Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến vào

Tiểu thuyết gốc · 1688 chữ

(Cảm ơn "mèo xuyên không" đã lì xì hê hê hê hê.)

"Hả? Không có gì hết?"

"Đúng vậy."

"Thế thì hai chữ "khảo nghiệm" sư tôn vừa nói là sao?"

"Ài, nói thật đến ta cũng không rõ tấm bia đá chết tiệt khảo nghiệm cái gì nữa."

Nói xong, Lưu Lăng Vân vừa lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ vừa giảng thuật lại lai lịch của tấm bia đá kia.

Vào mấy vạn năm trước, thời điểm các Tiên Đạo đại phái còn đang phải đánh nhau đầu rơi máu chảy với võ giả của Cổ Võ Đạo, tông môn sau khi diệt sạch đại phái của Cổ Võ Giả liền phát hiện ra một tấm bia đá hết sức kỳ lạ, nó không nhận tuế nguyệt ăn mòn, không thể bị bất kỳ loại lực lượng nào thâm nhập, thứ kia tựa như là là tạo vật bất hủ và kỳ lạ nhất mà tạo hóa từng tạo ra.

Trải qua năm tháng dài dằng dẵng nghiên cứu, các bậc đại năng của tông môn mặc dù vẫn không thể tìm ra cách phá hủy tấm bia đá kia, nhưng cũng sơ bộ thăm dò ra tác dụng của nó.

"Chỉ cần là tu sĩ sắp đột phá đại cảnh giới tiến đến gần tấm bia đá kia nếu thỏa mãn yêu cầu nào đó của tấm bia đá thì có thể đạt được một truyền thừa vô cùng phù hợp với tự thân, phù hợp tới mức cứ như lượng thân ngươi mà tạo ra vậy, kể từ sau khi phát hiện ra chuyện này, vô số thiên kiêu, vô số cường giả của tông môn đều được lợi vô cùng lớn, không ít người nhận được truyền thừa cực kỳ đáng sợ từ đó nhất cử trùng thiên nhanh chóng trở thành cường giả tối đỉnh, tông môn của chúng ta cũng từ đó mà dần dần hưng thịnh lên cuối cùng đứng hàng ngũ một trong bảy đại tông môn chính đạo như hiện nay."

Nghe vậy, Thường Nguyệt không khỏi có chút kinh ngạc.

Một tấm bia đá thôi mà có thể khiến một tông môn nhất phi trùng thiên như thế, thật có khoa trương như thế sao?

Tựa như nhìn ra đồ đệ không tin tưởng lắm, Lưu Lăng Vân liền lắc đầu nói:

"Mặc dù nghe có vẻ khoa trương nhưng trên thực tế tình huống của tông môn chúng ta cũng không hiếm lạ, các đại tông khác cũng không thiếu những tạo hóa tương tự từ đó nhất phi trùng thiên, so sánh mà nói, tấm bia đá chết tiệt kia tới thời điểm hiện tại đã không còn hữu dụng như trước mà ngược lại đã trở nên vô cùng gân gà rồi, hiện tại đối với tông môn, thứ kia mang giá trị tưởng niệm nhiều hơn là giá trị thực tế."

"Này là vì sao chứ?"

Thường Nguyệt nghi hoặc hỏi.

Không vòng vo thêm nữa, Lưu Lăng Vân liền nghiêm mặt trả lời:

"Bởi tấm bia đá kia dường như có hạn chế về số lượng người nhận truyền thừa, từ sau thời đại "Loạn Tiên Võ", số đệ tử nhận được truyền thừa từ bia đá kia cũng ít dần theo năm tháng, các tiền bối cũng không có phát hiện thêm về cơ chế chọn người tiếp nhận truyền thừa của tấm bia đá kia, vì vậy mà mọi người chỉ có thể bất lực nhìn tình huống tệ dần theo thời gian, đến nay thì đã hơn hai trăm năm rồi không có người lấy được truyền thừa mới, các tiền bối suy đoán tấm bia đá kia mặc dù có thể vẫn còn dành ngạnh nhưng sợ là đã không nhiều lắm, vì vậy nên yêu cầu đối với việc chọn thiên kiêu để đi thử sức với tấm bia đá kia cũng dần trở nên khắt khe vô cùng, vì vậy nên..."

Nói xong, Lưu Lăng Vân liền nhìn lấy đồ đệ của mình sau đó lộ vẻ như cười mà không phải cười rồi nói:

"Vì vậy nên nha đầu ngươi có thể được chọn cũng nằm ngoài ý muốn của ta đấy, phải biết trừ một vài đặc thù cá biệt ra, ngàn năm trở lại đây, những người được cử đi thử sức không có ai là không phải thiên kiêu đến từ các gia tộc lớn."

Nghe xong, Thường Nguyệt cuối cùng cũng biết mình lơ ngơ liền vớ được chiếc bánh lớn đến nhường nào.

Mấy trăm năm mới có một slot lọt ra cho ngoại nhân như nàng, không cần nghĩ cũng biết trước đó ở cao tầng đã xảy ra tranh cãi lớn đến nhường nào.

Mà nàng có thể đắc thủ cơ hội này, sợ là đều nhờ vị tông chủ kia tranh thủ giúp rồi.

Chỉ là cô vợ trẻ vẫn có chút không tin tà, một tấm phá bia đá thế mà qua tay biết bao đại năng rồi nhưng vẫn không thể bị phá giải bí mật trong đó, này cũng quá mức khoa trương đi.

