Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buồn cười quạc quạc quạc

Tiểu thuyết gốc · 1547 chữ

(Cảm ơn "ASTRA ", "HeoKhôngTungTăng", "Người bên lề", "Trương Hà", "Thiên Lục", "Yuh Lê", "Cẩu tiên độc tôn", "vô thượng kỷ nguyên" đã đề cử nha, ái chà chà mọi người đề cử tích cực quá q(≧▽≦q) )

"Móa, viên đá nát này thì có gì thần kỳ, chẳng lẽ người trong tông môn đều mù hết rồi?"

Nhìn tảng đá cuội không có gì đặc biệt trước mắt, Thường Nguyệt không khỏi có chút hoài nghi nhân sinh bởi nàng thử mọi cách đều không nhìn thấy được điểm đặc biệt nào khác trên đó, nếu không phải đã thử tác động vật lý nhưng vẫn không thể làm sứt mẻ nó mảy may, có khi nàng đã tưởng mình tìm nhầm.

Chỉ là ngoại trừ cứng rắn ra, Thường Nguyệt không cách nào tìm ra điểm thần kỳ khác.

Không từ bỏ, cô vợ trẻ bắt đầu nhớ lại các tình tiết trong tiểu thuyết mạng khi nhân vật chính tìm thấy chí bảo kinh thiên động địa sẽ làm gì?

"Đầu tiên cũng là phổ biến nhất, nhỏ máu nhận chủ!"

Nghĩ liền làm, cô vợ trẻ lập tức lấy dao nhỏ ra khứa cho mình một nhát.

"Rít!"

Một tiếng rít vang lên, lưỡi dao phát ra âm thanh như cứa vào kim loại xong, ngoại trừ để lại một đạo bạch ngấn ra liền không còn gì khác.

Thấy vậy, Thường Nguyệt cũng hơi nhíu mày, thân thể của nàng hình như lại cứng cỏi hơn trước rồi thì phải.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, trải qua cái hôm nàng thử khống chế thứ lực lượng kia, mặc dù thao tác có chút đầu cơ trục lợi, nhưng hiển nhiên thân thể nàng cũng vì có thể tiếp nhận lực lượng kia mà tự phát triển thêm không ít.

"Mà lúc này đây không phải lúc nghĩ chuyện này, lại mạnh hơn một chút."

Tay chợt dùng lực, lưỡi dao sau khi giằng co với lớp da ngoài một lát cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng cắt vào.

"Phốc!"

Một tiếng sắt thép bị cắt đứt vang lên, máu tươi bỗng phun ra như suối khiến khóe miệng Thường Nguyệt có chút co giật, nàng hình như dùng lực hơi nhiều thì phải.

Vội vàng dùng máu để trây chét lên bia đá, đến khi một phần ba bia đá đã nhuộm đỏ nhưng vẫn không có phản ứng đặc biệt nào, Thường Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ cầm máu lại.

"Đổi cách khác, nhỏ máu nhận chủ không được, vậy thì chơi luyện hóa."

Nghĩ liền làm, Thường Nguyệt lập tức ngồi xuống bắt đầu điều động linh lực của mình truyền vào bia đá trước mắt.

Ngay lúc đầu, cô vợ trẻ còn có hào hứng và mong đợi bản thân có thể sẽ là khác thường, có thể làm được điều mà người khác làm không được, chỉ là hai tiếng trôi qua, cảm thấy tảng đá chết tiệt trước mắt vẫn không có bất kỳ dị thường nào, Thường Nguyệt mới bất đắc dĩ mà dừng tay lại.

Nàng cuối cùng cũng có chút đồng cảm với sư tôn của mình, bản thân trước giờ làm gì cũng có thể đạt được thành quả tốt đẹp nhưng tới hiện tại lại vô lực trước một hòn đá chết dẫm, cảm giác này quả nhiên thật mẹ nó rất khó chịu và không cam lòng.

"Móa, phải làm sao với cái đồ chết tiệt này bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể bắt đầu đột phá thì mới biết bản thân có phải người được chọn không à?"

Mặc dù sư tôn và tông chủ cũng đã nói trước, nhưng Thường Nguyệt thật sự không muốn đột phá để biết kết quả, làm thế thì khác nào đem bản thân làm tiền cược đâu, vừa nghĩ liền thấy gò bó và khó chịu rồi.

"Trần Lâm, ngươi có ý nghĩ gì về thứ này không?"

Nghĩ không ra cách giải quyết, cô vợ trẻ liền lựa chọn quyền gọi trợ giúp.

Đang ở động phủ nghiên cứu một bản sách nhập môn khôi lỗi, Trần Lâm liền chợt nhận được Thường Nguyệt kêu gọi, sau đó hắn bất đắc dĩ liền phải để sách xuống rồi giáng lâm sang.

Thông qua đồng bộ ký ức, Trần Lâm biết cô vợ trẻ đang gặp khốn cục bởi điều gì.

"Này thì ta chịu rồi, ngươi thử nhỏ máu nhận chủ chưa?"

Nghe vậy, Thường Nguyệt không nói lời nào, ánh mắt nhìn tới trên đỉnh đầu tấm bia đá đã bị nhuộm đỏ.

