Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1394 chữ

Nàng Thành Bạch Nguyệt Quang Của Bệnh Kiều Quân Vương

                  Tác giả: Ninh Hồng

                        Chương 5

Hệ thống đang chuẩn bị phóng chiêu lại bị thuyết phục: “Có đạo lý.”

Khương Như nhẹ nhàng thở ra, nàng coi như đã hiểu —— hệ thống tuy rằng có quá nhiều quy củ, nhưng cũng không phải chết, có đôi khi chỉ cần logic giải thích hợp lý là được.

“Ha, thì ra là Khương thế tử a. Lại đây cùng nhau chơi a, con chó nhỏ này chui qua quần rất có ý tứ nha……” Ác bá thiếu niên cười nói.

Khương Như liếc nhìn Tề quân đang quỳ trên mặt đất, câu môi cười gian nói: “Ngươi nói hắn là chó?”

“Ha ha ha, đúng vậy!” Ác bá thiếu niên không chú ý tới sự lạnh lẽo ở trong mắt Khương Như, chỉ cảm thấy mình đã gặp được một bá vương tri kỷ, cười to nói: “Hắn còn sủa được nha! Ah, tề cẩu, kêu hai tiếng cho Khương thế tử nghe một chút…… Ai da!!”

Thanh âm đột nhiên biến thành tiếng kêu thảm thiết!

Khương Như một chân đem ác bá thiếu niên đạp ra ngoài.

Động tác vô cùng nhanh chóng lưu loát,thư sinh chung quanh còn chưa thấy rõ nàng động thủ ra sao, cái ác bá thiếu niên kia đã bay thẳng ra ngoài,ngã mạnh trên mặt đất phát ra một tiếng ầm vang. Người khác chỉ nhìn đã cảm thấy đau.

Ác bá thiếu niên cả người ngây ngốc, ôm bụng đứng lên, phẫn nộ nói: “Ngươi tại sao lại đánh người a?!”

Khương Như trước kia chưa bao giờ trải qua đánh nhau ẩu đả như vậy , nhưng từ sau xuyên qua, cũng không biết là chịu ảnh hưởng của thân thể này hay là bản tính tự nhiên bị kích động, nàng động tác trôi chảy bình thường dễ dàng như là bưng chén uống nước vậy.

Nàng phủi phủi bụi không hề tồn tại trên ống quần, ngoài cười mà trong không cười nói: “Đánh người còn cần lý do sao?”

Đây thật là quá cao ngạo, quần chúng hóng chuyện xung quanh lập tức thay đổi ánh nhìn về nàng—— tuy rằng Khương Như là một người thật háo sắc thật đoạn tụ thật hung hăng, nhưng là hắn cũng quá soái a!!

Hệ thống: “Ký chủ trang bức đúng chỗ, mị lực giá trị +10 điểm.”

Khương Như khóe miệng co rút, tâm tình có điểm phức tạp —— giá trị mị lực khiến nàng phải suy nghĩ lâu như vậy, lại tùy tiện trang bức chút là có thể đạt được?

Ác bá thiếu niên phía đối diện nổi giận, con mẹ nó Khương Như chính là tới gây sự!! Người khác sợ ngươi vì là con vợ cả của khương thừa tướng, nhưng mà hắn không sợ!!

“ Đánh cho ta!!” Ác bá thiếu niên ra lệnh một tiếng, một đám tiểu đệ liền tiến lại đây.

Khương Như tà mị cười, cơ hội trang bức kiếm mị lực giá trị lại tới nữa —— nguyên chủ là một cái vai ác tiểu Boss, vậy thân thủ cũng không phải là dạng tầm thường, giai đoạn trước nàng ngay cả nam chủ đều có thể treo lên đánh, càng đừng nói đối phó với mấy tên cặn bã.

Mọi người chỉ thấy Khương Như hơi hơi nghiêng thân thể vài lần, ngay cả nàng là như thế nào ra tay cũng chưa thấy rõ, một đám tiểu đệ hùng hổ ác bá đã nằm trên mặt đất kêu thảm thiết không ngừng.

“Oa! Khương thế tử này đánh cũng quá đẹp rồi!”

“Quá soái!”

“Soái cái rắm! Khương Như chính là tên cặn bã!”

“Nói đúng! Tra nam có cái gì soái? Này căn bản chính là chó cắn chó!”

Tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, những thư sinh vốn đang trầm mê với những động tác của Khương Như sôi nổi phản bác lại, ánh mắt lời nói đều là trách móc.

Hệ thống: “Ký chủ trang bức thất bại, mị lực giá trị -20 điểm.”

Ta thật mệt muốn chết!!

