Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh bậy đánh bạ

Tiểu thuyết gốc · 1591 chữ

(Cảm ơn "zXgKL92518" và "Người bên lề" đã đề cử nha hehehe.)

Hồi tưởng lại một tháng trước.

"Phù, có lẽ như vậy đã đủ đi."

Thường Nguyệt sau khi trải qua một buổi tập luyện cật lực, nàng liền nhẹ nhõm ngồi xuống để nghỉ ngơi, uống lấy một ly nước chanh Trần Lâm đã chuẩn bị sẵn, cô vợ trẻ không khỏi bị sảng khoải tới hà hơi, sắc mặt vô cùng thỏa mãn.

"Tập luyện xong rồi à, vào dùng cơm trưa luôn chứ?"

"Ách, đợi chút đi, ta còn phải làm cái này nữa."

Mặc dù giờ phút này đã đói rã rời, rất muốn lập tức liền đi dùng bữa với Trần Lâm, nhưng Thường Nguyệt vẫn cố mà nhịn lại sau đó nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, nàng bắt đầu điều động linh lực của mình để bơm vào trong các tế bào bị tiêu hao hết năng lượng đang vô cùng đói khát để được lấp đầy.

Bình thường, những tế bào này sao mà kén chọn, chỉ hấp thu dinh dưỡng và vô cùng bài xích những thứ khác, chỉ có những lúc vừa vận động ở cường độ cao xong như thế này, thân thể đang cực độ kiệt quệ, các tế bào kia mới bớt kén chọn đi mà chịu tiếp thu linh lực truyền vào sau đó ngậm lấy linh lực ấy để từ từ chuyển hóa thành năng lượng dự trữ để dùng dần.

Một bên, Trần Lâm cũng rất kiên nhẫn đứng đợi Thường Nguyệt xong việc.

Nửa tiếng sau, khi cảm thân thể dần dần khôi phục lại và thoát khỏi trạng thái kiệt quệ, các tế bào cũng một lần nữa trở nên kén chọn không còn lại muốn linh lực nữa, Thường Nguyệt mới bất đắc dĩ mà kết thúc quá trình này, nhưng rất nhanh nàng liền hớn hở nhìn Trần Lâm rồi nói:

"Được rồi đi ăn cơm trưa thôi, ta thật đói quá rồi."

Trên bàn ăn, cả hai đều dùng bữa một cách ngon lành, nhưng Trần Lâm chợt nhớ lại chuyện vừa nãy, hắn liền hiếu kỳ hỏi:

"Ngươi cố truyền linh lực vào trong tế bào để làm gì vậy? Chẳng phải tu vi tăng lên thì cấp độ của tế bào cũng sẽ tự tăng lên sao, truyền linh lực vào như thế cũng đâu có khiến các tế bào ấy mạnh hơn đâu?"

Nghe thế, Thường Nguyệt vừa nhai cơm đầy miệng, vừa tùy ý nói:

"Chả biết nữa, chỉ là ta cảm thấy làm thế rất tiện thôi, với cả nhồi linh lực vào tế bào cũng không phải không có tác dụng, ngược lại còn là tác dụng lớn là đằng khác nha, mỗi khi chiến đấu đến cạn kiệt sức lực, nhưng tế bào kia sẽ chủ động nhả ra linh lực lại cho ta, thế là ta lại có linh lực để chiến tiếp, này không phải là rất tiện sao."

"Ừm, quả thật nghe cũng tiện thật, nhưng chẳng phải cắn đan dược cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự đấy sao?"

"Ách, ngươi nói cũng đúng, nhưng mà đan dược chung quy chỉ là ngoại vật, bản thân tự cường chẳng phải là tốt hơn sao?"

Nghe thế, Trần Lâm mặc dù cũng không đồng ý lắm, nhưng thấy Thường Nguyệt vui vẻ và nguyện ý như vậy, hắn cũng không lại ý kiến gì thêm mà bắt đầu tiếp tục dùng bữa.

Thường Nguyệt nuốt xong một miệng thức ăn, nàng lại chợt nói tiếp:

"Mà ngươi không thấy như vậy rất kích thích sao Trần Lâm."

"Kích thích?"

"Nói sao nhỉ, kiểu như lỡ đâu ta là tuyệt thế thiên tài nên tự mở lối riêng thì sao, dù sao trước giờ ta cũng chưa từng nghe thấy ai làm qua chuyện tương tự giống ta."

Đúng rồi đấy, vì ai lại bỏ thời gian bỏ tinh lực ra làm chuyện ngu ngốc như thế?"

Có thời gian để tập luyện hơn mười tiếng một ngày chỉ để bơm linh lực vào tế bào trong ba mươi phút, tác dụng duy nhất là dùng để rút ra lúc cần, này không phải là hành động cho đồ ngốc làm sao? Có thời gian đấy chẳng thà đi tu luyện đi, biết đâu ngươi đột phá được, khi đấy tế bào liền tự mạnh hơn nào cần phải đút ăn linh lực làm gì?

"Được rồi tuyệt thế thiên tài của ta lo mà dùng cơm đi đừng có vừa nhai vừa chém gió như thế."

