Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác mộng đeo bám

Tiểu thuyết gốc · 1341 chữ

Trong cơn gió thổi qua đã mang chút hương vị lành lạnh và hong khô của đầu đông.

Vu Khả Hinh khẽ rùng mình, cô đưa tay lần tìm túi áo, bấy giờ cô mới nhận ra trên người mình đang khoác một chiếc vest to lớn màu đen. Ngay cả bản thân cô cũng không biết chủ nhân chiếc áo là ai, và mình đã mặc từ khi nào.

Vu Khả Hinh ngẩng đầu nhìn toà nhà chung cư trước mặt, cô đếm nhẩm trong đầu, có 12 lầu.

Ánh mặt trời có phần hơi chói chang, cô đưa bàn tay lên che mắt, từng giọt nắng nhẹ nhàng chảy qua kẽ tay.

Sắc vàng cam bao trùm lên cây cỏ, phủ lên những chiếc ghế đá trong khuôn viên, tạo nên một màu êm ả bình yên.

Tầm nhìn của Vu Khả Hinh xuất hiện một người đàn ông, dáng người ông ta khá cao, mặc áo sơ mi xanh đậm và quần tây đen, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Quá nửa gương mặt người đàn ông bị che khuất, chỉ thấy một bên sườn mặt và mái tóc đã điểm hoa tiêu. Ông ta đi ra từ con hẻm nhỏ vắng người bên cạnh.

Vu Khả Hinh nhìn chằm chằm bóng lưng gấp gáp của người đàn ông.

Linh tính mách bảo chuyện gì, cô muốn cất bước đi theo. Thế nhưng vừa lúc đó, Vu Khả Hinh cảm nhận có một lực nhỏ níu lấy góc áo khoác của mình.

Cô xoay mặt lại, không biết từ lúc nào sau lưng đã có một cô bé.

Cô bé ấy mặc trên mình bộ đồng phục sơ trung màu xanh. Vu Khả Hinh liếc nhìn bảng tên trên ngực, nhưng nó đã bị mái tóc dài của cô bé đã che khuất đi. Cô bé đó nở một nụ cười rất tươi, tiến lên vài bước nắm lấy tay cô, dẫn cô đi vào bên trong tòa nhà.

Khi đi ngang qua đại sảnh, cô trông thấy một chiếc đồng hồ treo tường hình tròn, điểm 11 giờ 15 phút.

Cô bé bấm nút thang máy lên tầng tám.

Chiếc thang máy chậm chạp đưa cô lên.

Cánh cửa kim loại trắng toát in bóng của cả hai trên đó. Cô bé hơi cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống che quá nửa gương mặt, khiến cô không nhìn được biểu cảm. Đôi tay nhỏ vẫn nắm lấy bàn tay cô rất chặt. Tay cô bé rất lạnh, làn da trắng đến xanh xao, nhiệt độ có lẽ cũng vì thế mà truyền thẳng đến trái tim cô, khiến lồng ngực cô bất giác run rẩy đến khó thở.

Cô có linh cảm rằng, sau khi cánh cửa này mở ra, sẽ là con đường dẫn đến địa ngục.

Nén nỗi sợ hãi trong lòng, cô quay sang nhìn cô bé, cố gắng để giọng nói thật bình tĩnh: "Bé nhỏ, em tính đưa chị đi đâu đấy?"

Đáp lại câu hỏi của cô chỉ có bốn bức tường lặng im.

Vu Khả Hinh rùng mình, chẳng biết cơn gió lạnh từ đâu thổi qua bám víu lấy cô, thấm dần vào từng lỗ chân lông. Sự yên tĩnh này, tựa như một khoảng lặng trước cơn giông bão.

Cô được dẫn đến trước phòng 810. Khi cánh cửa kia mở ra, không biết người bên cạnh đã biến mất từ lúc nào. Vu Khả Hinh chưa kịp lên tiếng gọi thì nghe trong nhà có tiếng hét, trái tim cô đập thịch một cái.

Lúc cô đưa mắt nhìn vào trong, sàn nhà và trên tường dính đầy máu, trong phòng khách còn có hai người nằm gục trên vũng máu lớn.

Một cô bé mặc bộ đồ ngủ màu hồng nằm sấp, và một chàng trai cao lớn nằm ngửa gần đó. Bên cạnh còn có một con dao gọt trái cây dính máu.

Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, cô đã tiến vào trong.

Cánh cửa phòng ngủ mở toang, khung cảnh đập vào mắt cô là một người phụ nữ bê bết máu nằm bất động trên giường.