Khương Như: “như vậy không công bằng!! Vừa mới tăng được có 10 điểm giá trị mị lực, dựa vào cái gì một lần trừ lại trừ gấp đôi?!! Ngươi đang ăn cướp sao!”

Càng giết người hơn là lúc mới bắt đầu giá trị mị lực là -5000, mà hiện giờ trừ một phát liền biến thành -5010!! không kiếm được điểm còn mất nhiều hơn! Quả thật là cực kỳ bi thảm!! Trời mẹ nó biết ngày tháng năm nào mới có thể kiếm đủ +1,000,000,000 điểm mị lực giá trị!!

Hệ thống: “Bổn hệ thống cự tuyệt trả lời cái vấn đề nhàm chán này. Cho dù có gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm thì cũng không trả lời nga ~”

Khương Như: “Ngươi mẹ nó đồ tiêu chuẩn kép, đây mà gọi là vấn đề nhàm chán?!!”

Hệ thống: “ Tiểu Điềm Điềm của người đã offline, không cần nhung nhớ người ta nhiều quá nha ~~”

Em gái ngươi!

Rác rưởi hệ thống, ngươi sớm muộn gì cũng chết!!

Khương Như tức giận đến một hồn xuất khiếu hai hồn thăng thiên, lại còn cái tên ác bá thiếu niên kia cứ đứng đó bày ra vẻ mặt khóc tang la hét: “Khương Như, ngươi xong rồi!! Ngươi chờ đó cho ta!!!”

Chờ ngươi đến tê dại!!

Khương Như lửa giận bộc phát ra, lao qua túm lấy hắn ném mạnh xuống đất ép hắn quỳ xuống, lạnh lùng nói: “Xin lỗi!!”

Ác bá thiếu niên bả vai run lên, trong lòng đã sợ, nhưng vì mặt mũi, sống chết liều cứng nói: “Ngươi nằm mơ! A ——”

Khương Như bẻ cổ tay của hắn, lạnh giọng nói: “Xin lỗi!!”

Ác bá thiếu niên đau đến kêu to, nước mắt trào ra, lúng túng lí nhí nói: “thật xin lỗi! Khương thế tử tha ta đi!! Ta sai rồi……”

“Ai nói ngươi xin lỗi ta?!” Khương Như cằm hơi hơi hướng bên cạnh hất một chút, ý tứ không cần nói cũng biết.

Ác bá thiếu niên không rét mà run, tuy rằng lòng tràn đầy kháng cự, nhưng cũng không thể không cười khổ ha ha nói: “Tề quân, ta sai rồi! Ngươi tha ta đi! Ta cũng không dám nữa……”

Tề quân sớm đã đứng lên, đứng lạnh nhạt xem xong trò khôi hài này,sau liếc nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Khương thế tử nếu đã tha ngươi thì sao tại hạ dám trách tội Tô công tử?”

Thiếu niên hung ác trong lòng hận muốn chết, chờ lúc không có Khương Như bảo vệ nữa , hắn nhất định phải chỉnh chết cái tên tề quân này!!

Khương Như vừa thấy sắc mặt tên này liền biết hắn nghĩ đến cái gì, cười lạnh nói: “tất cả nghe rõ cho ta, tề quân là người của ta, nếu ai dám động hắn, đó chính là cùng Khương Như ta đối nghịch!!”

Ác bá thiếu niên run lập cập, vừa nghe được Khương Như nói chữ “Lăn”, lập tức tè ra quần mà lăn.

“Tề quân cảm tạ đại ơn Khương thế tử .” Tề quân cung cung kính kính mà chắp tay cúi đầu.

Hắn có làn da rất trắng, khiến cho tro bụi cùng máu bầm nhìn qua rất là ghê rợn, người lại cao dài mảnh khảnh, đẹp mà mỏng manh. Người này và nam chủ Lý Dao Triệt không giống nhau, người kia là màu da lúa mạch, dù là diện mạo hay là khí chất đều lộ ra một tính cách hoang dã.

“cảm ơn thì không cần, chỗ bằng hữu chi giao với nhau cần gì khách khí?” Khương Như cười gian, nàng thừa nhận lời nói này của mình quả thật không biết xấu hổ —— đây là lần đầu tiên nàng cùng tề quân chính thức tiếp xúc, chỗ nào thân tới mức như bằng hữu vừa nói?

Nhưng người này sau này là trợ thủ đắc lực cho nam chủ, cùng tề quân quan hệ tốt là không sai, Khương Như cảm thấy dù cho da mặt mình có dày thành cây cầu đi nữa cũng không sao.

Bạn đang đọc Nàng trở thành bạch nguyệt quang của vương gia bệnh kiều của ninh hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhimcon988
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.