi cùng vào ăn mì. À bé Sâu vẫn còn ngủ nha, u bảo tí u cho Sâu lên ngoại chill đến chiều mới đón về, nay thầy u còn ăn cơm tại chỗ làm lên chắc tí nữa chỉ có Tuấn và Vỹ ăn cơm chưa, mà chắc còn Tuấn thôi, tại bộ đội mấy ngày này thường đi tán gái làng với nhậu nhẹt cơ, Vỹ chắc cũng không ngoại lệ, Tuấn nghĩ bụng.

Ăn xong thì thầy ra xe trở tấm cốt pha đi ra đầu mương làng, u vào bế sâu vẫn còn đang ngái ngủ đi lên nhà ông bà ngoại, bình thường chủ nhật thì Tuấn sẽ chăm con bé cả ngày, nhưng nay trên đó có cỗ lên mẹ mới cho lên, Tuấn thì có ham hố gì cỗ đâu lên bảo ở nhà từ mọi hôm rồi. Trước khi đi u còn dặn hai anh em tí nấu cơm trưa ăn với nhau thịt u mua sẵn từ tối qua rồi.

-Vâng ạ, cô cứ đi làm đi ạ, cháu sẽ chăm em nó cho ạ. Vỹ cười cười nói.

Hẳn là chăm em, em nào, who? Tuấn cũng 18 tuổi rồi chứ bé bỏng gì nữa đâu, nghe Vỹ nói câu đó mà không khỏi buồn cười.

-Anh Vỹ tí đi chơi ở đâu hẻ, để em để chìa khóa cho nhé, giờ em đi lên nhà ông Lành xin ít bèo về băm cho lợn phát. Tuấn vừa rửa bát vừa hỏi.

- Anh đi cùng nhé, đằng nào anh cũng lên đấy gặp mấy đứa bạn luôn. À Tuấn nhớ là có hai anh bạn của Vỹ ở nhà ông Lành, có mà lên gặp gái thì có, gớm. Nói thật thì Tuấn cũng hớn hở lên xin bèo nhà ông Lành là muốn gặp chị Hiền, vì cuối tuần chị thường từ trên thành phố về, nhớ hum chịu được. Cờ rút của Tuấn đó.

- Vâng, nhà ông Lành có mấy cô con gái xinh lắm nhế anh, anh tia ai thì tia đừng tia chị Hiền của em nhá. Tuấn đùa.

- Không, anh tia người khác rồi. Vỹ đáp rồi cười đầy ẩn ý.

Gớm chửa, đúng là bộ đội, đi đến đâu tia gái đến đấy, Tuấn nghĩ rồi dắt con xe đạp huyền thoại ra, con xe này phải gọi là cổ luôn, mọi người biết cái xe đạp khung không, đó xe của Tuấn là con xe đạp màu xanh lá cây kiểu vậy, nhưng đã bị tróc hết sơn rồi lên nom trông buồn cười phết.

-Không chê em nghèo lên xe em đèo nào. Vừa dắt xe ra cổng Tuấn nói.

-Ừ, không chê, Vỹ nói rồi ngồi phắt ra yên sau. Mồm anh cười rõ tươi

Ôi, ông anh này bị làm thao ý nhờ, Tuấn nói đùa mà, chứ ai rảnh hơi đèo cái con người to con này từ đầu ngõ ra cuối ngõ. Nhìn thấy mặt Tuấn hoang mang mà Vỹ phì cười.

-Nào ra sau anh đèo, anh chê rồi. Nói rồi Vỹ đi lên phía trước, bảo Tuấn ra sau ngồi, Tuấn cũng có oai với sĩ gì nữa đâu lên ngoan ngoãn ra sau luôn.

