Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư tôn

Tiểu thuyết gốc · 1700 chữ

(Cảm ơn "Người bên lề" đã đề cử và lì xì cho tác nha hehehe.)

"Này là vì đánh chồng bà, này là vì khiến hắn thiếu một tay, này là vì một chân, này là..."

Vừa phẫn uất kể lể, Thường Nguyệt vừa cuồng nộ tung nấm đấm.

Cho dù gương mặt Vu Thiên Sơn giờ đây đã không còn nhân dạng, cho dù hơi thở của đối phương đã vô cùng thoi thóp, Thường Nguyệt vẫn không có ý định dừng lại.

Càng đánh, cô vợ trẻ càng tức, vì vậy lần sau nàng càng đánh mạnh hơn.

"Này là vì...!!"

"Keng!"

"Được rồi dừng ở đây thôi!"

Nấm đấm vung xuống, nhưng xúc cảm lần này lại khác lạ, không còn mềm tơi như mọi khi mà là cứng rắn vô cùng, Thường Nguyệt nhìn lại, thì ra nấm đấm của nàng giờ đây đang đặt trên một vỏ đao chặn trước mặt Vu Thiên Sơn.

Cũng lúc này, Thường Nguyệt mới nhận ra bản thân đang bị vô số sợi dây leo trói chặt không thể cử động thêm, điều này làm cho nàng chợt nhíu mày, cô vợ trẻ theo bản năng liền chợt muốn phản kháng.

"Sư muội, ngươi thắng rồi, không cần thiết phải phí sức nữa đâu, lại đánh nữa một mạch của Vu gia liền phải đoạn tử tuyệt tôn đấy."

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai khiến cho Thường Nguyệt mới định thần lại.

Nàng chú ý tới chẳng biết từ bao giờ trên sân đấu lại xuất hiện thêm ba người nữa, không phải ba người trọng tài Vương Kỳ, Lệ Nhược Vy, Hà Chân Vũ thì còn ai.

Hà Chân Vũ lúc này hừ lạnh một tiếng, hắn khẽ động cánh tay, ngay lập tức vỏ đao liền đem tay Thường Nguyệt chấn ra, sau đó liền đem vỏ đao thu lại.

Hiển nhiên vừa rồi người ra tay cứu Vu Thiên Sơn một mạng trước nắm đấm chí mạng của Thường Nguyệt là hắn.

Thường Nguyệt giờ đây mới hiểu ba người này xuất hiện là để cưỡng chế nàng dừng tay.

Mặc dù biết là ba người này làm việc đúng theo quy tắc, nhưng nhớ lại trận đấu của Trần Lâm, hắn rơi vào tình cảnh thảm trọng như vậy cũng không thấy ba người có động tĩnh gì là muốn can thiệp trận đấu, Thường Nguyệt liền chợt nóng máu lên trở lại.

Cô vợ trẻ khẽ mở miệng định nói gì đó.

"Đám các ngươi..."

Nhưng chưa nói được hết câu, cơ mồm nàng liền đột nhiên mất khống chế mà cưỡng ép đóng lại.

Cùng ở trong thân thể Thường Nguyệt, Trần Lâm rất bất đắc dĩ, mặc dù không muốn cưỡng ép chiếm đoạt quyền khống chế cơ thể nàng như thế này, nhưng bởi vì trạng thái đặc biệt của bọn hắn lúc này, Trần Lâm có thể biết được vô cùng rõ ràng những lời cô vợ trẻ sắp nói, cơ hồ là một câu mười chữ thì đã có chín chữ không mấy thân thiện lắm, vì vậy để tránh phiền phức hắn chỉ có thể tạm thời cấm ngôn nàng.

Nhưng tuy bị tắt voice, nhưng ánh mắt bất mãn của Thường Nguyệt vẫn còn đó khiến cho Lệ Nhược Vy vừa xem liền biết vị sư muội này có điều không hài lòng với nàng.

Nhớ lại phản ứng của vị sư muội này khi thấy vị sư đệ nam gọi Trần Lâm kia gặp nạn, nàng cũng liền hiểu vì sao đối phương bất mãn.

Chỉ là Lệ Nhược Vy cũng rất bất đắc dĩ, nàng khi ấy cũng không phải không muốn can thiệp trận đấu, nhưng mà vị sư đệ gọi Trần Lâm kia quá ngoan cường, cũng quá bướng bỉnh, bị thương nặng như thế vẫn còn cố chấp trả giá lớn để liều mạng với đối thủ.

Mặc dù trong quy định với các đệ tử có ghi rõ chỉ đánh đủ liền dừng, nếu vượt quá giới hạn sẽ có trọng tài can thiệp.

Tuy nhiên trong quy định với trọng tài cũng có nói "Miễn là không phải tình huống chắc chắn một trong hai gặp nguy hiểm tính mạng, vậy chỉ cần cả hai còn dám đánh, trọng tài không được phép can thiệp."

Vì vậy có thể tóm tắt một câu, chỉ cần hai đệ tử dưới sân còn dám đánh, tông môn liền dám để các ngươi đánh tiếp, còn phán định kết quả thắng hay thua là chuyện của trọng tài sau đó dựa vào việc xem ai vượt quá giới hạn hơn.

Ngay lúc Lệ Nhược Vy dự định nói thêm gì đó.

Một giọng nói run rẩy truyền tới trong tai mọi người.

"Thiên nhi, Thiên nhi của ta... con ngoan của ta, sao lại ra nông nỗi này chứ..."

Vu Thiên Bảo run rẩy ôm chằm lấy nhi tử của mình, nghĩ tới trạng thái tàn tại thê thảm không thành nhân dạng của con mình, dù đã là kim đan trưởng lão cũng không thể kìm nén mà rơi lệ.

