Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giống người đàn ông trong tim

Tiểu thuyết gốc · 1598 chữ

Trụ sở chính đài truyền hình Times.

------------------

Đài truyền hình Times với lịch sử hình thành từ cách đây hơn 40 năm. Trải qua nhiều thăng trầm, Times từng có một thời gian đứng bên bờ vực phá sản và bị công chúng lãng quên.

Thế nhưng, chỉ trong vòng 3 năm trở lại đây, Times đã có cuộc chuyển mình đầy ngoạn mục. Nó nhanh chóng lấy lại vị thế của mình và được mệnh danh là một trong "Tam đại truyền hình đô thị".

Sau khi buổi họp Hội đồng quản trị xong xuôi thì cũng đã hết cả buổi sáng.

Vu Khả Hinh quay trở lại phòng làm việc của mình.

Cô vươn nhẹ vai cho giãn gân cốt, nhấp một ngụm cafe sữa nóng.

Hương thơm dịu nhẹ, hương vị ngọt vừa phải khiến tinh thần người ta cảm thấy sảng khoái hơn.

Vu Khả Hinh mở sấp tài liệu mà trợ lý Tô Bảo Ái vừa đưa đến, cô phải tổng duyệt lại tất cả các kịch bản lần cuối để đưa những tin tức này lên bản tin trưa nay.

Tô Bảo Ái đứng một bên chợt thấy Vu Khả Hinh nhíu mày, cô biết kịch bản đã có vấn đề.

Quả nhiên, sau khi đóng tập tài liệu lại, Vu Khả Hinh lên tiếng, ngữ khí nghiêm khắc: "Trợ lý Tô, có phải em thấy chị dễ dãi quá rồi đúng không? Kịch bản này có đến hai lỗi sai chính tả, hay chị gửi em về Tiểu học học lại nhé!"

Đối với ngành truyền thông, có hai điều đại kỵ không được phạm phải. Một là viết sai sự thật, hai là viết sai chính tả.

Huống hồ đây còn là một chương trình đưa tin lớn của nhà đài, chỉ cần một lỗi nhỏ xảy ra cũng sẽ ảnh hưởng cực lớn đến với tỷ suất người xem chương trình. Tô Bảo Ái biết mình đã phạm phải lỗi tối kỵ, vội vàng khẽ cúi đầu: "Em xin lỗi chị, Phó tổng. Em sẽ cho chỉnh lại ngay ạ."

"Đừng xin lỗi chị, người em có lỗi là 9 triệu 6 người đọc của chúng ta đấy."

Vu Khả Hinh nhìn Tô Bảo Ái vẫn mãi cúi đầu mà khẽ thở dài. Cô dịu giọng lại hỏi: "Em đang gặp vấn đề gì sao? Trước đây em không mắc phải những lỗi như thế này."

"Dạ không Phó tổng, em vẫn ổn ạ. Đã khiến chị phải phiền lòng rồi." Tô Bảo Ái ngập ngừng hỏi tiếp: "À... Về việc phỏng vấn Giáo sư Dương chị tính như thế nào thưa Phó tổng? Nếu nguồn tin chính xác thì giữa tuần này là anh ấy đã về nước rồi ạ."

Vu Khả Hinh cảm thấy Tô Bảo Ái không muốn trả lời câu hỏi của cô, cô cũng không miễn cưỡng.

Vu Khả Hinh tựa lưng vào ghế, bàn tay phải tiện tay xoay cây bút máy một cách thuần thục, cô từ tốn nói: "Hiện tại hãy khoan liên lạc với anh ta. Từ khi ở nước ngoài anh ta đã không xuất hiện trước truyền thông cũng như không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào. Khi trở về nước chắc chắn sẽ là miếng mồi ngon cho các tòa soạn tranh nhau phỏng vấn, thế nhưng nếu chúng ta cũng như thế thì sẽ khiến bản thân bị pha loãng và hoà lẫn chung với đám người kia..."

Nói đến đây, cô dừng việc xoay bút lại, đặt nó ngay ngắn trên mặt bàn rồi khoanh tay trước ngực: "Với một con người kiêu ngạo như thế, chị không nôn nóng anh ta sẽ nhận phỏng vấn đâu. Ngược lại, chị đang nghĩ chúng ta phải thế hiện một chút thành ý để anh ta chú ý đến."

"Vâng, em hiểu ạ... Nhưng cái khó là..."

"Chuyện này chị sẽ nghĩ cách." Vu Khả Hinh cắt ngang.

"Có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với chị." Trước khi Tô Bảo Ái rời khỏi, Vu Khả Hinh nói một câu.

Cô nhận ra sự ngập ngừng trong đôi mắt của Tô Bảo Ái. Tô Bảo Ái khẽ trả lời, giọng nói dường như cũng đang run lên: "Dạ vâng. Em cảm ơn chị..."

Vu Khả Hinh tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Tách cafe trên bàn cũng đã nguội, chỉ còn lại tiếng gõ phím đều đặn, tiếng giấy tờ ma sát vào nhau và hương tinh dầu trà trắng thanh mát.

Chẳng biết bao lâu sau, chuông điện thoại của Vu Khả Hinh reo lên, xóa tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng.