- Đi nhé, bám chắc vào đấy. Vỹ nói rồi bắt đầu lấy đà, thú thật đây là lần đầu tiên Vỹ đi xe đạp khung kiểu này, nhìn thấy thú vị lên Vỹ nghĩ là nó cũng dễ đi thôi tại qua anh cũng thấy Tuấn lượn như dồ cơ mà, nhưng mà khi đạp được vài cái Vỹ thấy sao mà nó lạ lắm, cổ phốt run run, chân đạp loạn xạ cả, nhưng vì sĩ diện của một thằng đàn ông Vỹ không thể bẽ mặt trước thằng cu này được. Anh vẫn nắm chắc tay lái và đạp tiếp vài phát trước khi cả người lẫn xe bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Tuấn được đèo lên phởn lắm, Tuấn nghĩ ông anh bộ đội này cũng hay phết, biết đi cả xe đạp khung, bạn bè Tuấn ai đi xe này cũng dập mồm cả, giờ thấy anh tự tin đi lên Tuấn thấy hơi bất ngờ và vui phết, nhưng mà khoan, có gì đó sai sai, nãy có uống rượu đâu mà ông này đin lắc ghê thế nhỉ, nhưng Tuấn lại lấy lại bình tĩnh ngay vì nghĩ là anh chưa quen tay thôi,lúc nữa sẽ ổn. Nhưng không, mọi chuyện không dừng lại, Vỹ vẫn siêu vẹo, Tuấn vô thức bám vào vạt áo Vỹ, chưa kịp nói gì thì đã : A...ối..tùm.

Xe lao thẳng xuống cái mương bên cạnh, may mà mương sạch không có cư.t không thì chắc Tuấn khóc ẻ luôn quá. Giờ Tuấn cảm tưởng mặt mình đang úp nguyên trên một mảng ruộng, ôi bùn đất nó bay hết cả vào mồm, không biết bộ nhá của Tuấn có sao không nữa huhuuh.

-Tuấn, Tuấn có sao không em ơi, anh xin lỗi, anh không điều khiển được. Vỹ thì lúc ngã đã nhảy ra trước lên chỉ bị bẩn tí ở người thôi, mặt mũi vẫn còn sáng sủa đẹp troai lắm, quay đi quay lại thấy mỗi cái xe mà anh hoang mang, ngó một lúc mới thấy Tuấn đang úp cả mặt xuống ruộng, anh sốt sắng chạy lại kéo Tuấn lên.

Thật sự lúc này không được cười nhưng nhìn mặt Tuấn anh không chịu được, cái mặt nó toàn bùn là bùn, mắt còn đang mở tô hố ra nhìn trời rồi lại nhìn đất, trong một phút giây anh nghĩ ngộ nhỡ Tuấn này bị chập mạch ở đầu chắc anh ân hận lắm.

-Ông anh không sao chứ, có bị gãy tay chân gì không, Tuấn vừa lau mồm, mắt rồi hỏi. Tuấn nhìn thấy Vỹ không sao thì cũng an tâm phần nào, chứ anh mà sao thì thầy u nói Tuấn chít...nhưng mà sao mà Tuấn cứ thấy mặn mặn ở mồm mọi người ạ, Tuấn ra mương lấy nước lau lau, mà khổ nổi càng lau bùn càng ướt, mãi mà không sạch.

-Quay đây anh xem nào. Vỹ đến rồi xoay ngưởi Tuấn lại, nhìn thấy thằng bé dụi mắt mà anh thấy hơi tội, tất cả cũng tại anh. Nói rồi Vỹ cởi cái áo cộc trắng mình đang mặc ra lau mặt cho Tuấn. Cũng may là lau hết được.

- Bùn đây hơi mặn ông anh ạ, mà ông anh lau bằng cái đấy, mùi thơm thế. Tuấn nãy giờ bận dụi mắt lên có để ý gì đâu, mãi giờ mới mở ra được. Ôi, đập vào mắt Tuấn là một thân hình phải gọi là rất đẹp, đẹp từ mặt cho đến body luôn, cơ nào ra cơ đấy, da của anh lại trắng nữa lên càng nhìn càng thấy đẹp, Tuấn hơi choáng một tí, còn tí nữa không kìm được mà dơ tay lên chạm vào nơi cơ ngực săn chắc ấy, đây là thứ mà Tuấn luôn mong muốn sau khi lên đại học sẽ có được. Hiii

- What, anh lau bằng áo anh á, áo trắng đấy trời ạ. Tuấn nhìn cái áo trên tay anh giờ thành màu bùn luôn rồi, có lỗi quá.

