Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy nghĩ khác người

Tiểu thuyết gốc · 1666 chữ

(Cảm ơn "Người bên lề", "zXgKL92518", "GanStd" và "Lười viết" đã đề cử nha hê hê.)

"Được rồi tạm thời đến đây thôi, đây là ít "Trúc Cơ Đan" chắc đủ hai người các ngươi Trúc Cơ rồi, nguyên bộ vật liệu để đúc "Đạo Cơ" chắc tầm ba ngày đến một tuần nữa sẽ có, trong thời gian này ngươi làm quen với thao tác trước đi để đến lúc đột phá khỏi phải bở ngỡ."

Lại đánh thêm vài phút, chỉ điểm ra các khuyết điểm nho nhỏ khác, Lưu Lăng Vân liền cảm thấy đến đây đã đủ, đánh tiếp nữa chỉ thuần túy là bắt nạt tiểu nữ hài chứ chả có tác dụng gì khác vì vậy mà Lưu Lăng Vân liền trực tiếp kết thúc buổi chỉ giáo hôm nay.

Yên lặng lắng nghe hết những thứ Lưu Lăng Vân bàn giao, trước khi rời đi Thường Nguyệt liền tựa như sực nhớ ra gì đó, nàng vội mò mẫn nhẫn trữ vật một tí sau đó liền lấy ra một vò thủy tinh.

"Sư tôn, đây là trái cây ngâm Trần Lâm ủ, mong sư tôn nhận lấy."

"Ồ, cũng gọi là có lòng nha."

Nhận lấy vò trái cây, Lưu Lăng Vân cũng khó nén nụ cười trên môi, trong ánh mắt tràn đầy hài lòng.

Chỉ là khi mở nắp nhìn vào trong vò, Lưu Lăng Vân liền nheo mắt đầy hàm ý nhìn đồ đệ ngoan của mình rồi hỏi:

"Sao ta cảm giác trái cây bên trong hơi bị vơi đi ấy nhỉ?"

"Ách, có à?"

Không cách nào trực diện ánh mắt của sư tôn mình, Thường Nguyệt chỉ có thể lơ đễnh nhìn sang hướng khác.

"Hừ nha đầu ngươi cũng thật là, thôi mau đi nhanh đi ta cũng phải đi làm chuyện của mình đây."

"Vâng, đệ tử sẽ sớm tới thăm ngài thôi hì hì."

"Hi vọng đến lúc đó vò trái cây thứ hai không bị vơi đi."

"Hắc hắc chắc là trong quá trình ủ có sai sót gì rồi, ài thật hậu đậu mà, để đệ tử nhắc nhở Trần Lâm hắn lần sau chú ý một chút."

Trần Lâm:...

Chào tạm biệt sư tôn và cả Chu trưởng lão, cô vợ trẻ theo đường cũ mà rời đi Lưu Phủ.

Hôm nay nàng đã học được nhiều lắm, cũng biết được nhiều chuyện kỳ lạ trên đời hơn.

Vì vậy Thường Nguyệt nghĩ hôm nay thế này là đã đủ đặc sắc rồi.

Nào ngờ khi mở cửa bước ra ngoài, tràng diện kỳ lạ trước mắt làm nàng chợt nghi hoặc không thôi.

Mẹ nhiều người tụ tập thế này làm gì thế, sẽ không phải là muốn đánh hội đồng ta đấy chứ?

Nghĩ như thế, hai mắt cô vợ trẻ chợt sáng, nàng thích nhất là đánh nhau, hay nói đúng hơn là nàng thích đánh người khác, nhưng nãy giờ toàn là nàng bị đánh, trong bụng đang có một núi ủy khuất và khó chịu đây, hiện tại nếu được xả ra thì không thể tốt hơn.

Chiến ý nháy mắt liền sục sôi, Thường Nguyệt đã sẵn sàng cho trận hỗn chiến sắp tới.

Nào ngờ còn chưa kịp để nàng thả vài câu ngoan thoại, đám người trước mắt đột nhiên lui lại để tránh ra một con đường, sau đó từng cái đều nhìn chăm chăm lấy nàng, ánh mắt của bọn hắn vô cùng là lạ.

Cứ như là đang... khâm phục vậy.

"Ta đã bắt đầu đánh đâu, đám người này khâm phục cái chó gì?"

Có rất nhiều nghi hoặc trong đầu, Thường Nguyệt nhíu mày nhấc chân tiến về phía trước dự định xem đám người này muốn làm gì tiếp theo.

Nào ngờ đợi nàng đi hết con đường và xuyên qua đám người xong thì chả có chuyện gì phát sinh cả, đám người vẫn chăm chăm nhìn lấy nàng khiến Thường Nguyệt cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Chỉ là hiện tại còn chưa xác định được thái độ của đám người nơi đây là bạn hay thù, Thường Nguyệt cũng không dám động thủ lung tung, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ ôm lấy một bụng nghi hoặc mà rời đi.

Từ đầu tới cuối đều dõi theo bóng lưng của cô vợ trẻ, đợi thân ảnh nàng hoàn toàn biến mất ở phía chân trời, đám người lúc này mới có biến hóa mới.

Tráng hán trước đấy bị cô vợ trẻ khiêu khích giờ đây đã không còn lại chút tức giận nào nữa mà đổi lại là tràn đầy vẻ cảm thán và kính ngưỡng.

"Thật là một tiểu quái vật mà, có thể bị người điên kia đánh một trận xong còn có thể đứng dậy để đánh tiếp, này quá mẹ không hợp lý."