Vu Khả Hinh bấm nút nhận, điện thoại được cô thuận tiện kẹp giữa vai trái và tai. Những ngón tay mảnh dẻ vẫn không ngừng đánh phím, cô chưa kịp nói gì đã nghe đầu dây bên kia hỏi với tần số cực kỳ lớn: "Tiểu Hinh, cậu đã hẹn được buổi phỏng vấn với cái người pháp y họ Dương ấy chưa?"

Vu Khả Hinh theo phản xạ ngay lập tức để điện thoại tránh xa cái tai đáng thương của mình. Cô thở dài, dừng công việc đánh máy lại.

Cô đổi điện thoại qua tay phải, tay trái chống cằm, uể oải nhìn con lắc trên mặt bàn: "Từ lúc nào mà đại minh tinh đây bắt đầu quan tâm đến tình hình báo chí thế hả?"

Vũ Mộc Ân vô cùng phấn khích: "Mình thấy rất tò mò về con người này. Không phải, phải nói là chị em phụ nữ rất tò mò về người này. Bây giờ mấy cái group trên mạng đang bàn về anh ta rất hăng luôn đó. Tấm ảnh chụp một bên mặt của anh ta tuy mờ, nhưng rõ ràng là người có tướng mạo không hề tệ. Nhưng mà sao mình thấy người này nhìn quen quen ấy nhỉ?"

Vũ Mộc Ân không để Vu Khả Hinh chen ngang vào, tiếp tục "bắn rap": "Vả lại người này bí ẩn như thế, thật sự rất có sức hút đối với phụ nữ mà. Cậu thử nghĩ đi, nếu đợt này anh ta về nước mà tờ báo của cậu được phỏng vấn độc quyền thì tỉ suất người xem sẽ tăng lên như thế nào!"

Vu Khả Hinh nghe Vũ Mộc Ân thao thao bất tuyệt mà thấy ong ong cả đầu. Người bạn này của cô quả là có sức công phá lỗ tai người khác.

Vu Khả Hinh gần như nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chui qua màn hình điện thoại mà dán băng keo cái miệng nhỏ kia lại: "Đại minh tinh của tôi ơi, tốc độ nắm tin tức của cậu cũng ghê gớm quá rồi! Hay cậu đừng làm diễn viên nữa, về đây mình thuê cậu làm phóng viên luôn nhé."

"Cậu đủ tiền để thuê mình không?" - Vũ Mộc Ân cố tình hỏi như thật.

Vu Khả Hinh tỏ vẻ trầm tư rồi nói: "Không biết, cậu cứ thử xem. Nếu quá túi tiền của mình, ban đêm mình sẽ hầu hạ bù lại cho cậu mà không than trách nửa lời."

"Hầu hạ cái đầu cậu, lưu manh!!"

Vu Khả Hinh cười, dáng vẻ vô cùng thoải mái: "Hôm nay lịch trình của cậu rảnh lắm hả? Không biết gọi vì quan tâm mình hay quan tâm đàn ông nữa.""

"Mình đang trên đường đến chỗ quay tiếp theo đây. Đương nhiên đàn ông là phụ, tranh thủ gọi cho cậu mới là chính rồi!" Vũ Mộc Ân như chợt nhớ điều gì: "À phải rồi, tối thứ 7 tuần này mình không có lịch trình gì cả. Đi uống một ly không?"

Vu Khả Hinh bắt đầu giở trò lưu manh, giọng điệu ngọt lịm như phết bơ trong cổ họng khiến Vũ Mộc Ân rùng mình: "Được, được, chiều cậu hết đó! Người ta nhớ bảo bối đến phát điên rồi đây!"

Trước khi cúp máy, Vũ Mộc Ân không quên bồi thêm vài câu: "Mình biết cậu sẽ không để lỡ mất cơ hội này đâu. Phải có lý do người ta mới đặt cho cậu cái tên Phù thuỷ săn tin đúng không? Tin tức gì hot là cậu đều biết trước mọi người kia mà. Cố lên nhé tình yêu!"

Vu Khả Hinh xoay ghế, cô tựa lưng nhìn ra cửa sổ.

Phòng làm việc của cô nằm ở tầng 27, tọa lạc bên cạnh một đại lộ vô cùng sầm uất. Từ đây, cô có thể nhìn bao quát một khoảng trời rộng lớn. Bầu trời hôm nay trong vắt như giọt nước, nhìn những đám mây trắng muốt được khảm trên cao, cô liền liên tưởng đến những viên kẹo ngọt khiến cái bụng rỗng của cô lại trở nên cồn cào.

Cây bằng lăng tím bên ngoài chỉ còn lại vài phiến lá, những chiếc lá trên cành cũng đã ngả vàng, khô héo rồi rụng về cội rễ.

Hoá ra, thời tiết đã đến độ cuối thu.

Nhìn mãi những phiến lá vàng, cô lại nhớ cái tên: Dương Bách Huân.

Mà gương mặt trên tấm ảnh bị rò rỉ kia, cho dù có hoá thành tro cô cũng có thể nhận ra gương mặt ấy...

Quả thật, rất giống người đàn ông trong tim cô.

Nghĩ mãi, Vu Khả Hinh chợt thấy gò má thoáng lạnh.

Chẳng biết nước mắt đã rơi từ lúc nào..

---

**Đọc truyện chính chủ tại Wattpad: https://www.wattpad.com/user/_ManMnn

Hết chương 2.

Bạn đang đọc Mùa Đông Năm Ấy Hoa Đào Nở sáng tác bởi _manmann_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _manmann_
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.