Vỹ cảm thấy người trước mặt mình thật sự rất khác biệt, Tuấn không kêu ca, không trách móc anh câu nào, không tỏ thái độ gì mà ngược lại còn hỏi anh có sao không đầu tiên, rồi còn lo cho cái áo anh bẩn nữa, rồi còn nói mấy câu rất chi là hài hước nữa. Anh cảm thấy đây quả thật là một cậu nhóc tốt, nói rồi anh mặc lại cái áo vào, nhấc xe lên trên đường, quả thật bây giờ anh rất ngại và áy náy với Tuấn.

-Anh xin lỗi nhiều nhé, anh tưởng nó đi vẫn giống xe đạp bình thường, em không đau ở đâu thật chứ? Anh hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng

- Em ok mà, may bộ nhá không rơi cái nào, ahhihi. Tuấn cười cười, nhưng nói thật là Tuấn đau bỏ mịa ra, đập cả cái mặt như thế, may là đất ruộng chứ nó mà là mặt đường bê tông thi khả năng Tuấn phải đi KangNam để thẩm mĩ luôn quá.

May cái xe gia truyền của Tuấn không việc gì, đúng là của sịn có khác, lau qua tí là lại ngon ngay, thấy Vỹ im im không nói gì Tuấn cũng nghĩ rằng anh đang áy náy chuyện vừa rồi, kể ra cũng buồn cười, không biết thì bảo không biết, sĩ làm zề cơ chứ, anh mà bảo không biết thì Tuấn có mệt cũng sẽ bếch anh lên nhà ông Lành được.

-Thôi, lên xe đi thôi, em sẽ đèo ông anh. Hahhah, Tuấn nói.

Vỹ hơi sốc, sau vụ vừa rồi thì xe đạp chính thức trở thành nỗi ám ảnh của anh, vậy mà Tuấn vẫn nhe nhởn muốn đèo anh đi xin bèo tiếp.

-Ơ kìa, lên đi chứ, nghĩ gì đấy, nhanh không chị Hiền của em lại đi tia trai giờ. Tuấn giục Vỹ. Anh ngại không biết chui mặt vào đâu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lên xe cho Tuấn đèo, thằng bé đèo êm lắm không như anh, nhưng có vẻ anh hơi nặng, anh nghe tiếng Tuấn thở mạnh, anh tự nhủ bản thân rằng sẽ đền đáp cho Tuấn bằng một thứ gì đó bất ngờ.

- KÍT, Tuấn phanh xe, Đến nơi rồi. Nhà ông Lành cũng thuộc dạng khá giả trong thôn, ông cũng tốt nữa, các cô con gái của ông ai cũng giỏi cả, ngoài chị Hiền ra còn có hai cô em gái nữa là bé Ngoan và Ngoãn. Cái nhà gì mà tên vần thế không biết. Vỹ xuống xe rồi giữ xe cho Tuấn vào gọi ông Lành.

Thấy có người ngoài cổng thì hai anh bộ đội hôm qua Tuấn gặp chạy ra mở cổng.

-Em chào hai anh, em vào nhà ông Lành xin bèo ạ. Với lại, chuyện hôm qua các anh cho em xin lỗi nhé, em không biết. Tuấn nói, chuyện hôm qua quả thật vẫn hơi sai sai.

- Ôi dào, không có gì, nào cho anh xin vài quả nữa là được. Long lên tiếng, à anh tên Long nhé, còn thằng mập này tên Phong nhé.

Mấy anh em nói chuyện lúc thì Vỹ mới dắt xe vào.

-Ôi, người anh em đẹp troai của tao, sao giờ mới lên, tí đi chơi không, thấy bảo ở đây cuối tuần có chợ làng vui lắm. Mà khoan, sao hai đứa mày lại nhem nhuốc thế này, bọn này vừa đi mò cua bắt ốc về à. Anh Phong hỏi.

- Đâu, bọn em vừa chơi trò chơi bập bênh ở máng mương tí ý mà. Tuấn vô tư đáp.

Tuấn nói mà làm Vỹ sặc cả ra, cái gì mà bập bênh máng mương, không biết Tuấn giữ thể diện cho anh hay làm nhục anh thêm nữa.

Bạn đang đọc Nếu Như Còn Gặp Lại sáng tác bởi Jen1212
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jen1212
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.