"Hừ, ngươi nói ai chém gió đấy, để ta nói cho mà biết, ta có linh cảm rất tốt, hiện tại đầu tư, tương lai ta chắc chắn sẽ được hồi báo lớn, hi vọng khi ấy ngươi không lác mắt ra, hừ."

Để xuống một câu ngoan thoại đại ý giống với "Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, chớ lấn thiếu niên nghèo" xong, Thường Nguyệt lại vô tư nhai đồ ăn tiếp, nói chung bản lĩnh thì có đấy, nhưng đói thì không chịu được.

Ân, cơm hôm nay thật ngon nha.

Nói chung thì đối với thao tác bơm linh lực vào tế bào, Thường Nguyệt cũng không có kỳ vọng quá lớn, nếu làm vậy mà có lợi ích lớn nào đó thì người khác đã sớm làm nào có chuyện thao tác đơn giản như thế lại không ai phát hiện được.

Chỉ là dù sao về cơ bản nàng cũng cần phải tích cực rèn luyện hàng ngày để có một thể chất tốt nhất, cơ hồ là kiểu gì cũng sẽ phải liên tục kiệt lực sau mỗi buổi tập, vì vậy tận dụng thêm chút cũng không sao, dù sao tổn hao cũng chỉ là cỡ ba mươi phút mỗi ngày mà thôi, đổi lại thì trong chiến đấu nàng chẳng khác nào có một cục pin dự phòng bên người có thể bền bỉ chiến đấu tiếp dù đã cạn kiệt thể lực và linh lực.

Để mà nói đáng hay không thì, những người khác có lẽ thấy không nhưng Thường Nguyệt lại cảm thấy xứng đáng, này là chưa kể nàng cũng cảm giác làm thế này sẽ mang đến cho mình một chút lợi ích khác, chỉ là tạm thời chưa biết được là gì thôi, nhưng cứ tiếp tục lấp đi, một khi lấp đầy toàn bộ tế bào rồi lại suy đoán lợi ích khác là gì cũng không muộn, dù sao cũng đã làm chuyện này hơn mười năm cũng có thấy lấp đầy được .

...

Cảm giác này là gì?

"Keng!"

Liên tục giao thủ với Vu Thiên Sơn, dù cho có bị liên miên kiếm ảnh của đối phương đè ép liên tục không có cách nào bứt ra được, Thường Nguyệt vẫn cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.

Chiến cục càng trở nên căng thẳng, thân thể của nàng càng trở nên hưng phấn, mặc cho trong thể nội, hai cỗ lực lượng đang không ngừng xung đột và va chạm lẫn nhau, thân thể đang phải chịu đựng gánh nặng chưa từng có, Thường Nguyệt vẫn cảm giác vô cùng nhẹ nhàng và thông suốt.

Trái tim đập càng lúc càng nhanh, thân thể dần dần nóng lên theo nhịp độ trận đấu đang tăng cao.

Vào lúc này đây, Thường Nguyệt có thể cảm giác được, thân thể của bản thân đã vì chiến đấu ở cường độ cao quá lâu mà rơi vào trạng thái suy kiệt, các tế bào lập tức trở nên đói và háu ăn.

Chỉ là lần này Thường Nguyệt đã không có tinh lực để đút linh lực cho các tế bào của mình, vì vậy từng tế bào đã quen được đút ăn no giờ đây lập tức xao động.

Bọn chúng theo bản năng tìm thứ khác để thay thế linh lực, và trong thân thể Thường Nguyệt lúc này đây những kiếm khí đang bị trấn áp kia không khác gì những con vật nhỏ đang mắc bẫy và hoàn toàn không cách nào chống cự.

Giờ khắc này, tại dưới mí mắt Trần Lâm, một cảnh tượng kì quặc xuất hiện.

Từng mảng lớn kiếm khí đang đối chọi gay gắt với trận pháp đột nhiên trở nên thưa thớt dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

"Cái quỷ gì?"

Tưởng mình gặp ma, Trần Lâm không khỏi chợt tập trung nhìn kỹ lại, hắn mới lờ mờ phát hiện được đường đi của những kiếm khí kia.

Giớ phút này chúng không còn muốn bộc phát ra nữa mà ngược lại dường như đang "thấm" vào từng ngõ ngách trên thân thể Thường Nguyệt.

Các tế bào vốn đã ngậm một lượng lớn linh lực giờ đây lại đột ngột tiếp thu thêm một lực lượng ngoại lai khác, lập tức xung đột mới lại xảy ra ở cấp độ siêu vi, năng lượng giải phóng ra từ cuộc xung đột tựa như kích hoạt phản ứng dây chuyền, trong nháy mắt liền tại ánh mắt kinh hoảng của Trần Lâm mà bộc phát.

"Răng rắc!"

Giờ khắc này, từ trong cõi u minh, một âm thanh như xiềng xích bị phá vỡ vang lên, Thường Nguyệt lập tức liền cảm thấy bản thân như được giải phóng khỏi ràng buộc nào đấy.

Nàng giờ đây cảm thấy thật tốt, vô cùng tốt.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.