Bỗng nhiên Vu Khả Hinh nghe thấy tiếng khóc thút thít. Cô đứng như chôn chân tại chỗ, trong đầu trống rỗng không nghĩ được gì, chỉ biết trơ mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh rùng rợn ấy.

Đầu óc như nổ "đoàng" một tiếng, cô nhận ra chính là cô bé lúc nãy đã nắm tay dẫn cô lên đây.

Tiếng khóc thút thít kia phát ra từ thi thể cô bé đang nằm.

Bất ngờ cô bé mở to đôi mắt.

Nỗi sợ hãi như con rắn trườn bò khắp cơ thể, khiến chân cô mềm nhũn đến độ ngã khụy xuống sàn nhà. Giống như có những cánh tay níu chân cô, bịt chặt cổ họng cô, khiến cô không thể chạy được, cũng không thể hét lên được.

Mái tóc đen nhánh của cô bé nhớp nháp dính khắp mặt. Đôi mắt mở trừng nhìn thẳng vào cô, khoé mi ướt đẫm, nhưng không phải nước mắt, mà là máu.

Màu máu đỏ rực khiến cô buồn nôn, cô như ngửi thấy mùi vị tanh nồng của cái chết ngay trước mũi. Sống lưng Vu Khả Hinh cứng đờ, nhìn cô bé từ từ chống hai khuỷu tay đứng dậy, đi về phía mình.

Trái tim cô nảy lên từng hồi theo bước chân của cô bé.

Khắp người cô bé cũng thấm đẫm một màu đỏ đến nhức mắt, từng giọt máu trên cánh tay chậm rãi chảy xuống nền gạch. Cô bé ngồi xuống trước mặt cô. Mái tóc dài chạm nhẹ vào tay cô, khiến da gà cô dựng đứng.

Cô bé đưa tay chạm vào mặt cô.

Lạnh ngắt.

Cô bé mở miệng, phát ra tiếng ú ớ muốn nói gì đó..

Reng... Reng...

Vu Khả Hinh giật mình tỉnh giấc, là tiếng chuông báo thức thường ngày.

Cô day day thái dương, cảm thấy đầu nặng như búa bổ. Sự mệt mỏi và sợ hãi khiến khắp người cô toàn là mồ hôi.

Lại một cơn ác mộng nữa đeo bám.

Sau gáy vẫn còn cảm giác lành lạnh, cơn buốt giá vẫn cứ ngấm dần vào tim. Tựa như có bàn tay bóp chặt cổ cô, khiến cô không sao thở nổi. Mái tóc đen dài của cô vì mồ hôi mà dính cả vào người. Vu Khả Hinh thở dài, lật người bước vào buồng tắm.

Cô đứng đờ trước gương, phát khiếp với hình ảnh phản chiếu của mình trong đó.

Mái tóc buông xoã ngổn ngang dính khắp người, nét mặt cô xanh xao nhợt nhạt, đôi môi trắng bệt khô khốc, quầng thâm dưới mắt thì đen xì. Cô thầm nghĩ: chỉ cần mặc thêm cái đầm màu trắng nữa là giống hệt ma nữ trong truyền thuyết rồi. Nửa đêm nửa hôm mà tự bắt gặp hình ảnh này của mình, chắc cô cũng bị doạ đến đứng tim mà chết.

Vu Khả Hinh điều chỉnh nước âm ấm, mong muốn xua đi nỗi sợ hãi vẫn còn bủa vây.

Đến khi được dòng nước ấm nóng vỗ về da thịt, cô mới cảm thấy rằng mình còn sống.

Vu Khả Hinh ngồi cuộn mình, gục đầu ôm gối.

Nhìn những lọn tóc dài nổi trên mặt nước, nhìn mãi nhìn mãi, lại nhớ đến cảm giác khi mái tóc cô bé kia chạm vào người. Vu Khả Hinh ớn lạnh sống lưng, cô không dám nghĩ sâu thêm nữa. Cô ngã người, ngâm toàn bộ cơ thể trong bồn nước.

Sau khi làm công tác chấn chỉnh tư tưởng bản thân, cô nhanh chóng tắm qua một lượt. Sáng nay cô còn có cuộc họp Hội đồng vô cùng quan trọng, vì vậy muốn sợ hãi cũng phải để sau thôi.

---

**Đọc truyện chính chủ tại Wattpad: https://www.wattpad.com/user/_ManMnn

Hết chương 1.

Bạn đang đọc Mùa Đông Năm Ấy Hoa Đào Nở sáng tác bởi _manmann_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _manmann_
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.