Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lực lượng phi lý

Tiểu thuyết gốc · 1563 chữ

(Cảm ơn "vô thượng kỷ nguyên" và "Thiên Lục" đã đề cử nha)

Ở ngoại giới, Vu Thiên Sơn ở khoảng cách gần so với Thường Nguyệt, vì vậy hắn là người đầu tiên phát hiện có chuyện bất thường, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, một cổ xung lực liền bộc phát, lấy Thường Nguyệt làm trung tâm và nhanh chóng quét bây mọi thứ xung quanh.

Bị hất văng mà vì không kịp lùi lại, Vu Thiên Sơn vẫn có thể miễn cưỡng ổn định lại thân thể.

Chỉ là hắn giờ khắc này cũng không cách nào thở phào nhẹ nhõm vì đã hóa giải nguy cơ vừa rồi bởi đối thủ của hắn giờ đây đã trở nên vô cùng lạ lẫm.

"Ngươi... rốt cuộc là thứ gì?"

Nhìn đối phương giờ đây đang bị bao bọc bởi một nguồn linh lực khổng lồ, cảnh tượng tựa như một cột nước từ trên trời đổ xuống và hoàn toàn bao phủ lấy thân thể đối phương.

Vu Thiên Sơn giờ đây cũng nhịn không được mà âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn không cách nào tưởng tượng được phải vừa rồi có bao nhiêu linh lực đã được giải phóng ra mới có thể tạo nên một cảnh tượng tựa như khí thế xung tiêu vậy.

Nhưng càng làm Vu Thiên Sơn hoảng hốt là đối phương đắm chìm trong thác linh lực giờ đây cũng đột nhiên quay đầu nhìn hắn rồi cười.

Mặc dù không cách nào đọc được suy nghĩ, nhưng hắn có thể lờ mờ đọc được hàm ý trong đó.

Tiện nhân này muốn dùng ta để thử lực?

Ngay lập tức, cảm giác nguy cơ xộc lên sau gáy, Vu Thiên Sơn lập tức liền muốn nâng kiếm để thủ thế.

"Không, không thể đón đỡ!"

Kiếm vừa nâng một nửa liền ngưng lại, hắn ngay lập tức lách mình tránh đi.

Cùng lúc, một ngọn thương cũng lướt qua tầm mắt Vu Thiên Sơn mà nện tới vị trí vừa rồi của hắn.

"Ầm!!"

Lực lượng kinh khủng đem mặt đất nện vỡ tung, một cột bụi bậm lập tức phóng lên và bao phủ nửa cái sân đấu.

"Cái..."

Không kịp chửi thề, Vu Thiên Sơn lập tức cảm nhận được nguy cơ, hắn vung kiếm chém tới dù cho hiện tại xung quanh chỉ toàn khỏi bụi mù mịt và hắn hoàn toàn không thể thấy gì.

"Răng rắc!"

Một âm thanh vỡ nát của kim loại vang lên, cực phẩm linh khí bảo kiếm trong tay cứ thế mà bị nên gãy trước mắt Vu Thiên Sơn, nhưng dù vậy dư lục khổng lồ vẫn đủ chấn bay hắn tới rìa sân đấu.

"Rốt!"

Lại một tiếng giòn tan nữa xuất hiện, sắc mặt Vu Thiên Sơn lập tức khó coi.

Tình huống của hắn một lần nữa lại trở nên vô cùng hỏng bét, bởi vỏ kiếm dùng làm nan để cố định chân của hắn giờ đây tại áp lực mạnh mẽ trong cuộc va chạm vừa rồi đã chịu không được nữa mà hoàn toàn vỡ vụn, điều này cũng có nghĩa là hiện tại hắn muốn tránh né tiếp cũng không được nữa.

Nhưng ngạnh kháng công kích của đồ quái vật kia? Đùa gì thế...

"Sao lại thế này, tại sao lại thế này...?"

Hắn rất không hiểu, vô cùng không hiểu, tại sao bản thân đã làm đến vậy rồi, hắn trải qua bao nhiêu trắc trở, bao nhiêu nổ lực mới định ra được "Kiếm Tâm" của mình, nhưng đến cuối cùng người thua vẫn là hắn, này rốt cuộc là vì sao chứ?

(Tất nhiên là vì người ta được buff bẩn rồi, hỏi nhiều thế...)

Khói bụi dần dần tản đi để lộ thân ảnh của Thường Nguyệt lúc này.

Cô vợ trẻ giờ đây vẫn còn ngơ ngác mãi không định thần lại được, nàng cũng bị choáng ngợp bởi trạng thái của bản thân lúc này.

Đây là có chuyện gì vừa xảy ra?

Thường Nguyệt tự hỏi một câu như thế, rồi nàng chợt quay lại nhìn Vu Thiên Sơn ở phía đối diện, không lại muốn dây dưa nữa, Thường Nguyệt đi tới dự định sẽ kết thúc trận đấu này sau đó lại nghiên cứu tình huống của bản thân sau.

Nhưng mà vừa đi thêm được một bước.

"Phốc!"

Bả vai và cẳng tay của Thường Nguyệt đột ngột nổ tung, máu tươi ồ ạt tung tóe khắp nơi.