Nhưng một giây sau, Vu Thiên Bảo với hai mắt tràn đầy tơ máu chợt trừng mắt sang Thường Nguyệt, ánh mắt vô cùng căm phẫn, khí thế của kim đan đại tu lập tức bộc phát và bao trùm cả sân đấu.

Ngay lập tức, dù đã đều là trúc cơ đại viên mãn, ba người Hà Chân Vũ, Vương Kỳ, Lệ Nhược Vy đều chợt cảm giác được áp lực nặng nề.

Thường Nguyệt là mục tiêu bị nhắm lấy vì vậy theo lý nàng hẵn sẽ phải cảm giác được áp lực to lớn nhất mới đúng.

Nhưng không, cô vợ trẻ ngoại trừ cảm giác con lợn già trước mắt lúc phẫn uất trong có vẻ rất buồn cười ra nàng liền không còn cảm giác gì khác.

"Hừ, lấy lớn hiếp nhỏ như thế, uổng cho ngươi thân là trưởng lão của thổ sơn, nếu cả cái sơn phong trưởng lão nào cũng giống ngươi thì tông môn nên dẹp cái phong đấy đi thì tốt hơn."

Giọng nói bá đạo chợt vang lên, ngay sau đó là uy áp càng kinh khủng gấp bội bao quanh lấy sân đấu ngay lập tức liền lấn át đi khí thế của Vu Thiên Bảo.

Nhưng giờ phút này đang lâm vào nỗi đau khi thấy nhi tử gặp nạn, Vu Thiên Bảo cũng không đoái hoài tới việc đối phương có phải Lưu Lăng Vân hay không phải Lưu Lăng Vân, hắn chỉ quan tâm tới việc giành lại công đạo cho nhi tử.

"Hừ, nha đầu này ra tay quá tàn nhẫn, rõ ràng là muốn dồn con ta vào chổ chết, đây là mưu đồ bất chính, tuyệt đối là có âm mưu từ trước muốn diệt trừ con ta, muốn hủy hoại Vu gia."

"Hừ, đánh không lại người ta thì lại là có mưu đồ bất chính à, ta thấy đám Vu gia các ngươi toàn một đám bất tài thì đúng hơn, có tinh lực để vu khống người khác như thế sao không về mà rèn luyện thêm đi, mặc dù vẫn sẽ thua thôi nhưng ít nhất cũng nhận rõ các ngươi phế vật cỡ nào, sao mà sánh được với đệ tử ngoan của ta."

"Ngươi... ngươi nói gì cơ, đệ tử của ngươi?"

Vu Thiên Bảo kinh ngạc nhìn lấy Lưu Lăng Vân đứng ở trước mắt, Thường Nguyệt cũng kinh ngạc mà nhìn lấy Lưu Lăng Vân.

Cái gì mà đệ tử của ngươi, ta có sư tôn hồi nào, sao ta không nhớ?

Không để ý tới ánh mắt khác thường của người xung quanh, Lưu Lăng Vân vẫn ưỡn ngực, đầu ngẩng cao vô cùng tự tin, nàng quay sang tươi cười nhìn lấy Thường Nguyệt rồi nói:

"Xem bọn hắn bất ngờ chưa kia, nào mau gọi một tiếng "sư tôn" cho mọi người cùng nghe nào."

"..."

Thường Nguyệt nhìn lấy người phụ nữ kỳ lạ và không có chút đáng tin trước mắt, nàng nhớ tới đối phương ở trận trước đã đứng ra cản đường bản thân cứu Trần Lâm nhưng sau đó lại không hiểu sao lại tránh ra, mặc dù khi ấy cũng muộn mất rồi, nhưng hiện tại đối phương lại đứng ra nói đỡ cho nàng, lại còn nhìn vô cùng có thiện chí, mặc dù không lâu trước đó bản thân vừa đâm đối phương một thương.

"Sư tôn..."

Thấy Thường Nguyệt đắn đo suy nghĩ lâu quá, Trần Lâm trợn mắt một cái liền thay nàng làm chủ trương.

Hắn ngược lại cũng nghe một chút tin tức về vị trưởng lão kim đan Lưu Lăng Vân này.

Tính tình táo bạo nhưng cũng khá ngay thẳng, xuất thân không có gì nổi bật, nhưng đi lên vị trí cao nhờ thiên phú và nổ lực của bản thân, trong quá khứ cũng không có drama gì quá tệ, Thường Nguyệt đi theo người như này con đường phía trước liền sẽ dễ đi hơn rất nhiều.

Mà Lưu Lăng Vân nghe thấy tiểu nha đầu trước mắt gọi mình là "sư tôn", sắc mặt của nàng liền chợt giãn ra, trong lòng thở phào một hơi.

Mặc dù nha đầu này hành sự tùy tiện và vô não một chút, nhưng ít nhất cũng rất cơ linh, biết nể nang người lớn.

Càng thêm vừa mắt tiểu nha đầu trước mắt, Lưu Lăng Vân liền chợt quay đầu lại đắc ý nhìn Vu Thiên Bảo mà nhe răng cười nói:

"Ngươi nghe thấy rồi đấy, sao, nếu còn muốn tìm phiền phức với đệ tử của ta vậy chúng ta hiện tại liền đánh một trận đi, trụ được một phút xem như ngươi thắng, khi ấy liền không cần xin lỗi đệ tử của ta, còn ngươi thua thì phải xin lỗi đệ tử của ta, sao, thấy thế nào?"

"..."

Ta thấy thế nào? Ta đang thấy một kẻ vô liêm sỉ nhất trần đời ở trước mắt nha.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.