"Chậc chậc, xem ra năm nay Kim Sơn chúng ta lại thu nhận thêm một ngoan nhân nữa rồi, ài cũng đáng tiếc mấy vị kia giờ đều đi ra ngoài làm nhiệm vụ nếu không tuyệt đối sẽ có trò hay để xem nha."

"Hắc hắc vội gì đâu, thời gian tới kiểu gì cũng sẽ rất đặc sắc đây hắc hắc."

...

Sau khi trở về động phủ của Trần Lâm, Thường Nguyệt hiếm khi yên tĩnh không nhảy nhót một ngày mà ngồi im ở sân sau tựa như đang trầm tư suy nghĩ gì đó.

Nhìn thấy cảnh tượng dị thường thế này, Trần Lâm cũng vừa mới từ phòng khám của Huân Ngọc trở về với hai chi giả liền không khỏi bị bất ngờ.

Sự thật là trước giờ cô nàng này rất ít khi chịu dùng cái đầu để suy tư thế này, lần gần nhất nàng dùng cái đầu để giải quyết vấn đề hình như là lúc đóng cái xe lăn quái đản kia cho hắn, bởi vì tạm thời quên mất để búa ở đâu mà dùng cái đầu để đóng đinh tạm.

"Ngươi gặp vấn đề gì à?"

"Ngươi về rồi à, cũng không có gì, chỉ là đang suy nghĩ làm sao để khống chế được lực lượng của bản thân thôi."

"Khống chế lực lượng?"

Thấy Trần Lâm lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, Thường Nguyệt biết giải thích từ đầu sẽ dài dòng lắm nên nàng trực tiếp đồng bộ hóa ký ức luôn.

Lập tức Trần Lâm liền hiểu vấn đề cô vợ trẻ đang gặp phải.

Thật sự là hắn cũng không ngờ trên đời lại có loại chuyện kỳ hoa như thế, vừa đột phá liền trực tiếp viên mãn, công việc sau đó chỉ cần làm quen và kiểm soát được sức mạnh mới sau khi đột phá liền đủ.

Chỉ là như thế nàng còn nghĩ cái gì nữa?

"Muốn kiểm soát được lực lượng ấy chẳng phải ngươi trước nên đột phá Trúc Cơ hẵn tính sao? Hiện tại vẫn còn Luyện Khí mà đã mơ tưởng nắm giữ lực lượng tương đương Trúc Cơ đại viên mãn thì không thiết thực cho lắm đâu."

Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng nằm dài ra đất mà nhìn trời sau đấy uể oải nói:

"Thì biết là thế, nhưng hiện tại sư tôn chưa gửi vật liệu để đúc Đạo Cơ tới thì ta cũng có đột phá được đâu, vì vậy nên bây giờ cũng muốn suy nghĩ trước một chút để làm sao khống chế lực lượng ẩn tàng kia nha, dù sao kiểu gì sau đột phá cũng phải làm thôi, với cả ta hơi cảm giác được linh cảm rồi, chỉ là mẹ nó quá mờ mịt, rốt cuộc là mấu chốt nằm ở đâu đây ta..."

Nhìn thấy cô vợ trẻ như vậy, Trần Lâm lúc này liền hiểu nàng chỉ đơn thuần là muốn làm chuyện khác người mà không phải đang cân nhắc đại sự gì, vì vậy nên hắn cũng không để ý nữa mà quay người đi nấu cơm dự định để nàng tự loay hoay một mình.

Dù sao đến cả trưởng lão Kim Đan cũng đã dặn nên đột phá trước mới có thể bắt đầu thử khống chế, nhưng cô vợ trẻ vẫn còn không cam lòng thì hắn có thể làm gì đây?

Nhưng nghĩ lại thì thế này mớ giống như nàng, ưa thích suy nghĩ khác người và làm chút chuyện không ai nghĩ tới.

Thật là cũng không biết nàng học cái tính này từ đâu, nhưng đây có lẽ là điểm khác biệt giữa thiên tài như nàng và người thường như hắn đi.

Quay trở lại sân sau, Thường Nguyệt nhìn trời một lúc, sau đó liền bật người đứng dậy, nàng gồng người rồi lập tức giải khai hạn chế để lực lượng ẩn tàng kia tùy ý bộc phát.

Nhưng lần này Thường Nguyệt không để nó rỉ ra ngoài mà gượng ép nén nó ở trong người.

Chỉ là duy trì một hai giây đầu con tốt, tới giây thứ mười sắc mặt cô vợ trẻ đã vô cùng đỏ bừng vì kìm nén đã sắp đến cực hạn.

Cuối cùng tại giây thứ mười bốn.

"Phù!!"

Không cách nào nín thêm, Thường Nguyệt thở ra một hơi, theo đó linh lực trong nàng cũng ồ ạt lao ra sau đó nhanh chóng phóng lên trời.

"Thật mẹ nó khó à, chẳng lẽ chỉ có thể Trúc Cơ mới có tư cách khống chế cỗ lực lượng này?"

Nhíu mày nghĩ như thế, Thường Nguyệt chợt cảm thấy trong nhẫn trữ vật có dị thường.

Nàng lấy ra lệnh bài thân phận của mình liền thấy được phía trên có tín hiệu truyền tin do ai đó gửi đến.

Đặt ở mi tâm nhìn một cái, Thường Nguyệt mới biết là ai gửi, cùng với nội dung trong đó, cô vợ trẻ chợt nghi hoặc.

Nàng muốn gặp ta làm gì?

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.