Ngờ ra trong giây lát, Trần Lâm liền hiểu, sau đó bất đắc dĩ nói:

"Ngươi đây là tưới máu nhận chủ đấy à?"

Nói xong, Trần Lâm liền lắc đầu sau đó nhìn bia đá rồi đề xuất:

"Dùng "Súng phán xét" bắn một phát đi."

"Móa, cuối cùng vẫn phải dùng thứ chết dẫm đó à?"

Thường Nguyệt hiển nhiên sớm có ý nghĩ dùng "Súng Phán Xét" để xem thử tác dụng thế nào, chỉ khổ nổi nàng cùng khẩu súng kia có thù không đội trời chung, mỗi lần dùng, cô vợ trẻ đều cảm thấy ranh giới cuối cùng của mình bị thách thức nghiêm trọng, cứ vậy thì có ngày nàng nhịn không nổi mà chôn thứ đó mất.

"Trừ khi ngươi không muốn biết nội tình cụ thể của tấm bia đá này nữa, nếu không thì vẫn nên dùng đi."

"Ài, chỉ đành vậy."

Nói xong, Thường Nguyệt liền khổ sở lấy ra khẩu súng trời đánh kia.

Cơ hồ là vừa xuất hiện, con mắt được đính trên nòng súng liền xoay sang, mắt đối mắt với cô vợ trẻ.

Thường Nguyệt cơ hồ là ngay lập tức liền nhìn thấy được sự chăm chọc và khinh bỉ vô biên trong con ngươi kia.

"Móa, ngươi liệu hồn mà làm việc đàng hoàng, lạng quạng có ngày ta đem ngươi chôn xuống hố xí."

Cảnh cáo xong, Thường Nguyệt liền chỉa nòng súng tới tấm bia đá, con ngươi trên nòng súng cũng chính thức nhìn thẳng tới tấm bia phía trước, trong con ngươi của súng phán xét, từ thần thái khinh thường và đạm mạc, dần dần, con ngươi liền trừng mắt càng lúc càng to tựa như thứ trước mắt đã khơi gợi lên phần nào sự hứng thú trong nó.

"Rắc!"

Vừa bóp còi, sau âm thanh quen thuộc, một mảnh giấy liền được bắn ra từ nòng súng.

Thường Nguyệt dè chừng đem mảnh giấy mở ra, trong lòng chuẩn bị tâm lý sẵn để bản thân không bị chọc cho điên tiết.

Nào ngờ nhìn lướt qua toàn bộ tờ giấy, Thường Nguyệt phát hiện cũng không có câu nào khịa nàng cả, vì vậy liền âm thầm thở dài cảm khái "Thì ra chỉ là một đoạn nội dung bình thường..."

"Không đúng, mẹ nó nội dung này quá bất bình thường!"

"Nhận xét: Một tảng đá kê cửa tên đầy đủ là "Kim Cổ Thạch Bia", vốn là một phần của "Kim Cổ Thạch Môn" nhưng bị nữ nhân điên nào đấy liều mạng đánh vỡ một góc tạo thành vô số thạch bia rải rác khắp các tuế nguyệt. Đánh giá: Ngoại trừ tác dụng làm đá kê cửa ra thì còn có thể vắt ngang tuế nguyệt, cướp đoạt đạo uẩn, khôi phục bản nguyên."

"Bình luận: Ngươi có thể thử ném cho "Kim Cổ Thạch Bia" thứ gì đó mà nó chưa biết, có thể nó sẽ bị chọc giận mà vứt lại cho ngươi thứ gì đó mà ngươi không biết để thị uy, nói chung thì giống trẻ con ném bùn qua lại vậy, thật buồn cười quạc quạc quạc."

Nhìn nội dung trên mảnh giấy trước mắt, Thường Nguyệt hai mắt đầu là dấu hỏi chấm hoàn toàn không hiểu trọng tâm trong nội dung trên tờ giấy là gì.

"Trần Lâm ngươi đọc hiểu được thứ này không?"

Bị hỏi khó, Trần Lâm nhíu mày xem lại nội dung trên tờ giấy.

Hắn có thể tổng kết được ra một vài ý chính, đó là tấm bia đá này gọi là "Kim Cổ Thạch Bia" là một mảnh của thứ được gọi là "Kim Cổ Thạch Môn" nhưng bị nữ nhân nào đó cạy ra nên lưu lạc đến tận đây.

Còn về những thứ như "vắt ngang tuế nguyệt", "cướp đoạt đạo uẩn", "khôi phục bản nguyên" thì Trần Lâm không cách nào hiểu hoàn toàn, dù sao "Đạo Uẩn" nghe liền biết là vật ở tầng thứ rất cao rồi.

Chỉ là khi đọc lại mấy lần lời "Bình Luận" kỳ quái bên dưới, Trần Lâm suy tư hồi lâu rồi chợt như có điều suy nghĩ.

"Ta cũng không chắc nữa, nhưng nếu ta hiểu đúng ý nghĩa trên mặt chữ của nội dung trong này thì có lẽ tấm bia đá này cũng không có "Khảo Nghiệm" hay người được chọn gì cả mà chỉ đơn thuần là ngươi đưa bia đá kiến thức mà nó chưa biết sau đó bia đá sẽ đáp trả lại cho ngươi kiến thức mà ngươi chưa biết, chỉ thế thôi."

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.