"Sư tôn, có khi nào tấm bia đá kia dựa vào yếu tố nào đó để lựa chọn người nhận truyền thừa không, ví dụ như thiên phú chẳng hạn."

Thấy đồ đệ nói ra lời ngây thơ như thế, Lưu Lăng Vân liền chợt cười lạnh rồi đáp:

"Ta là "Thánh Thể" bẩm sinh, đồng thời còn sở hữu cả "Thiên Linh Căn" hệ Kim đây, ngươi nói xem thiên phú của ta như thế nào? Nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến tấm bia đá chết tiệt kia động đậy mảy may đấy thôi."

Nghe vậy, Thường Nguyệt liền quái dị nhìn lấy sư tôn của mình.

Bảo sao ban đầu nàng liền cảm thấy từ khi bắt đầu cái chủ đề này sư tôn liền có vẻ không vui lắm, thì ra là từng phải thất bại cay đắng trước tấm bia đá bí ẩn kia.

"Hừ, tới nơi rồi, ngươi chuẩn bị tinh thần trước đi, nhớ điều này cho ta, đó là đừng mơ mộng hảo huyền, dù không thể lấy được truyền thừa từ tấm bia đá kia cũng đừng nản lòng mà bỏ lỡ cơ duyên khác, phải biết nơi ngươi chuẩn bị sử dụng để đột phá cũng là hạch tâm của cả tòa Linh Tuyền Sơn đấy, nơi đó bình thường chỉ để dành cho cấp "Đại Trưởng Lão" trở lên sử dụng, nếu không phải ăn hôi cơ hội được thử sức với tấm bia đá kia ngươi còn lâu mới được đặt chân vào đó."

Nghe vậy, biết sư tôn của mình hiện tại tâm tình không phải quá dễ chịu, Thường Nguyệt cũng cười hì hì mà giả vờ thuận theo.

Rất nhanh, cô vợ trẻ liền được mang tới một mật đạo, vừa tiến vào, Thường Nguyệt liền có thể lập tức cảm giác được bản thân bị ba bốn màn trận pháp quét qua, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng Thường Nguyệt với trình độ trận đạo được thừa hưởng từ Trần Lâm lập tức liền có thể thấy được những trận pháp kia sao mà phức tạp, linh văn trong đó cũng thuộc loại vô cùng cổ lão khác xa hoàn toàn với các linh văn trong phổ biến trong các trận pháp đương đại, điều này đồng nghĩa với việc muốn phá giải vô cùng khó khăn.

"Quả nhiên Trần Lâm nói không sai nha, muốn không bị hack, hoặc là sử dụng công nghệ tối tân nhất, hoặc là sử dụng đồ cổ cũ kỹ nhất."

Thầm cảm khái một tiếng, Thường Nguyệt theo bước Lưu Lăng Vân thông qua mật đạo bằng đá vô cùng dài.

Mất mười phút, cả hai trải qua không biết bao nhiêu đạo kiểm tra mới đi tới cuối hành lang, nơi đây sớm đã có một người đứng chờ sẵn.

"Chúng ta lại gặp lại rồi, Tô Thường Nguyệt, có chút sớm hơn bổn tọa nghĩ đấy."

"Bái kiến tông chủ!" X2

Mặc dù không quen nhìn gương mặt của người tông chủ này, nhưng tạm thời đối phương cũng chưa từng gây bất lợi cho nàng, vì vậy mà Thường Nguyệt vẫn lễ phép mà hành lễ cùng với Lưu Lăng Vân.

Thấy vậy, tông chủ khua tay một cái liền xoay sang nhìn cửa đá rồi nói:

"Đi qua cửa đá này, ngươi sẽ thấy được tấm bia đá kia, ta đã giải phong ấn xong xuôi hết rồi, ngươi chỉ việc lại gần trong phạm vi tám bước liền đủ, sau khi ngươi bắt đầu đột phá cũng sẽ là lúc bia đá bắt đầu đánh giá ngươi, nếu được chọn, truyền thừa sẽ từ xuất hiện trong đầu ngươi, còn nếu không được chọn vậy thì chuyện gì cũng không xảy ra hết, lúc ấy cũng không cần tiếc nuối hay tự trách, cứ an tâm đột phá là được bởi ngươi đã làm rất tốt rồi, dù sao thứ này tới lúc này đã có chút phế vật bổn tọa nhìn hơi chướng mắt rồi, sớm muộn cũng có ngày ta đem đi làm đá chặn cửa."

Nói xong vài lời đại nghịch bất đạo khiến cho Lưu Lăng Vân ở một bên không khỏi toác mồ hôi hột, tông chủ điềm nhiêm như không có việc gì mà đưa tay đặt lên cửa đá rồi đẩy nhẹ.

Cửa đá dần bị đẩy xê dịch ra một đạo khe hở đủ một người đi qua, tông chủ liền xoay sang nhìn Thường Nguyệt rồi nói:

"Vào đi, mong ngươi có thể thuận lợi đột phá."

"Tạ ơn tông chủ chúc phúc."

Nói xong, Thường Nguyệt liền không có chút đắn đo hay do dự mà bước vào, nội tâm nàng lúc này có chút hưng phấn và mong đợi không biết thứ có thể khiến cả tông môn đều đối xử trịnh trọng như thế sẽ có diện mạo thế nào đây, chắc phải nguy nga hùng vĩ lắm.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.