Trần Lâm, Thường Nguyệt và cả Vu Thiên Sơn đều bị ngoài ý muốn này làm cho bất ngờ.

"Không ổn, thân thể ngươi sắp gánh không được thứ lực lượng này rồi!"

"Ách, thân thể ta chịu không nổi á?"

Thường Nguyệt có chút ngạc nhiên, phải biết thân thể nàng rắn chắc đến cỡ nào, Thường Nguyệt là hiểu rõ nhất, lực lượng vừa rồi mặc dù khủng bố nhưng muốn tới ngưỡng mà nàng không gánh được còn xa lắm.

Chỉ là rất nhanh cô vợ trẻ liền nhớ lại trạng thái của bản thân lúc này, lúc toàn thịnh, nàng quả thật có thể không coi vào đâu khi sử dụng lực lượng vừa rồi, nhưng lúc này trải qua từng đợt ác chiến, thân thể cũng sắp đạt tới giới hạn, giờ đây lại phải gánh vác lực lượng siêu việt vừa rồi, đứt gánh cũng là điều dễ hiểu.

"Tự nhận thức: Ta kiềm chế!"

Mặc dù còn không quen với bí thuật "Tự Tại" nhưng giờ khắc này, Trần Lâm cũng không có cách nào thật sự tốt để đối phó với tình trạng linh lực ào ạt đổ ra như xả lũ lúc này, vì vậy rơi vào bước đường cùng, hắn chỉ có thể thử một chút.

Bí thuật "Tự Tại" có thể khẳng định sự tồn tại và cách thức tồn tại của người sử dụng, miễn là ngươi nhận thức được trạng thái mà bản thân muốn trở thành.

Đấy là những gì Trần Lâm suy đoán ra được, nhưng có một chút chổ hắn không cách nào chắc chắn đó là cần độ "nhận thức" tới mức nào mới có thể phát động được bí thuật, đây là một chuyện cần phải nghiên cứu kỹ sau này.

Nhưng hiện tại tình huống quá gấp, Trần Lâm không có cách để nghiên cữu kỹ, nên hắn chỉ có thể làm liều, nhưng cũng may tác dụng cũng không tệ.

Ngay lập tức, tình trạng linh lực tuôn trào ra như suối dần dần suy yếu rồi cuối cùng dừng hẵn lại, dòng linh lực kia bắt đầu thuận theo đường cũ mà quay trở lại các tế bào nơi nó vốn được chứa đựng.

"Ngươi ổn chứ, cần nghỉ ngơi thêm một chút rồi đánh tiếp không?"

Nhìn lại tình trạng của Thường Nguyệt lúc này, Trần Lâm không khỏi nhíu mày bởi vết thương mới lẫn vết thương cũ giờ đây đều một lần nữa hở ra nữa rồi, tiếp tục đánh dường như không hay cho lắm.

"Không sao, ta vẫn cảm thấy rất tốt, ngược lại đối phương lúc này so với chúng ta thì chỉ có không dễ chịu hơn chứ không kém đâu."

Thường Nguyệt xoa xoa bả vai đã tê liệt nàng hơi nhấn một cái, xương cốt lập tức liền được chỉnh lại vị trí cũ.

May mắn bất ngờ vừa rồi chỉ làm rách cơ, không có tổn thương quá nặng đến xương cốt hay các động mạch vì vậy nên cánh tay còn miễn cưỡng dùng được.

Nhưng dù vậy cũng không đỡ nổi việc bản thân lúc này cũng đã đạt ngưỡng giới hạn, nếu lần cường công tiếp theo này mà không thể đạt được chiến quả, vậy nàng chỉ có thể thua.

"Trần Lâm, trận pháp cũ còn sài được không?"

"Sụp rồi, vừa nãy linh lực ngươi bạo động quá bất ngờ, tất cả linh văn đều bị thổi bay rồi, thần thức của ta hiện tại cũng không đủ chèo chống để dựng lên trận pháp thứ hai nữa."

"Vậy sao..."

Thường Nguyệt lâm vào suy tư, không có trận pháp của Trần Lâm đối kháng thứ kiếm ý kia, lấy tình trạng của nàng lúc này tuyệt đối gánh không nổi lần kiếm khí bộc phát tiếp theo, bị dính phải là game over liền.

Bằng cách nào đấy, nàng cần phải chiến thắng đối phương mà không để thứ kiếm khí kia nhập thể.

"Mà nói đi cũng phải nói lại, ngươi có để ý không Trần Lâm, làm sao tên kia có thể luôn phản ứng được trước công kích của ta chứ? Rõ ràng có mấy lần ta lựa góc chết của thị giác mà đánh nhưng đối phương vẫn chặn được, ma thật đấy."

"Ngươi, có chắc là bản thân thật đánh đúng góc chết của đối phương chứ?"

"Chắc chắn mà, nếu đối phương dùng mắt để nhìn thì đó tuyệt đối là góc chết... trừ khi đối phương không "nhìn" bằng mắt thôi, nếu không..."

Suy tư đến đây, Thường Nguyệt chợt như có điều suy nghĩ, rất nhanh chóng, nàng liền chợt minh ngộ ra.

"Hắc, kém chút quên mất đám kiếm tu, đao tu thường có trò này..."

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.